Liễu phủ bị huỷ diệt, người cầm đầu là Liễu Tương cũng đã chết. Nghe được tin này, những con dân ở kinh đô không khỏi xôn xao bàng hoàng. Liễu phủ tưng bừng, nhộn nhịp ngày nào nay lại quạnh quẽ đến đáng thương, nghe nói Liễu Tương bị kết tội tàng trữ binh phù trái phép cùng tội tham ô, làm giả trướng mục.
Song, người con út thất lạc nhiều năm của Hoàng Thượng - Thất hoàng tử cuối cùng cũng tìm về được. Nghe nói Thất hoàng tử đã trở về từ hai năm trước, nhưng hắn vẫn luôn ẩn dật ở Liễu phủ, ngụy trang thành một gã sai vặt, nhẫn nhục chịu đựng bao gian khổ, cuối cùng cũng tìm ra chứng cứ Liễu Tương ăn hối lộ cùng tham ô, khi biết tin này mọi người không khỏi hâm mộ, cảm thán.
Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, kinh đô đã xảy ra những biến hóa nghiêng trời lỡ đất, Việt Tiểu tướng quân biến mất không rõ tung tích, Tướng Quân phủ cũng liên tục gặp khó khăn. Thất hoàng tử - Lâm Quân dùng thế lực cùng tài năng của mình để càn quét kinh đô, đúng là một tay che trời.
Noãn Các được mệnh danh là nơi xa hoa bậc nhất kinh đô, chỉ những kẻ có tiền, có thế lực mới có thể vào. Bên trong Noãn Các được bố trí theo phong cách quý phái nhưng cũng không kém phần xa hoa, từ bàn ghế đến cánh cửa đều được thiết kế một cách tinh xảo.
Bây giờ Lâm Quân đang trú ngụ tại Lâm vương phủ, Noãn Các cũng là một phần ở nơi đây. Vì Noãn Các là một nơi bí ẩn, không ai có thể tìm thấy nên Lâm Quân đã giấu Liễu Thừa An ở nơi này, trừ người hầu cùng vài gã sai vặt thì không ai có thể bước vào.
Mấy tên người hầu cùng gã sai vặt đều được đích thân Lâm Quân lựa chọn, hắn thật sự không muốn ai biết đến sự tồn tại của Liễu Thừa An.
Thiếu nữ đang thất thần ngồi trên giường, sắc mặt tái nhợt mỹ lệ, đã không còn phong thái của ngày xưa, trông nàng có chút tiều tụy.
Nàng bị cầm tù ở đây khoảng hơn một tháng.
Thời điểm Lâm Quân tiến vào, nàng vẫn ngồi im như cũ.
Lâm Quân không chịu nổi sự lạnh nhạt của nàng, tâm hắn đau đến mức co rút.
Hắn lại gần ôm chặt nàng vào lòng, mặc dù Lâm Quân biết nàng rất ghét hắn, nhưng chỉ cần có thể được ôm nàng thì hắn vẫn cảm thấy thỏa mãn.
Hắn đúng là ti tiện, ti tiện từ cốt đến tâm.
Bây giò đang là mùa mưa, mưa phùn tạt lên cửa sổ, lá cây vì không chịu nổi sức gió nên rụng xuống, mọi thứ đều trôi qua theo đúng quy luật của nó, nhưng nàng và hắn....lại không thấy thiên trường địa cửu*.
(*Thiên trường địa cửu: nghĩa là dài lâu, vĩnh cửu, tồn tại lâu dài như trời với đất.)
Một lúc lâu sau hắn mới luyến tiếc buông nàng ra, Liễu Thừa An thất thần nhìn mưa ngoài cửa sổ.
Lâm Quân lại cảm thấy thất bại, hắn đóng cửa sổ lại một cách thô lỗ, ý muốn ngăn chặn cơn mưa kia.
Liễu Thừa An dời mắt nhìn chiếc bình phong được đặt trong phòng, dù có thế nào nàng cũng không thèm liếc hắn một cái.
Lâm Quân nhíu mày, hắn táo bạo đập vỡ chiếc bình phong thành từng mảnh.
Hắn vọt tới trước mặt Liễu Thùa An, bắt lấy đầu vai nàng, đáng thương hề hề mà nói: "An Nhi, ngươi mau nhìn ta, ngươi mau nhìn ta a, ta cảm thấy rất khó chịu."
Hai người giằng co được khoảng 30 phút.
Liễu Thừa An chậm rãi dời tầm mắt, nàng vô cảm xúc mà hỏi: "Lâm Quân, rốt cuộc thì ngươi muốn gì?"
