Dư Mặc ở bên Nguyễn Lưu Tô từ nhỏ, cũng khá hiểu tính cách của hắn. Tuy Nguyễn Lưu Tô đẹp trai học giỏi nhưng lại chưa từng thân thiết với nữ sinh nào, có thể nói là không có hứng thú.
Một người đẹp trai như hắn, thành tích thì luôn đúng top đầu, tất nhiên là được rất nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ. Nhưng Nguyễn Lưu Tô lại cố tình né khỏi bọn họ, suốt ngày chỉ dính Dư Mặc.
Không thân thiết với nữ sinh, nhưng mà nam sinh thì.....Dư Mặc không khỏi nhíu mày.
Cẩn thận ngẫm lại, Lưu Tô không có một người bạn nào. Hắn dễ thẹn thùng lại ít nói, chắc hẳn là khó hoà nhập với mọi người.
Nếu cô không phải hàng xóm của hắn thì chắc cả hai cũng chỉ là người lạ.
Dư Mặc nhớ tới năm Nguyễn Lưu Tô học cao trung, lúc hắn bị nữ sinh vây quanh, khuôn mặt nhỏ lạnh tanh, đôi môi hồng nhấp nháy, nhưng lúc đó Dư Mặc vô tình đi ngang qua, không kịp suy nghĩ nhiều liền doạ cho mấy nữ sinh đó chạy rớt dép.
Dư Mặc chính là chị đại trong trường, mặc dù trong lòng các nữ sinh cảm thấy bất mãn nhưng họ vẫn không dám hó hé gì.
Nhớ khi cô vừa xuất hiện, ánh mắt của Nguyễn Lưu Tô nhìn cô giống hệt ánh mắt tín đồ nhìn thần linh. A, đây chính là mỹ nhân cứu anh hùng trong truyền thuyết sao?
Sao cứ cảm thấy kì kì, Nguyễn Lưu Tô cũng không phải là con gái nhà lành, tốt xấu gì cũng là một người đàn ông, nghĩ đến đây, cô cúi đầu nhếch môi cười.
Lại không ngờ một biểu tình nhỏ của cô lại lọt vào mắt hắn, trong nháy mắt sắc mặt thiếu niên trở nên trắng bệch.
A Mặc đang cười gì vậy? Chị ấy đang nghĩ tới gì? Chẳng lẽ trong lúc hắn không chú ý có ai đó đã câu dẫn A Mặc? Mấy tên chết tiệt đó, luôn xuất hiện liên tiếp như vậy, thật chướng mắt.
Hắn bất động thanh sắc mà quan sát Dư Mặc, mặc dù bên ngoài vẫn còn đang ăn mì.
Nhưng hắn lại không biết bây giờ Dư Mặc đang lên kế hoạch giúp hắn tán gái.
Ngoại trừ Dư Mặc, Lâm Tuyết Lê vẫn là nữ sinh đầu tiên Nguyễn Lưu Tô nói chuyện cùng, có thể thấy Nguyễn Lưu Tô rất để ý tới Lâm Tuyết Lê. Hắn ưu tú, đẹp trai như vậy, cớ sao Lâm Tuyết Lê lại không thích được? Dư Mặc nghĩ thầm, cô quyết tâm ngày mai sẽ hẹn gặp Lâm Tuyết Lê để nói chuyện.
Tan học ngày hôm sau, vì tiết cuối là thể dục nên Dư Mặc rủ đàn em đi trốn học, cô phân phó cho vài người đứng trước cửa lớp Lâm Tuyết Lê, còn cô thì đứng chờ trên hành lang, từ cửa sổ có thể thấy được Lâm Tuyết Lê đang ngồi bàn nhất, thiếu nữ với chiếc mái bằng, tóc đuôi ngựa được chải gọn gàng, bộ dáng thanh tú khả nhân, đích thị là tiểu bạch hoa chính gốc. Xác thật thì rất xứng đôi với Nguyễn Lưu Tô, Dư Mặc tương đối vừa lòng.
Không màng đến ánh mắt tức giận của lão sư trên bục giảng, cô huýt sáo về hướng Lâm Tuyết Lê, Lâm Tuyết Lê quay đầu lại thấy được cô, Dư Mặc cong môi, nở một nụ cười vừa bỉ khí lại gợi cảm. Tiểu bạch hoa ngại ngùng cúi đầu, chậc chậc, quả nhiên rất giống Nguyễn Lưu Tô, cả hai đều dễ thẹn thùng.
Dư Mặc sờ cằm, sau đó tự xoa mặt bản thân, nghĩ thầm lát nữa cô phải thật thân thiện, không thể doạ tiểu muội muội chạy mất, chắc hẳn loại nữ sinh kiều khí nhu nhược này có lá gan rất nhỏ.
