Khi Gió Nổi Lên

Chương 12: Anh mua đôi giày thủy tinh hợp với cô



Lối ra của hầm đậu xe khách sạn bị kẹt xe, hai mươi phút trôi qua Tề Sâm vẫn còn trong bãi đậu xe. Hắn lơ đãng nghịch điếu thuốc trong tay, đã muốn hút từ lâu nhưng Từ Duệ lại ở bên cạnh. Hắn rút ra một ít vụn thuốc xoắn nó lạichơi đùa.

Tiếng còi liên tục trong bãi đỗ xe thật khó chịu.

Tề Sâm thở dài, đến đây thật đúng là khổ thân.

Hắn ghét nhất những lúc thế này nhưng hắn không đến cha hắn sẽ không tha.

Buồn bực ngán ngẩm, hắn nhấc chân lên lấy một chiếc khăn từ ngăn đựng đồ và bắt đầu xoa giày da. Hắn cũng không thích mang giày da, bình thường đều quen mang giày thể thao.

Cuộc sống nhàn nhã phóng túng của hắn đã biến mất hoàn toàn kể từ ngày Hứa Duệ về nước, cô nhìn trúng ai cũng được nhưng hết lần này tới lần khác lại nhìn chằm chằm hắn không buông tha. Hắn và Hứa Duệ bát tự không hợp, thủy hỏa bất dung, gặp nhau sẽ chèn ép nhau như cây kim với cọng râu.

Hai người chỉ hòa hợp với nhau khi ở trên giường, cũng chỉ có trên giường hắn mới có thể làm cho Hứa Duệ chịu thua, cảm giác này ngược lại cũng không tệ. Nhưng cuối cùng hắn đã mất đi tự do, cũng không còn có thể giống như trước đây hằng đêm đắm chìm trong chốn phong lưu, vượt qua hàng ngàn bụi hoa.

Tề Sâm chà xát giày da, suýt chút nữa lau sạch bóng đôi giày, hắn cầm khăn đập lên giày vài cái, nhàm chán chết mất, hắn nghiêng đầu nhìn Hứa Duệ.

Cô đỡ lấy đầu, đang lướt điện thoại và có chút lơ đễnh.

Niềm vui lớn nhất đời này của hắn là xát muối lên vết thương của Hứa Duệ, từ nhỏ hắn đã thích làm như vậy. Hắn hếch cầm, "Này."

Hứa Duệ ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.

Tề Sâm bắt đầu quan tâm: "Cô đang nghĩ về Mộ Cận Bùi đó à?"

Tài xế: "..." Anh ta như thể nghe được điều không nên nghe, vội vàng đặt vách ngăn buồng xe xuống.

Hứa Duệ hung dữ liếc nhìn hắn, không thèm để ý.

Tề Sâm bắt chéo chân còn lại, tiếp tục lau: "Ánh mắt Mộ Cận Bùi cũng không tệ lắm, ngôi sao nhỏ xinh đẹp như vậy, so với cô nữ tính hơn nhiều, nếu là tôi, tôi cũng chọn cô ấy."

Hứa Duệ đang nhìn bảng báo cáo, dù hắn nói gì cô cũng đều xem hắn như không khí. Trước kia khi còn chưa biết Quý Tinh Dao, hắn suốt ngày đem những người phụ nữ khác kích thích cô, hi vọng cô có thể đá hắn.

Dù sao trái tim cô đã chết rồi, không sao cả, không kích thích được cô.

Tề Sâm tiếp tục đăm chọt: "Đêm nay nếu Mộ Cận Bùi không phải bạn trai của ngôi sao nhỏ, không biết có bao nhiêu đàn ông buổi tối về nhà muốn ly hôn vợ để theo đuổi cô ấy."

"Ba thứ mà đàn ông muốn có nhất là tiền, quyền, còn có ngôi sao nhỏ."

Hứa Duệ xoa xoa lỗ tai, "Anh không thể yên lặng làm một công cụ trên giường à?"



Tề Sâm: "..."

