Khi Gió Nổi Lên

Chương 15: Mộ Cận Bùi nghiêng người và cúi đầu xuống, hai môi chạm nhau



Mộ Cận Bùi mất ngắn ngủi hai ba giây cho một cái ôm, Quý Tinh Dao lại bỏ ra hơn nửa phút mới định thần. Lần trước anh bế cô đến thang máy không có ai khác nhưng lần này là ôm trước mặt nhiều người.

Mộ Cận Bùi hỏi: "Bữa tiệc vào lúc mấy giờ?"

Quý Tinh Dao cố gắng để giọng điệu của mình nghe không có gì gợn sóng, cô nói: "Bốn giờ, tôi muốn về nhà trang điểm."

Hai người vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài, bề ngoài có vẻ bình tĩnh như thể cái ôm vừa rồi chưa từng xảy ra.

Xe đón Mộ Cận Bùi đã chờ sẵn ở cửa, tổng cộng ba chiếc, đều đắt tiền nhưng biển số xe lại không phô trương, tổ hợp số và chữ bình thường.

Bác Trương đưa Quý Tinh Dao đến sân bay, trở về cô thuận đường ngồi xe Mộ Cận Bùi, tài xế rất tự giác buông vách ngăn trong xe xuống dành cho họ một không gian riêng.

Đi được nửa đường Quý Tinh Dao mới nhớ đến một chuyện, cô lấy đồng hồ trong túi xách ra trả lại cho anh, "Tôi dùng xong rồi, cảm ơn anh."

"Không có gì." Mộ Cận Bùi không nhận, đưa cổ tay qua cho cô.

Đây là lần thứ hai Quý Tinh Dao đeo đồng hồ cho anh, vừa đeo cô vừa nhướng mi nhìn anh, đúng lúc bắt gặp tầm mắt của anh, anh cũng đang nhìn cô.

Đáy mắt anh như đầm sâu, có vòng xoáy, nếu không chú ý sẽ bị cuốn vào.

Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, giả vờ từ tốn thắt khóa đồng hồ cho anh.

Đeo xong đồng hồ, cô chỉnh lại cổ tay áo sơ mi để che đi một phần ba mặt đồng hồ.

"Mộ tổng, xin hỏi anh một vấn đề." Quý Tinh Dao điềm nhiên như không có việc gì nhìn về phía anh nhưng khi Mộ Cận Bùi đối mặt với cô, cô vẫn đưa mắt sang một bên và đáp xuống cửa sổ xe.

Theo phép lịch sự, thỉnh thoảng cô mới nhìn anh.

Mộ Cận Bùi ra hiệu cho cô hỏi.

Quý Tinh Dao trông bình tĩnh và tự nhiên: "Mộ tổng có người mình thích không?"

Sợ bị đột ngột, cô giải thích: "Bữa tiệc hôm nay khác với lúc trước." Rốt cuộc vì sao lại khác, cô nghĩ anh đã hiểu rõ lý do, hôm nay có chút giống như gặp mặt phụ huynh, người ta hay gọi là hai bên ra mắt.

"Tôi sợ đến lúc đó ảnh hưởng đến tình cảm riêng tư của anh, như vậy tôi sẽ cảm thấy khó xử."

Đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt Mộ Cận Bùi hỏi về chuyện tình cảm, người khác không hỏi không phải là không dám mà bởi vì Mộ Cận Bùi sẽ không trả lời.

Đến lúc đó chỉ tự chuốc nhục vào mình thôi.

Mộ Cận Bùi dường như đang suy nghĩ, anh nói: "Hiện không có."

Quý Tinh Dao cẩn thận suy nghĩ, câu nói này có mấy hàm nghĩa, một là trước đây anh từng thích một người nhưng bây giờ không thích nữa, không còn tình yêu hoặc là cảnh còn người mất. Còn một tình huống khác đó là từ trước đến nay chưa từng thích ai nhưng về sau sẽ có.

Cô tạm thời coi ý nghĩa lời nói của anh ở trường hợp thứ hai.

Tài xế lái xe một đường đến cổng tiểu khu của Quý Tinh Dao, Mộ Cận Bùi cũng xuống xe tiễn cô vài bước, "Em lên đi, tôi ở đây chờ em."

