Bỗng nhiên có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, nàng hơi nheo mắt lại.
Nàng biết người này, đêm mà nàng chạy về Lâm phủ thì người này cũng ở đó, hơn nữa còn đứng cạnh Lâm Quân.
Liễu Thừa An nhanh chân chạy tới.
"Ngươi...... Ngươi đứng lại, đừng đi!" Vì khóc quá lâu nên giọng nói nàng có chút khàn.
Người đó dừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía sau, Liễu Thừa An thấy mặt hắn thì vô cùng kinh ngạc, người này.... người này trông rất quen. Hình như....nàng đã từng gặp hắn ở Liễu Phũ.
"Ngươi là người của Thất hoàng tử?" Liễu Thừa An hỏi.
Người nọ cười lạnh: "Đúng thì sao còn không đúng thì thế nào?"
"Hắn ở đâu? Mau dẫn ta đi gặp hắn......"
"Liễu tiểu thư đúng là thích nói đùa, điện hạ đã chết vì bệnh, không lẽ ngươi muốn tại hạ dẫn ngươi xuống 18 tầng địa ngục gặp hắn? Mà gặp rồi thì ngươi làm gì? Không lẽ lại đâm hắn vài nhát dao cho hả dạ?"
Lời nói cay nghiệt của hắn làm Liễu Thừa An không khỏi thương tâm, mắt nàng đỏ ngầu, nghiêm nghị nói: "Vậy......Hắn được chôn cất ở đâu? Ta xin ngươi hãy mang ta đi....chuyện quá khứ đều là do ta sai, là do ta hiểu lầm hắn, ta thật sự rất muốn gặp hắn một lần, ngươi dẫn ta đến nơi hắn từng ở cũng được nữa...."
"Haiz." Người đàn ông thở dài một hơi, sau đó hắn nói: "Đi theo ta."
Liễu Thừa An ngừng khóc, nàng vội vàng đuổi theo hắn.
Người đàn ông dẫn Liễu Thừa An tới một vùng ngoại ô, nơi này Liễu Thừa An cũng không lạ lẫm gì, đây là nơi....là nơi mà nàng thả mình xuống vực sâu.
Xung quanh ngoại ô có một rừng cây nhỏ. Bọn họ tiến sâu vào trong, không lâu sau liền thấy được một căn nhà u ám ở phía trước.
"Hắn từng sống ở đây sao?" Liễu Thừa An hỏi.
Người đàn ông không trả lời nàng mà hắn chỉ nói: "Vào xem đi."
Liễu Thừa An im lặng, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào.
Mới vừa vào nàng liền ngây ngẩn cả người.
Thiếu niên với một thân bạch y, thân hình tinh tế thon dài, mái tóc đen dài xoã tung trên vai hắn. Thiếu niên thẫn thờ đứng trong viện, xuyên qua lá cây, ánh nắng chiếu vào người hắn, hắn hơi nghiêng người để lộ ra sườn mặt tinh xảo, không biết đang suy tư gì.
Cả người Liễu Thừa An cứng lại, nàng không dám động đậy, trái tim nàng đập như muốn bay ra ngoài, tựa như thế giới xung quanh đã sống lại, trở nên đầy màu sắc.
"Điện hạ." Người đàn ông tiến vào, hắn cung kính hành lễ.
Thiếu niên quay đầu lại, hắn rũ mắt nhìn người đàn ông đang nửa quỳ trước mặt hắn
Bỗng nhiên, hắn nở một nụ cười: "Chiết Nam, ngươi về rồi sao? Hôm nay An Nhi làm gì? Bây giờ nàng đang ở đâu? Có phải sắp về với ta rồi không, sẽ không bỏ ta nữa đúng không? Ta phải đi chuẩn bị đồ ăn cho nàng...đúng rồi...ta phải đi chuẩn bị đồ ăn cho nàng."
Nói xong hắn liền xoay người rời đi, hắn vội vã chạy đến phòng bếp, suốt cả quá trình đều không thèm liếc nhìn Liễu Thừa An liếc một cái.
Liễu Thừa An kinh ngạc nhìn Lâm Quân dần dần biến mất.
"Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Hắn bị sao vậy?"
Chiết Nam cười khổ một cái: "Như Liễu tiểu thư đã thấy, đầu óc điện hạ có chút không được bình thường, ký ức của hắn đã dừng lại ở lúc Liễu tiểu thư còn ở Liễu phũ, lúc mọi việc vẫn chưa xảy ra."
"Tại sao lại như vậy......" Liễu Thừa An thất thần mà nói.
"Chiết Nam, mau tới đây giúp ta." Trong phòng truyền đến giọng nói của Lâm Quân.
Chiết Nam giựt giựt khoé miệng, nói: " Nếu Liễu tiểu thư không ngại thì vào phòng xem hắn cùng tại hạ được chứ?"
Liễu Thừa An đi vào cùng với Chiết Nam, Lâm Quân đang hạnh phúc món đá bào.
Đây là món nàng thích ăn nhất mỗi khi thời tiết nóng nực.
"Chiết Nam, mau lấy ít đá giúp ta." Lâm Quân quay đầu lại, mắt hắn cong cong, phảng phất như vô cùng sung sướng.
Chiết Nam thở dài một tiếng, nói: "Điện hạ, bỏ đi, Liễu tiểu thư đã không còn nữa......"
"Bang" một tiếng, đá bào bị quăng lên bàn.
Lâm Quân quay đầu, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào lúc nãy đã biến mất không còn tăm hơi, hắn vô biểu tình mà nhìn Chiết Nam.
"Ngươi nói gì? Mau lặp lại lần nữa."
Chiết Nam im lặng không nói.
Sắc mặt Lâm Quân dần trở nên âm trầm, dữ tợn.
"Phanh!!!"
Hắn hung hăng quăng mọi thứ lên mặt đất, kể cả đá bào.
"An Nhi của ta vẫn còn sống! Chỉ lát nữa thôi nàng sẽ trở lại! Ta sẽ ở đây chờ nàng và nàng nhất định sẽ quay về! Ngươi chỉ đang nói dối! Ngươi là kẻ lừa đảo! Mau! Mau cút đi!" Lâm Quân bắt đầu gào rống, hắn dùng chén đĩa quăng về phía Chiết Nam.
Chiết Nam chỉ yên lặng đứng đó, nghiễm nhiên bất động.
Một lát sau, Lâm Quân ngồi xổm xuống, hắn cong thân thể lại, ôm đầu một cách thống khổ, trong miệng vẫn luôn nỉ non: "Vì sao lại không còn nữa...... vì sao An Nhi lại không còn nữa, ta cầu xin ngươi....ta cầu xin ngươi trở về, ngươi trở về mau lên, ta đau quá, cả cơ thể ta đau quá...... Chỉ cần ngươi trở về, ngươi muốn gì ta đều có thể dâng cho ngươi......"
Liễu Thừa An che kín miệng, nước mắt nàng giàn giụa khắp khuôn mặt, nghẹn ngào....khóc không thành tiếng.
Lâm Quân thất thần ngồi dưới đất, quần áo xộc xệch để lộ lồng ngực trắng nõn, phập phồng lên xuống theo tiếng thở dốc của hắn.
Liễu Thừa An chậm rãi tiến đến, nàng ngồi xổm xuống đất, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo của hắn.
Nàng sụt sịt cái mũi, nhẹ giọng kêu: "Lâm Quân."
Đột nhiên Lâm Quân ngẩng đầu, ngơ ngác mà nhìn nàng.
Liễu Thừa An nắm lấy tay hắn, nở một nụ cười, nàng ôn nhu nói: "Lâm Quân ngoan, đừng sợ, ta sẽ luôn luôn ở cạnh ngươi...... Nếu ngươi điên thì ta sẽ điên với ngươi. Nếu ngươi đau thì ta sẽ đau với ngươi. Về sau, ta sẽ vĩnh viễn ở cạnh ngươi dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta chắc chắn sẽ vĩnh viễn bên nhau."
Đôi mắt đen kịt của thiếu niên xuất hiện một tia sáng le lói, phảng phất như ngọn lửa cháy rực trong màn đêm, vừa nóng bỏng vừa sáng ngời.