"Này, tụi bây lui về phía, đừng đứng trước cửa lớp người ta nữa." Dư Mặc quay đầu lại, nói với mấy người nam sinh.
"Sao vậy Mặc tỷ, không phải nói dẫn tụi em đi xem mấy em gái sao?" Trong đó có một nam sinh kêu Chu Bình Đích Nam lên tiếng.
Dư Mặc đập vào đầu hắn: "Nhìn cái mẹ gì, tao cảnh cáo tụi bây, học muội kia là người yêu của em trai tao, tụi bây đừng ôm tâm tư giẻ rách gì. Thôi mau đi đi, đi quán net....."
" Vâng vâng vâng!"
Rốt cuộc cũng tới giờ tan học, Lâm Tuyết Lê dọn sách vở chuẩn bị ra về.
"Học....học tỷ, chị tìm em sao?" Mặt Lâm Tuyết Lê ửng hồng, biểu tình rất khẩn trương.
"Đúng vậy, chị tìm em, thứ bảy này em có rảnh không?" Dư Mặc đeo balo, cả người lười nhác dựa vào vách tường, thấy Lâm Tuyết Lê ra khỏi phòng học liền vào thẳng vấn đề.
"A?" Lâm Tuyết Lê sửng sốt, tiểu bạch thỏ mê mang nhìn cô, thoạt nhìn như rất sợ hãi, chọc người trìu mến.
Chẳng lẽ do cô quá hung dữ?
Dư Mặc nghĩ vậy, cô tiếp tục cố gắng thay đổi biểu tình, cười tủm tỉm nói: "Nếu thứ bảy học muội rảnh thì 9 rưỡi sáng đến quán cà phê XXX được không? Chị có chuyện quan trọng muốn nói a."
Rốt cuộc Lâm Tuyết Lê lộ cũng nở nụ cười, ngay sau đó cô như nghĩ tới cái gì mà sắc mặc trở nên đỏ ửng: "Em rảnh! Em rảnh...vậy học tỷ, chúng ta hứa nhé, đến lúc đó không gặp không về..."
Dư Mặc gật đầu: "Vậy thế nhé, chị về đây."
Cô phất phất tay, dẫn theo đàn em rời đi, đi ra khỏi sân trường Dư Mặc mới cúi đầu nhìn điện thoại.
Có tới 12 cuộc gọi nhỡ?
Vừa mở ra xem thì tất cả cuộc gọi, tin nhắn của Nguyễn Lưu Tô ào ạt xuất hiện. Lại còn là mấy tin nhắn nhảm nhí, chỉ đơn giản hỏi cô đang ở đâu, sao không nghe điện thoại, lúc tan học muốn về chung với hắn không,...
Có đôi khi đứa trẻ này rất dính người. Dư Mặc nghĩ vậy, cô đang chuẩn bị gọi lại cho Nguyễn Lưu Tô thì lại có thêm một cuộc gọi từ hắn. .
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án 2. Chiều Hư 3. Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ 4. Trùng Sinh Để Gặp Người =====================================
"Alo? Lưu Tô."
Dư Mặc bắt máy, ở đầu dây bên kia không phát ra tiếng động.
"Mặc tỷ, chị đang ở đâu?" Giọng Nguyễn Lưu Tô có chút trầm thấp.
"Chị ở......" Dư Mặc tính khoe khoang việc cô giúp hắn tán gái, nhưng cô đột ngột dừng lại.
Nói thẳng ra như vậy thì không còn gì là bất ngờ nữa.
Vì thế nên cô lập tức sửa lại: "Haha, không có gì, chỉ là lúc nãy chị thấy trời nóng quá nên dẫn bọn Chu Bình đi mua nước, còn em đang ở đâu?"
"Em còn ở phòng học, Mặc tỷ chờ em chút được không? Chúng ta cùng nhau về nhà." Giọng Nguyễn Lưu Tô khôi phục lại sự ôn hòa mềm mại thường ngày.
"Được, vậy chị đứng chờ em ở cổng trường, nhớ nhanh lên đó!" Dư Mặc cúp điện thoại, sau đó quay qua nói với bọn đàn em: "Tụi bây về trước đi, hôm nay tao về với em trai tao."
"Không phải chứ!! Gần đây chị lúc nào cũng về chung với Nguyễn Ca, bỏ mặt tụi em a!"
"Đúng vậy Mặc tỷ, không lẽ chị tính làm học sinh ngoan đó chứ?!"