Quý Tinh Dao khéo léo nói: "Anh không về nhà nghỉ ngơi một lát sao?"

Ý của cô là mười mấy tiếng ngồi trên máy bay sao anh không về nhà tắm rửa nghỉ ngơi một tí rồi sau đó thay quần áo đi dự tiệc?



Mộ Cận Bùi: "Tôi ngồi máy bay riêng." Anh đã tắm rửa trên máy bay, lát nữa sẽ thay quần áo đang mặc thành một bộ âu phục.

Quý Tinh Dao giật mình, chẳng trách khi anh ôm cô ở sân bay trên người anh lại có hương thơm tươi mát dễ chịu như vậy, còn có cả mùi nước cạo râu mát lạnh.

Cô trang điểm làm tóc cũng mất một hai giờ nên rất ngại ngùng để anh đợi dưới lầu. Cô mời anh: "Nếu anh không ngại lên trên ngồi một lát đi."

Cô cười, "Nhà hơi bừa bộn."

Mộ Cận Bùi lịch sự hỏi: "Có bất tiện không?"

Quý Tinh Dao: "Không có gì bất tiện cả, tôi ở một mình không ở cùng người khác, chờ lát nữa thợ trang điểm sẽ đến."

Mộ Cận Bùi quay lại xe cầm âu phục lên theo cô lên lầu.

Quý Tinh Dao nói không sai, trong nhà rất bừa bộn.

Phong cách trang trí tổng thể của căn hộ là tông màu lạnh, ghế sô pha là màu gạo trắng.

Phòng khách bày mấy giá vẽ, từ bàn trà đến sàn nhà bao gồm cả những tủ âm tường, khắp nơi đều cất giữ những bộ sưu tập nghệ thuật, còn có trưng bày đủ các loại tranh cảnh khác nhau.

Mộ Cận Bùi đã quen thuộc với phòng làm việc và phòng đọc sách của mẹ nên cũng nhìn hiểu những đồ trang trí này, ngược lại còn cảm thấy chúng ngay ngắn có trật tự.

Quý Tinh Dao rót cho anh một cốc nước ấm, "Anh cứ tự nhiên nhìn, tôi đi đắp mặt nạ đây."

Mộ Cận Bùi cởi bộ vest ra, "Trong nhà có máy pha cà phê không?"

Quý Tinh Dao chỉ vào căn bếp mở, "Máy cà phê và hạt cà phê đều có, giống với những thứ trong phòng vẽ tranh của tôi." Căn bếp sạch sẽ tì vết không nhuốm chút khói lửa.

Mộ Cận Bùi cởi khuy tay áo, "Em bận đi, tôi đi pha cà phê."

"Hôm nay tôi lại có lộc uống rồi." Quý Tinh Dao hồn nhiên nói một câu: "Hơn một tháng tôi đều không uống và phê, uống xong cà phê anh pha những cà phê khác đều không ngon."

Nói xong cô đi vào phòng ngủ.

Mộ Cận Bùi đưa mắt nhìn bóng dáng cô vào phòng sau đó thu lại tầm mắt, xắn ống tay áo đi vào phòng bếp.

Cà phê còn chưa pha xong, chuông cửa vang lên.

Không đợi Mộ Cận Bùi đi mở cửa, cửa từ bên ngoài đẩy ra, là bác Trương mang theo stylist và trợ lý đến.

"Dao Dao, có người đến." Bác Trương đứng ở cửa hô một câu, ông không có ý định bước vào.

"À, vâng." Quý Tinh Dao trả lời.

Bác Trương đóng cửa lại, stylist và trợ lý đổi giày bước vào.

Dù biết đây là nhà của Quý Tinh Dao nhưng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cao lớn đang bận rộn trong bếp, bọn họ vẫn ngây người trong chốc lát, không biết mình có đi nhầm nhà hay không.

Quý Tinh Dao bóc mặt nạ đi ra từ phòng ngủ, "Bạn của tôi, stylist và trợ lý của cô ấy." Cô giới thiệu đơn giản.

Trợ lý vô cùng kinh ngạc, cô ấy đến phòng trang điểm còn hít một hơi thật sâu, trong lòng không khỏi rúng động, thật đúng là một người đàn ông cực phẩm.