Một ngụm máu nóng nghẹn ở trong lòng.

Với cô, hắn cũng chỉ có một tác dụng này.

Sau khi bình tĩnh lại, cái mỏ của Tề Sâm so với trước càng hỗn hơn, "Ở trước mặt tôi kiêu ngạo như vậy nhưng đến khi ở cạnh Mộ Cận Bùi lại trở nên hèn nhát có phải không? Ở bên cạnh bốn năm năm, người ta cũng không coi trọng cô có phải không? Nếu anh ta đối tốt với cô một chút cô sẽ không đau lòng đến nỗi trở về nước rồi vội vàng đính hôn."

Đầu ngón tay Hứa Duệ hơi ngừng lại sau đó tiếp tục trượt màn hình.

Tề Sâm vẫn đang đợi Hứa Duệ mắng hắn nhưng chờ nửa ngày cũng không thấy cô lên tiếng. Một mình hắn độc thoại cũng không còn thú vị nữa bèn nhét lại chiếc khăn lau giày vào ngăn rồi chơi game giết thời gian.

Hứa Duệ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại nhưng cô không đọc bất kỳ con số nào trong bảng báo cáo.

Vừa rồi Tề Sâm nói Mộ Cận Bùi đối xử tệ với cô, thật ra không phải vậy. Xung quanh Mộ Cận Bùi không nhiều người khác phái, anh đối với cô cũng rất đặc biệt nhưng dù tốt đến đâu cũng không bù được những nỗi hận trong lòng anh.

Nguyên nhân thật sự khiến cô từ chức có thể đến Mộ Cận Bùi cũng không nghĩ ra.

Mùa đông năm đó, bọn họ đến trang viên nghỉ phép, trong trang viên có một dòng sông, trên sông kết băng nên rất nhiều trẻ em ở đó chơi đùa. Ai ngờ đột nhiên mặt băng nứt ra, có đứa bé rớt xuống nước, vừa lúc cô ở đó nhìn thấy cảnh tưởng này liền liều mạng chạy đến cứu đứa trẻ. Tiếng kêu cứu không nhỏ, nghe tiếng kêu có không ít người chạy đến. Mộ Cận Bùi cũng chạy đến, cùng đi còn có Trữ Chinh và vệ sĩ.

Trời rất lạnh, dù cô bơi giỏi đến đâu chân vẫn bị chuột rút, lúc đó cô cảm thấy tử thần đang vẫy gọi mình, cơ thể cô không ngừng chìm xuống.

Mộ Cận Bùi cũng bơi giỏi, anh và Trữ Chinh còn có vệ sĩ cùng nhau chạy tới, mấy vệ sĩ cởi giày và quần áo rồi nhảy xuống, Trữ Chinh cũng theo đó nhảy xuống dưới. Anh đứng ở bờ sông sốt ruột gọi tên cô, cởi áo khoác nhưng không xuống nước.

Cô đang chìm dần, trong nháy mắt nước sắp che đi đôi mắt cô, toàn thân cô lạnh cóng đến mất đi tri giác, khi đó người cô nhìn chính là anh, là anh ở trên bờ.

Với bản năng sinh tồn cô muốn gọi tên anh nhưng không gọi ra được, anh ở trên bờ, cảm giác tuyệt vọng này không ai có thể hiểu được.

Cô vô cùng hi vọng anh đưa tay nắm lấy tay cô nhưng vệ sĩ lại là người bơi ra cứu mình.

Ngay sau đó cô và đứa bé kia được cứu lên.

Khi cô được cứu lên bờ, Mộ Cận Bùi dùng áo khoác bọc lên người cô nhưng áo khoác có dày đến đâu cũng không thể sưởi ấm trái tim cô được nữa. Trái tim ấy đã kết băng cùng dòng sông lạnh thấu xương năm ấy, sau đó lặng lẽ chết đi.

Sau đó cô nghĩ, nếu cô và Mộ Cận Bùi đổi chỗ cho nhau, nếu anh là người bị chuột rút dưới sông, cô sẽ làm gì?