"Ha ha ha......Ta muốn gì? Ta muốn ngươi vĩnh viễn ở cạnh ta, ta không muốn ai được phép thân thiết với ngươi, ngươi chỉ có thể là của một mình ta, chỉ có thể dựa vào một mình ta." Lâm Quân si cuồng mà nói, hắn đang cười nhưng lại có nước mắt chảy ra, Liễu Thừa An im lặng mà nhìn hắn, phảng phất như nàng đang nhìn một kẻ điên.
Đột nhiên nàng nở một nụ cười, lúm đồng tiền lộ ra làm lòng người xôn xao. Có lẽ là vì đã rất lâu rồi chưa thấy nàng cười nên Lâm Quân có chút giật mình.
Đột nhiên Liễu Thừa An cúi người về phía trước, môi Lâm Quân cảm nhận được cảm giác mềm như bông, đầu óc hắn gần như trống rỗng.
"An Nhi......Không phải ngươi rất ghét ta sao?" Sau khi buông nàng ra, Lâm Quân lẩm bẩm nói, trên mặt còn có chút mờ mịt.
"Nhưng bây giờ thì ta thích ngươi." Ánh mắt Liễu Thừa An mang theo một tia sáng, tia sáng ấy như muốn câu hồn của Lâm Quân đi.
Sắc mặt hắn trở nên phiếm hồng, hắn không uống rượu nhưng lại cảm giác được men say.
Một tháng sau, chỉ cần Lâm Quân không bận thì hắn sẽ đến tìm Liễu Thừa An, hai người giống hệt một cặp vợ chồng son, ăn cùng ăn ngủ cùng ngủ.
Liễu Thừa An cũng không còn bị giam cầm như trước kia nữa, nàng có thể đi lại tự do ở Lâm vương phủ, nhưng mỗi khi nàng đi đâu thì Lâm Quân sẽ phái ngươi theo giám sát nàng.
"Hôm nay nàng làm gì?" Lâm Quân cúi đầu, hắn thong thả chấm công văn, nhìn như hắn chỉ lơ đãng hỏi một câu nhưng thật ra bàn tay đã nắm chặt cây bút.
"Thưa điện hạ, vào giờ Thìn* thì Liễu tiểu thư ngồi đọc sách, đến giờ Mùi* thì đi dạo ở hoa viên." Gã sai vặt báo cáo. Vừa dứt lời trán hắn liền toát ra một tầng mồ hôi, hắn ngẩng đầu, cẩn thận quan sát biểu tình của Lâm Quân.
(*Giờ thìn: 7 giờ sáng đến 9 giờ sáng.)
(*Giờ mùi: 13 giờ trưa đến 15 giờ chiều.)
"Ồ?" Lâm Quân rũ mắt xuống, hắn chậm rãi uống một ngụm trà: " Vậy sau đó nàng làm gì? Có nói gì không?Có nhắc đến bổn vương không?"
"Thưa....thưa điện hạ.... nàng......nàng đi dạo hoa viên xong thì ăn một chút điểm tâm. Không....không có nhắc tới điện hạ." Gã sai vặt sợ đến mức mồ hôi tuôn như mưa, hắn lắp bắp mà nói.
Lâm Quân lạnh lùng nhìn hắn: "Đến cả nói chuyện cũng nói lắp ba lắp bắp, vậy ngươi còn tác dụng gì chứ? Người đâu, kéo hắn ra ngoài đánh 50 roi cho ta, về sau cũng đừng cho hắn xuất hiện nữa."
"Điện hạ....xin tha mạng, điện hạ, xin tha mạng aaaa!" Gã sai vặt tuyệt vọng la to, hắn bị kéo lê ra ngoài.
"Lâm Quân, sao ngươi lại giận chó đánh mèo nữa vậy?" Liễu Thừa An tiến vào.
Lâm Quân thấy nàng, đôi mắt âm trầm trở nên nhẹ nhàng ngay tức khắc, nhẹ nhàng đến mức gần như sắp chảy nước.
Hắn vội vàng lại gần nàng, sủng nịch mà nói: " Sao An Nhi lại đến mấy nơi thế này?"
Liễu Thừa An không trả lời hắn, nàng chỉ cúi đầu nhìn gã sai vặt nhỏ bé đang sợ chết khiếp kia, nàng dùng cây quạt xếp nâng mặt gã lên, gã run bần bật mà ngẩng đầu. Gã sai vặt nhìn đôi mắt đào hoa mỹ lệ của Liễu Thừa An, ánh mắt cả hai chạm nhau, ngay tức khắc hắn quên mất sợ hãi, thay vào đó là sự cảm thán, si mê trước vẻ đẹp của nàng.