"Mau đi đi, đừng mói bậy bạ nữa!" Dư Mặc đạp bọn hắn: "Lưu Tô không thích mấy trò hư hỏng như đua xe hút thuốc, haiz, thật sự không còn cách nào khác, tụi bây về trước đi!"
Cả đám bọn họ cãi nhau ầm ĩ, hoàn toàn không chú ý đến Nguyễn Lưu Tô đang đứng sau góc cây.
Hắn âm trầm mà nhìn về phía Dư Mặc, dùng sức nhéo di động khiến cho đầu ngón tay trắng bệch, trong mắt là sự hung ác tàn bạo.
A Mặc, vì sao chị lại gạt em? Chị trốn em đi gặp ả đàn bà kia, còn nói dối vì nó. Lâm Tuyết Lê...ả đàn bà chết tiệt này vốn nên chết mới phải!!
Bỗng dưng hắn nở một nụ cười sởn tóc gáy, xung quanh còn tản ra sát khí, xem ra, lần trước hắn cảnh cáo ả còn chưa đủ a.
Dư Mặc ra khỏi cổng trường, mấy phút sau mới nhìn thấy Nguyễn Lưu Tô xuất hiện.
Nguyễn Lưu Tô thấy cô, đôi mắt đào hoa của hắn cong lên, sau đó bước nhanh lại gần cô, Dư Mặc dùng sức xoa đầu hắn: "Thằng quỷ nhỏ, sao lại đến trễ vậy, bận làm việc gì sao?
Chỉ trong chốc lát đầu của Nguyễn Lưu Tô liền thành tổ quạ, hắn cười một tiếng, lắc lắc đầu.
Thật đúng là tiểu yêu tinh, nhưng mà hắn thật sự rất thích, rất thích rất thích cô. Nguyễn Lưu Tô ôn nhu mà nhìn cô, sâu trong đáy mắt là sự sủng nịch mà Dư Mặc không nhìn thấy.
"Mặc tỷ, em xin lỗi vì đã để chị chờ, đưa cặp đây em đeo cho."
Ngữ khí Nguyễn Lưu Tô mềm như bông, hắn chủ động cầm lấy cặp táp của Dư Mặc.
"Ân ân ân, ngoan quá, rất biết điều, mà nhớ cầm cho đàng hoàng đó!" Dư Mặc bật cười, cô ném cặp táp về phía hắn, sau đó lắc lư đi ở phía trước.
Nguyễn Lưu Tô theo sau cô, hắn cố tình đi chậm, âm trầm lặng lẽ mở cặp táp của Dư Mặc ra, quả nhiên có thể thấy được phong thư màu hồng phấn ở bên trong, phía trên phong thư còn có hình trái tim.
Lại là thư tỏ tình! Luôn có nhiều tên chết tiệt mơ ước tới A Mặc của hắn!!!
Không sao, sớm muộn gì thì mấy tên này cùn sẽ chết.
Nguyễn Lưu Tô nở một nụ cười trào phúng, hắn nhanh chóng nhét phong thư vào túi quần.
Dư Mặc thấy hắn không theo kịp, cô quay đầu lại, la to: "Lưu Tô, em còn loay hoay gì ở phía sau đó!"
Nguyễn Lưu Tô nhanh chóng đeo cặp, làm như không có chuyện gì mà đuổi theo, cười nhạt nói: "Không có gì, Mặc tỷ, lúc nãy em chỉ nghĩ đến bài giảng của cô trên lớp......Em xin lỗi a."
"Haha, đúng là đồ mọt sách."
Hai người cùng nhau sánh vai, bây giờ ở nhà Dư Mặc không có ai, còn cha mẹ của Nguyễn Lưu Tô thì đi công tác quanh năm, vì thế nên Mặc nghênh ngang đến nhà Nguyễn Lưu Tô ăn chực.
Vừa vào cửa, Dư Mặc liền ba chân bốn cẳng cởi giầy cởi tất, chiếc đùi thon gọn nõn nà của cô lộ ra ngoài, nhưng cô cũng không quan tâm, chỉ tuỳ tiện lăn lộn trên sofa.
Nhà Nguyễn Lưu Tô vừa rộng vừa đẹp, đứa trẻ này mắc bệnh sạch sẽ nên nhà không nhiễm một hạt bụi, mọi thứ cũng được sắp xếp chỉnh tề.
Mỗi lần Dư Mặc đến đều sẽ khiến cho mọi vật rối tung rối mù, nhưng Nguyễn Lưu Tô sẽ vĩnh viễn chiều chuộng cô, hắn chỉ cười tủm tỉm sửa lại những thứ mà cô phá, sau đó còn nấu thật nhiều đồ ăn ngon cho cô.