Cô ấy không tìm được từ nào có thể diễn tả được sự hỗn loạn và phấn khích trong lòng mình, mấy năm nay suốt ngày bôn ba khắp nơi cùng sếp cũng gặp gỡ qua đủ loại đàn ông nhưng đến bây giờ chưa gặp được người đàn ông nào kinh động lòng người như vậy.

Hiện tại stylist rốt cuộc cũng hiểu vì sao Quý Tinh Dao khăng khăng muốn mang chiếc đồng hồ đeo tay kia, hóa ra cùng với chiếc đồng hồ của người đàn ông bên ngoài là một đôi.

"Hôm nay mang đôi giày bệt đó hả?" Cô ấy cười, nói với Quý Tinh Dao trong gương.

Quý Tinh Dao ngại ngùng: "Chị đừng cà khịa em." Cô giải thích: "Giày không phải anh ấy mua, là trợ lý của anh ấy."

Stylist: "Đều như nhau thôi, cũng là tiền của cậu ấy."

Để phù hợp với đôi giày bệt, stylist đã mất nửa giờ chọn ra một bộ lễ phục nhưng cuối cùng vẫn chưa hài lòng, cô ấy lại gọi điện thoại cho bạn mượn lễ phục, bạn của cô ấy là giám đốc Châu Á của một nhãn hiệu nào đó.

Giám đốc nghe xong Quý Tinh Dao muốn mặc, lập tức đồng ý, lên tiếng hỏi địa chỉ để cho người mang đến.

Lúc trước stylist có thể quen biết mẹ của Quý Tinh Dao và trở thành stylist riêng của Doãn Hà là nhờ người bạn giám đốc này giới thiệu. Vị giám đốc này gặp được Doãn Hà tại một sự kiện, hai người trò chuyện ăn ý, đúng lúc stylist trước đó của Doãn Hà kết hôn sinh con nên giám đốc đã giới thiệu stylist cho Doãn Hà.

Mấy năm đó là khoảng thời gian sự nghiệp của cô ấy xuống dốc, Doãn Hà cho cô ấy nhiều đãi ngộ, cho cô ấy ra ngoài làm việc riêng, không những vậy còn giới thiệu khách hàng cho cô ấy làm quen.

Là Doãn Hà đã cho cô ấy thành tựu như ngày hôm nay, mức phí làm việc của cô ấy cũng cao vì danh tiếng của Doãn Hà.

Vì vậy đối với những việc của Quý Tinh Dao cô ấy đặc biệt quan tâm.

Quý Tinh Dao cảm kích, "Em sẽ mua lại lễ phục, mượn tới mượn lui chắc cũng phiền phức."

Stylist: "Em chi hết số tiền đó làm gì, dù sao bộ lễ phục này là kiểu mới, em là người đầu tiên mặc nó, em mua lại nó không bằng mua bộ lễ phục khác phù hợp với đôi giày này, giữ lại lần sau tham gia tiệc tùng rồi mặc."

Quý Tinh Dao gật đầu, cũng được.



Thời gian trang điểm trễ hơn một giờ so với dự kiến, bị bộ lễ phục làm cho trì hoãn.

Sau khi trang điểm mọi thứ của cô đều đẹp đến mức kinh ngạc.

Stylist và trợ lý không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi để lại không gian riêng cho hai người họ.

Mộ Cận Bùi cũng không có nhàn rỗi, nhân thời gian này bài bố lại một số mẫu tranh tĩnh vật cho Quý Tinh Dao, sử dụng bình lọ và một số hoa quả trên bàn trà.

Bài bố hết sức đơn giản, đơn giản đến mức cứ ngỡ rằng con cái nhà ai nghịch ngợm đem đồ đạc nhét vào nơi đó.

Những gì yên tĩnh và đơn giản bên trong, thậm chí những gì khiến linh hồn rung động, Quý Tinh Dao đều cảm nhận được, bởi vậy tim cô rung động, "Tôi lại nợ anh một ân tình rồi."

Mộ Cận Bùi nghe tiếng nói sau đó xoay mặt lại, trang điểm hôm nay của cô khác với trước đây, xinh đẹp nóng bỏng. Cô lại có thêm một diện mạo khác, đầy mê hoặc.