Nếu đổi thành Mộ Cận Bùi rơi xuống nước, cô bơi giỏi, dù bên người có vệ sĩ cô vẫn không suy nghĩ trực tiếp nhảy xuống cứu anh.

Đó là phản ứng bản năng khi đối mặt với người yêu lúc gặp nạn, vốn sẽ không có thời gian suy nghĩ chờ vệ sĩ đến cứu người. Vào lúc đó chỉ muốn cứu anh lên, không thể để mất anh, không quan tâm đến bất cứ nguy hiểm nào, ngay cả tính mạng mình cũng không màng đến.

Cứ cho là cô đạo đức giả đi.

Là sếp và nhân viên, anh làm như vậy không tìm ra bất kỳ lỗi lầm nào bởi vì lúc ấy anh có xuống nước hay không cũng không quan trọng, đã có Trữ Chinh và những vệ sĩ được đào tạo bài bản đến cứu.

Cho dù anh nhảy xuống cũng không nhanh bằng vệ sĩ, những vệ sĩ cá nhân đó đã trải qua huấn luyện đặc biệt, lên trời xuống đất không gì làm không được, dù anh bơi giỏi đến đâu cũng không đuổi kịp sự nhanh nhẹn của họ.

Nhưng tình cảm của cô dành cho anh lại không giống anh dành cho cô, cô vẫn luôn cho rằng anh là người đặc biệt nhất với mình nên điều cô mong đợi ở anh trong thời khắc nguy cấp ấy không còn là điều mà một thư kí mong đợi ở sếp mình mà là điều một người phụ nữ mong đợi ở một người đàn ông.

Cô vô cùng hi vọng anh sẽ lo lắng cho cô đến nỗi không màng bất kì điều gì nhưng anh không có.

Sau khi bình tĩnh lại cô cũng đã hiểu được, anh không thể để mình mắc phải sai lầm vì anh còn muốn tìm Quý Thường Thịnh báo thù.

Nhưng ngày lễ Giáng sinh năm đó, mọi tưởng tượng và kì vọng cô dành cho anh đã hoàn toàn tan vỡ. Cô thường tự hỏi nếu lúc ấy không có vệ sĩ liệu rằng anh sẽ làm gì?

Anh nhất định sẽ không chút do dự xuống nước, sẽ không coi thường sống chết của cô.

Nhưng trên đời này làm gì có nếu như.

Mọi chuyện đã xảy ra, không thể xóa nhòa cũng không thể quên được.

Trước ngày lễ đó cô nguyện ý chờ anh, dù anh bận bịu giăng bẫy với Quý Thường Thịnh đến mức không tâm tư nói chuyện yêu đương, dù anh không đáp lại tình cảm của cô cô đều không ngại.



Nhưng sự cố đó đã trở thành rào cản trong lòng cô, dù biết nguyên nhân nhưng cô vẫn để ý, để ý đến việc anh vẫn bình tĩnh như vậy trước thời khắc sinh tử của cô.

Cô không nghĩ ra bất kì điều gì trên đời này có thể khiến anh liều lĩnh và mất đi lý trí.

Ô tô từ từ rời khỏi bãi đỗ xe.

Hứa Duệ hoàn hồn, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, lối ra bãi đỗ xe đã lưu thông lại bình thường.

Trên lầu trong khách sạn, Trữ Chinh làm xong thủ tục đấu giá. Phòng bán đấu giá chỉ còn nhân viên, Mộ Cận Bùi và Quý Tinh Dao đang ngồi ở phía sau. Anh ta bước nhanh đến, "Mộ tổng, tôi sẽ đi liên hệ để sắp xếp thang máy, vừa rồi bãi đỗ xe dưới lầu kẹt xe."

Mộ Cận Bùi đứng dậy, đứng trước mặt Quý Tinh Dao và ra hiệu cho cô: "Cầm túi lên đi." Anh chuẩn bị ôm cô.