"Nhìn kĩ thì tên sai vặt này cũng rất ưu tú." Liễu Thừa An hài hước nói.
Lần này đến phiên Lâm Quân chịu không nổi, hắn dùng chân đá tên sai vặt ra ngoài, dùng sức đạp mấy cái. Mặt hắn đen như mực làm gã sai vặt sợ chết khiếp, không dám động đậy.
Sau khi gã sai vặt bị đạp cho bất tỉnh Lâm Quân mới hoàn hồn, hắn ý thức được người trong lòng hắn vẫn đang đứng cạnh.
Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch trong nháy mắt, một đôi hắn hoảng loạn mà nhìn Liễu Thừa An.
Nàng thấy...nàng thấy được một mặt bạo lực của hắn, không chừng việc này sẽ làm nàng chán ghét hắn hơn....
Nhưng sắc mặt Liễu Thừa An vẫn bình tĩnh như cũ, nàng nhìn Lâm Quân, mỉm cười nói: " Lúc nãy ta chỉ thuận miệng nói thôi, Lâm Quân đừng tức giận."
"An Nhi....ta....ta..." Ngày thường Lâm Quân lạnh lùng, xem mạng người như cỏ rác, nhưng khi hắn đối diện với Liễu Thừa An thì lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi hoảng hốt.
"Thôi, người cũng đã chết. Không nói nữa, ngươi muốn đi dạo với ta không?" Liễu Thừa An tiện đà nói.
Lòng Lâm Quân dần trở nên yên ổn, lời nói của nàng là liều thuốc có thể trị mọi vết thương của hắn. Hắn không tự chủ mà nở một nụ cười.
Nửa năm sau.
Vào một ngày đầu xuân ấm áp, Lâm Quân và Liễu Thừa An cùng nhau đi dạo.
Lâm Quân và Liễu Thừa An ngồi chung xe ngựa, màng xe bị ai đó xốc lên một chút, ánh mặt trời chiếu vào mặt nàng khiến cho gương mặt gần như trong suốt, làm nàng càng thêm khuynh sắc khuynh thành.
Liễu Thừa An quay đầu lại, nở một nụ cười với hắn, Lâm Quân híp híp mắt, hắn cảm thấy thiếu nữ trước mắt có chút mơ hồ, cảnh tượng xung quanh cũng quay mòng mòng.
Cho đến khi hắn lấy lại được một chút ý thức, hắn mới nhận ra là đã có việc gì xảy ra.
Liễu Thừa An hạ thuốc hắn.
Sau khi ý thức được việc này, phản ứng đầu tiên Lâm Quân là gắt gao nắm lấy tay Liễu Thừa An.
Lại thêm một cơn buồn ngủ nữa ập đến nhưng hắn vẫn cường ngạnh không muốn ngủ.
Không được ngủ, nếu ngủ thì Liễu Thừa An sẽ bỏ đi.
Đột nhiên màng xe bị kéo ra, Lâm Quân ngẩng mặt, lại không ngờ người kéo màng xe lại là Tùy Viêm.
Tùy Viêm cười nhạo một tiếng, hắn đánh vào ngực Lâm Quân một cái.
"Liễu tiểu thư, Tùy Vân đạo trưởng phân phó ta tới giúp ngươi một tay, ta sẽ đi đánh lạc hướng mấy tên thị vệ, nhân cơ hội đó ngươi mau chạy đi." Tùy Viêm liếc nhìn Lâm Quân đang suy yếu nằm trên mặt đất.
"Thay ta cảm tạ sư phụ." Liễu Thừa An gật đầu.
"Không cần cảm ơn, vì tình thầy trò nên đạo trưởng mới giúp ngươi thôi." Tùy Viêm vô vị mà nói.
Dứt lời hắn liền chạy đi, hắn làm một vài chiêu thuật pháp, sau đó đột nhiên xuất hiện một "Liễu Thừa An" giả, hắn mang "Liễu Thừa An" theo chạy về phía rừng rậm, làm cho mấy tên thị vệ cứ tưởng thật nên chạy theo.
"Đừng....đừng..... An Nhi ngoan....đừng đi." Cả người Lâm Quân chảy ra mồ hôi lạnh, hắn cúi người về phía trước, ý muốn ôm lấy Liễu Thừa An.