Sự chú ý của Quý Tinh Dao đều đặt hết vào những bài trí bên trên, dường như có thưởng thức như thế nào cũng không đủ, "Anh không đi theo con đường hội họa thì thật đáng tiếc."

Yên lặng một lát, Mộ Cận Bùi nhẹ giọng nói: "Lúc trước không kiên trì vẽ tranh là có chuyện quan trọng hơn muốn làm."

Quý Tinh Dao hiểu lầm: "Chà, ai bảo anh là con trai của lãnh đạo M.K, phải thừa kế gia nghiệp."

Mộ Cận Bùi không đáp lời nữa, chuyển đề tài: "Trang điểm xong rồi?"

Quý Tinh Diêu gật đầu, "Stylist đã đi rồi."

Mộ Cận Bùi không chú ý, vừa rồi tập trung bày bình hoa.

Quý Tinh Dao nhìn đồng hồ trên tay, đã ba giờ rưỡi nhưng cô không nóng lòng đến khách sạn mà muốn uống cà phê anh pha, "Tôi muốn uống cà phê trước khi đi."

Cô đi vào phòng bếp.

Mộ Cận Bùi quay lưng lại với cô và nói: "Không còn nữa, tôi uống hết sạch rồi." Anh pha hai cốc và uống hết toàn bộ.

Quý Tinh Dao: "... Anh cũng không để lại cho tôi một cốc." Có vẻ như trách móc nhưng lời nói của cô rất dịu dàng.

Mộ Cận Bùi: "Cà phê để lâu sẽ ảnh hưởng đến mùi vị, lúc đó em bận trang điểm cũng không thể uống được." Anh hứa: "Mai tôi pha cho em."

"Ngày mai anh không bận hả?"

"Trước tết không bận, đến lúc đó mỗi ngày tôi đều đi phòng tranh pha cho em uống." Anh xoa tay, mặt vest vào, cằm khẽ nhếch lên, "Đi thôi kẻo trễ."

Quý Tinh Dao khẽ mím môi, không biết có phải đổi mẫu son mới hay không mà cô cảm thấy có một mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng từ chóp mũi.

Chỉ cần ở bên cạnh Mộ Cận Bùi, tắt đèn hay đóng cửa Mộ Cận Bùi sẽ làm thay cô.

Hôm nay cô mang giày bệt nên chỉ đứng tới bả vai Mộ Cận Bùi.

Trong thang máy cô phải ngước lên mới nhìn thấy mặt anh.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Mộ Cận Bùi quay người muốn hỏi cô bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn nào, ánh mắt hai người vội vàng không kịp chuẩn bị lại chạm nhau.

Lần này Quý Tinh Dao không né tránh, cứ như vậy lặng lẽ cùng anh đối mặt.

Thang máy ngột ngạt, không có bất kì động tĩnh nào.

Quý Tinh Dao cảm thấy hô hấp mình dần trở nên khó khăn, không khí xung quanh càng ngày càng mỏng manh, cảm giác ngột ngạt càng dữ dội.

Mộ Cận Bùi nhìn cô không chớp mắt, dường như sóng ngầm cuồn cuộn dâng lên giữa đáy mắt, đầu mày của anh.

Trong lòng anh muốn gì cô không đoán ra được, hiện tại đầu óc cô trống rỗng.

Thang máy đến tầng mười hai.

Đột nhiên, Mộ Cận Bùi nghiêng người và cuối đầu xuống, hai môi chạm nhau.

Ngay sau đó phím số một sáng lên, cửa thang máy từ từ mở ra.

Mộ Cận Bùi chạm nhẹ vào trán cô, vươn tay nhấn nút mở cửa, trầm giọng nói: "Đến rồi."

Quý Tinh Dao sửng sốt một lúc rồi mới bước ra ngoài, nụ hôn vừa rồi như một giấc mơ đẹp, may mắn thay, tỉnh mộng anh vẫn còn đó, đây không phải là mơ.

Bên ngoài, bầu trời bao la, ánh chiều tà rơi xuống khắp nơi.

Cô thích hoàng hôn, Mộ Cận Bùi còn nhớ rõ, "Nhìn về phía tây."

Quý Tinh Dao làm cho mình trông bớt quẫn bách, cười nói: "Đẹp vô cùng."