Quý Tinh Dao từ chối, "Không cần đâu, anh đỡ tôi là được, tôi có thể đi, chỉ một chân bị trầy thôi, chân trái không bị gì." Cô đứng lên và nói.

Chân trái không bị trầy nhưng mu bàn chân sắp gãy rồi, cô cau mày và cố chịu đựng cơn đau.

Mộ Cận Bùi: "Đừng cố gượng." Anh cúi người, nhẹ nhàng vòng một tay qua eo cô, tay kia luồn qua đầu gối. Cô nhẹ đến nỗi anh không tốn sức nào ôm cô dễ dàng.

Quý Tinh Dao thích uống rượu vang đỏ, uống vài chén không say nhưng đêm nay cô thậm chí không uống một giọt rượu nào. Khoảnh khắc được Mộ Cận Bùi ôm vào lòng cho dù cô luôn lý trí và lạnh tình chậm nhiệt nhưng vẫn cảm thấy hô hấp không được nhịp nhàng, tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, về sau thiếu dưỡng khí khiến trái tim cô đau nhói, đại não trở nên trống rỗng.

Cảnh tượng này giống như một giấc mộng, cô không biết mình ở đâu.

Cô cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể và hơi thở của anh.

Quý Tinh Dao muốn ngước lên nhìn anh nhưng cuối cùng lại từ bỏ.

Đoạn đường từ sảnh đến phòng tiệc không có một người, Trữ Chinh và mấy vệ sĩ đứng bên cạnh thang máy. Nhìn thấy sếp ôm Quý Tinh Dao đi tới Trữ Chinh bèn kinh ngạc không thôi.

Quý Tinh Dao cụp mắt xuống, không cần soi gương cô cũng có thể tưởng tượng ra tai mình đỏ đến nhỏ máu.

Mộ Cận Bùi ôm cô tiến vào thang máy, chờ cửa thang máy chậm rãi đóng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, cô tưởng Mộ Cận Bùi sẽ thả cô xuống nhưng kết quả là anh vẫn bế cô.

"Tôi đứng được." Lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh, sắc mặt anh trầm tĩnh, cũng đang nhìn cô.

Mộ Cận Bùi: "Mấy chục giây nữa xuống lầu rồi, thả tới thả lui rất phiền phức."

Quý Tinh Dao: "..."

Trong thang máy ngột ngạt chỉ có hô hấp của hai người.

Quý Tinh Dao cảm nhận được nhịp tim đập nhanh và dữ dội của anh, chắc là anh ôm cô mệt lắm, từ phòng đấu giá đến cửa thang máy còn hơn trăm mét nữa.

Cô chưa kịp nghĩ nhiều thì thang máy đã đến tầng hầm, tài xế đã lái xe đến trước cửa thang máy chờ.

Cho đến khi ô tô lái rời khỏi hầm đậu xe Quý Tinh Dao mới cảm thấy bớt xấu hổ.

Mộ Cận Bùi hỏi cô: "Chân em không bị thương chứ?"

Quý Tinh Dao vô thức nói dối: "Không bị thương, tôi chỉ không quen đi giày cao như vậy, mu bàn chân đau một chút thôi."

Mộ Cận Bùi: "Lần sau mang giày đế bằng đi."

Quý Tinh Dao gật đầu rồi tự giễu mình để làm dịu bầu không khí, "Tôi không phải cô bé lọ lem, giày thủy tinh không hợp với tôi."

Mộ Cận Bùi nhìn cô, dừng mấy giây rồi hỏi cô: "Em mang giày cỡ nào?"

Quý Tinh Dao hơi khom lưng và xoa mu bàn chân, "Size 37." Cô giải thích: "Không liên quan đến cỡ giày bao nhiêu, bình thường tôi cũng không tham gia hoạt động gì, ở trong phòng vẽ đều mang dép nên giờ mang một đôi giày cao như vậy không quen, đi nhiều lần là sẽ không sao nữa."

Ô tô hòa vào dòng xe cộ bên đường, trong xe cũng trở nên yên tĩnh.