Liễu Thừa An né tránh hắn, nàng không chút do dự mà chạy đi.
Lâm Quân trúng độc, đây là cơ hội tốt nhất để nàng chạy trốn.
Nàng chạy như điên, trên đường đi có mấy cành cây đâm vào chân nhưng nàng vẫn không dừng lại, nàng không rành đường nên một hồi liền chạy tới vách núi, phía dưới là vực sâu vạn trượng. Nàng vốn nghĩ Lâm Quân đã bất tỉnh từ lâu, nhưng không ngờ rằng hắn đã dốc hết sức chạy theo nàng tới đây.
"An Nhi." Cả người Lâm Quân vô lực, hắn dùng sức ôm nàng vào lòng nhưng nàng lại có thể dễ dàng thoát ra.
Lòng hắn nóng như lửa đốt, đôi mắt lộ ra sự hoảng sợ cùng tuyệt vọng chưa bao giờ có trước đây.
"Lâm Quân, chúng ta sẽ không bao giờ......"Nàng còn chưa kịp nói xong thì hắn đã chen ngang.
"Nếu hôm nay An Nhi bỏ đi thì về sau cũng sẽ rơi vào tay ta, lúc đó ta nhất định sẽ làm ngươi sống không bằng chết" Dưới tình thế cấp bách, Lâm Quân đã trót nói ra những lời tàn nhẫn, hắn mong nàng nghe vậy liền sợ không dám bỏ trốn nữa.
Quả nhiên Liễu Thừa An có chút sợ hãi, cơ thể nàng nhịn không được mà run rẩy.
Lâm Quân thấy có hiệu quả, hắn áp sự đau lòng xuống, tiếp tục nói: "An Nhi, ngươi biết thủ đoạn của ta mà đúng không? Ngươi cũng đã thấy cảnh ta tra trấn người khác, An Nhi còn muốn bỏ đi không?"
"Chỉ cần An Nhi ngoan ngoãn trở về, ta sẽ không tiếp tục truy cứu." Lâm Quân dụ dỗ nói.
Nhìn biểu tình sợ hãi của nàng, hắn không khỏi đau lòng nhưng hắn phải doạ nàng một trận, nếu không nàng sẽ bỏ hắn mà đi.
Hắn thật sự rất sợ hãi việc nàng bỏ hắn mà đi, sợ nàng sẽ không cần hắn nữa.
Một người đã quen với việc sinh hoạt trong bóng đêm, một khi nhiễm ánh mặt trời thì sẽ hoàn toàn nghiện. Nàng là ánh sáng của cuộc đời hắn, hắn không thể rời khỏi nàng, hắn không thể không có nàng.
"An Nhi, đừng bỏ ta, ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta, ta sẽ đem toàn bộ tiền tài của cải, cả đất nước này thậm chí là mạng của ta cho ngươi."
"Ha ha ha......Đến cả mạng sống ngươi cũng đem cho ta?" Liễu Thừa An cười, nàng hung hăng mà nói: " Thời điểm ngươi tiêu diệt Liễu phủ, giết phụ thân ta thì sao ngươi không nói vậy?"
"An Nhi....ta không có làm....lúc ta tới thì Liễu phủ đã bị tiêu diệt, bên trong loạn thành một đoàn."
Lâm Quân nôn nóng mà nói, hắn còn đang khóc, khóc một cách thảm thương.
"Ngươi gạt ta! Ngươi còn dám gạt ta!!" Liễu Thừa An gào rống, nước mắt làm ướt gương mặt nàng, từng giọt rơi lên váy áo: "Không phải ngươi làm thì ai làm? Từ lúc bắt đầu ngươi đã gạt ta, bây giờ ngươi còn gạt ta! Không phải ngươi vẫn luôn thích bày mưu lập kế, đùa bỡn người khác sao? Vậy bây giờ ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi thất bại."
Nàng hung hăng gạt tay Lâm Quân ra, sau đó thả người xuống vực sâu vạn trượng.
"Đừng!!!" Lâm Quân mở to mắt, hắn ngơ ngác nhìn dáng người mảnh khảnh càng ngày càng xa.
Trải qua hơn nửa đời người không yêu không hận, vất vả lắm hắn mới gặp được ánh sáng của đời mình, để rồi....đề rồi ngơ ngác nhìn ánh sáng ấy biến mất.
Phảng phất như mọi thứ đều hóa thành tro tàn, Lâm Quân ho ra một búng máu, mọi thứ xung quanh trở nên đen kịt....