Dư vị của nụ hôn kia vẫn còn đó, nó giống mùi vị mát lạnh trên người anh, ngấm vào nơi sâu nhất trong lòng.



Chẳng biết lúc ấy đã bị điều gì mê hoặc.

Trên đường đi hai người đều không nói lời nào, sau đó Mộ Cận nhận một cuộc gọi công việc cứu hai người ra khỏi sự bối rối.

Anh nói tiếng Tây Ban Nha, cô không nghe hiểu một từ nào.

Quý Tinh Dao nghiêng người, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngay sau Giáng Sinh, không khí nhộn nhịp ngoài đường chưa tan, những đồ trang trí trên cửa sổ vẫn còn, những bông tuyết trắng, những chiếc chuông gió xinh, còn có từng chiếc xe tuần lộc.

Ánh hoàng hôn rơi trên tủ kính pha lê, nắng vàng rực rỡ.

Hơn mười phút sau, Mộ Cận Bùi kết thúc cuộc gọi, Quý Tinh Dao chăm chú nhìn phong cảnh bên đường, anh cũng không làm phiền cô.

"Tinh Dao."

"Hả?"

Quý Tinh Dao hoảng hốt nửa giây, bỗng nhiên quay đầu lại.

Mộ Cận Bùi nhắc nhở cô: "Đến rồi, xuống xe thôi."

Trong lúc ngẩn ngơ ô tô đã dừng ở cửa khách sạn.

Quý Tinh Dao không vội vàng đẩy cửa ra, cô nhìn anh: "Tiệc liên hoan đêm nay cô dì chú bác của tôi đều đến."

Vừa nói cô vừa cười.

Người thân trong nhà mỗi người đều có sự nghiệp của mình, tập đoàn Quý thị hằng năm đều có tiệc rượu, chỉ cần rảnh rỗi là mọi người đều sẽ đến góp mặt.

Trong mắt đại gia đình, cô suốt ngày buồn chán ở nhà sống trong thế giới riêng của mình, ngăn cách với thế giới, mọi người ước gì có thể mang cô phơi dưới ánh mặt trời, sợ cô mọc cỏ.

Ấy vậy mà lần này cô đến đây với Mộ Cận Bùi, mọi người chắc chắn sẽ bắt lấy không thả truy hỏi có phải đang yêu đương không, khi nào thì hai đứa ổn định, sắp đến tết rồi đến lúc đó hai bên tụ họp, bla bla..

Mộ Cận Bùi dù không sống ở trong nước nhưng có không ít người thân sống ở đây, gặp mặt khó tránh khỏi việc nghe người lớn càu nhàu, anh thấu hiểu, "Không sao đâu, có anh ở đây."

Tầng sáu khách sạn, khách khứa đã sớm tụ tập từ lâu, nói cười rôm rả.

Quý Thường Thịnh gọi điện thoại cho Quý Tinh Dao, bất đắc dĩ thúc giục, "Hay là ba tự mình đến đón con?"

"Con đến cửa rồi." Quý Tinh Dao cúp điện thoại.

Hôm nay cô mang giày bệt, đi lên thang máy cũng không cần khoác tay Mộ Cận Bùi, bác Trương sắp xếp cho bọn cô đi thang máy chuyên dụng, bên trong chỉ có cô và anh.

Nghĩ đến nụ hôn trong thang máy trước đó, Quý Tinh Dao không nhìn Mộ Cận Bùi nữa mà điềm nhiên như không có việc gì nhìn chằm chằm phím số trong thang máy nhưng cô cảm giác rằng Mộ Cận Bùi dường như đang nhìn mình.

Chưa phát hiện ra điều gì, thang máy đã dừng ở tầng sáu.

Đi ra thang máy, Quý Tinh Dao hít một hơi thật sâu, cô không thể tưởng tượng được ánh mắt kinh ngạc của ba mẹ khi họ nhìn thấy cô đi cùng Mộ Cận Bùi, càng không thể tưởng tượng được những ánh mắt chấn kinh của những vị khách ở đây.

Đến gần lối vào sảnh tiệc, cô đưa tay muốn kéo Mộ Cận Bùi lại nhưng động tác của anh đã nhanh hơn một bước, anh đưa tay ra giữ lấy tay cô sau đó tách ngón tay cô, mười ngón đan chặt vào.