Mộ Cận Bùi nhắn tin cho Trữ Chinh, hỏi hắn: 【 Gần đây có trung tâm thương mại nào không? 】

Trữ Chinh và vệ sĩ ngồi ở xe sau, không ngồi ở ghế lái như cái bóng đèn. Hắn đã sống ở Bắc Kinh hơn mười năm và khá quen thuộc với nơi đây. Hắn gửi cho Mộ Cận Bùi tên của trung tâm thương mại và cách vị trí hiện tại bao nhiêu mét.

Mộ Cận Bùi: 【 Dừng lại ở bên kia đi, cậu đi mua một đôi giày bệt nữ, size 37, quẹt thẻ của tôi. 】

Trữ Chinh: 【 Vâng. 】

Hắn hiểu ra vấn đề, sếp yêu cầu quét thẻ của sếp.

Mộ Cận Bùi có một thẻ cá nhân mang theo bên mình nhưng rất ít khi sử dụng, bình thường anh đều dùng thẻ của Trữ Chinh, cuối tháng sẽ tổng cộng chi phí rồi thanh toán luôn một thể.

Sau hai mươi phút đã đến con đường phía trước trung tâm thương mại, xa xa có thể thấy logo của trung tâm, trong đêm tối lại càng thêm chói mắt.

Trung tâm này là một khu phức hợp với các nhà hàng ở tầng trên.

Mộ Cận Bùi cho tài xế đi đến đó, anh quay sang nói với Quý Tinh Dao: "Tìm một nhà hàng ăn khuya."

Đây cũng là điều hợp ý Quý Tinh Dao, bây giờ cô chỉ ước có thể cởi phăng giày ra, thật đúng lúc đến trung tâm thương mại để mua một đôi giày đế bệt mang vào nếu không còn phải đi bộ một đoạn đường khi trở về nhà, lúc ấy chắc là đau muốn chết.

Cô chợt nhận ra có lẽ Mộ Cận Bùi cũng nghĩ thay cô như vậy nên đã chọn một nơi mua sắm sầm uất có cả nhà ăn.

Ô tô lái vào tầng hầm của trung tâm thương, tầng một không có chỗ đậu đành phải đậu ở tầng hai.

Quý Tinh Dao một mực nhìn ra ngoài xe với hi vọng gặp may mắn có thể tìm được chỗ đậu xe cách lối vào thang máy gần một chút. Nơi mua sắm người đến người đi nên Mộ Cận Bùi không thể ôm cô một lần nữa, vừa rồi lúc ở phòng bán đấu giá anh cũng chỉ ôm cô sau khi mọi người đã đi hết.

Ô tô dừng hẳn, Quý Tinh Dao nhìn khoảng cách đến thang máy chỉ có mười lăm mười sáu mét, cũng được, cô có thể chịu đau mà đi bộ đến đó.

Mộ Cận Bùi không có ý định muốn xuống xe, anh đang cúi đầu xem điện thoại. Quý Tinh Dao đã đẩy cửa ra rồi lại đóng lại, cô nghĩ rằng anh đang giải quyết công việc nên yên lặng ngồi chờ anh.

Mười lăm phút trôi qua, Trữ Chinh từ thang máy bước ra mang theo một chiếc túi mua sắm trên tay và bước về phía ô tô.

Quý Tinh Dao thất thần nhìn ra bên ngoài xe không để ý người tới là Trữ Chinh.

Trữ Chinh đi vòng sang bên kia và nhẹ nhàng gõ cửa sổ, tài xế hạ cửa xe xuống.

Mộ Cận Bùi đặt điện thoại sang một bên và nhận lấy chiếc túi Trữ Chinh đưa tới.

Đèn trong xe bật sáng, lúc này Quý Tinh Dao mới nhìn rõ thứ mà Mộ Cận Bùi cầm trong tay là một đôi giày, anh mở hộp giày rồi tháo nhãn hiệu, đưa cho cô, "Giày thủy tinh thích hợp với em."