Khi Nam Nhị Nghe Được Bình Luận

Chương 17



Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời

(Khi nam nhị nghe được bình luận)

| 017 |

Sự keo kiệt của Lục hoàng tử khiến mưu sĩ hận không thể phun ra một búm máu, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn nửa ngày không nói nên lời.

Cuối cùng mưu sĩ phẩy tay áo trực tiếp bỏ đi, không muốn thấy cái tên phiền lòng này nữa!

Lục hoàng tử sờ mũi tỏ vẻ vô tội, lẽ nào hắn nói có chỗ nào sai ư?

Lại qua mấy ngày, có một Vương Bán Tiên tới làng coi bói. Theo lời Bán Tiên tự khen: Ông ta trên thông thiên văn dưới rành địa lý, giơ tay lên tính không ai có thể bì được!

Mưu sĩ ngẫm nghĩ, được đó, không bằng đi coi xem? Không nói nhiều lời hắn lập tức kéo Lục hoàng tử đi coi bói.

Hai người cong đít lên chạy ra đầu làng, vừa khéo thấy được một lão thầy bói mù ngồi dưới một cánh phướn rách nát đang phất qua phất lại.

Mưu sĩ sờ cằm cẩn thận quan sát, trang bị rất đầy đủ, nói không chừng đúng là dân chuyên nghiệp!

Hắn để Lục hoàng tử ngồi xuống trước mặt thầy bói, thầy bói hít hít cái mũi, hơi tiền nồng nặc, à không, hơi người quá sức là rõ ràng...

Chậc, mùi hương ấy thơm vô cùng.

Lão híp mắt, cố làm ra vẻ hỏi: "Muốn coi cái gì?"

Mưu sĩ chỉ vào Lục hoàng tử: "Trước coi nhân duyên cho ngài ấy!"

Thầy bói nhìn Lục hoàng tử, hơi tiền tỏa ra từ trên người đối phương suýt nữa sặc chết lão.

Lão hít hà một hơi, bắt đầu móc công cụ kiếm cơm của mình ra.

Lục hoàng tử nhìn, thấy có gì đó sai sai: "Ông không phải người mù à, sao ta cảm thấy ông có thể thấy được?"

Thầy bói ném cho hắn một nụ cười "tà mị": "Ngài không hiểu, cái này gọi là hình tượng!"

Lục hoàng tử:...

Khóe miệng hắn giật nhẹ, muốn phản bác nhưng lại thấy đối phương nói có lý.

Lục hoàng tử ho khan mấy tiếng rồi tò mò hỏi: "Không biết tiên sinh thường dùng là đồng tiền, mai rùa... hay trực tiếp coi tướng?"

Thầy bói xụ mặt nói: "Ta là dân chuyên nghiệp, dùng tự nhiên là phương pháp chuyên nghiệp nhất. Những thủ thuật ngài nói đều quá hư vô..."

Lục hoàng tử thầm giật mình, loáng thoáng có chút mong đợi: Lẽ nào mình gặp được người có bản lĩnh thật?

Kế đó, lão hết sức bình tĩnh móc ra bàn tính tổ truyền, ngồi trước mặt hắn khẩy khẩy...

Miệng Lục hoàng tử chậm rãi há to:...

Hắn há hốc mồm, như bị sét đánh: "... Tiên sinh là đang tính sổ à?"

Thầy bói thản nhiên nói: "Ta đang đoán mệnh."

Lục hoàng tử:...

Hắn ôm ngực nửa ngày không đáp lại được, suýt nữa phun ra một búm máu.

Hắn run lẩy bẩy chỉ vào thầy bói: "Tiên sinh cảm thấy đầu óc của hai ta, ai có bệnh?"

"A?"

"Đầu óc của ta không có bệnh, ta điên rồi mới tin ngươi!"

Thầy bói:...

Lão im lặng cất bàn tính vào, vị này cũng là người thông minh, không dễ lừa.

Lão thở dài, đối phương phi phú tức quý, xem ra hôm nay nếu như mình không làm tốt chuyện này, phỏng chừng đừng nghĩ tới việc rời đi.

Thầy bói bị làm khó, chỉ có thể trợn to mắt lên bằng vào chút kiến thức chuyên nghiệp gầy còm cố gắng nhìn trái nhìn phải. Kết quả còn chưa nhìn xong, mới liếc cái thôi đã suýt nữa bị hù chết!

Lão nhìn Lục hoàng tử răng run cầm cập, nói cũng không lưu loát.

"Á đù đù đù đù..."

"Đại huynh đệ, ngươi còn là người à?"

Lục hoàng tử:??

Lục hoàng tử kinh ngạc: "Ta chỉ là tới coi bói thôi, sao lại không còn là người?"

Mưu sĩ:... Lời này nghe nó quái quái thế nào ấy?

Thầy bói lẩm bẩm: "U là trời, mệnh này của ngươi là muốn lên Trời đó..."

Lục hoàng tử đơ ra, nhìn xuống chân mình: "Ta cảm thấy mình còn có thể sống thêm vài năm nữa..."

Thầy bói:...

Lão vỗ bàn: "Không phải Trời đó, ý ta muốn nói là ngươi sắp bay trên trời đấy! Ta đoán mệnh nhiều năm như vậy chưa từng gặp ai lạ như ngươi, nhìn không giống như người đắc đạo phi thăng. Ta cũng rất tò mò ngươi làm sao bay lên trời được..."

Lục hoàng tử ngẫm một lúc: "Có lẽ... là trực thăng?"

Thầy bói:??

Thầy bói lại nhìn Lục hoàng tử, nhưng càng nhìn càng thấy sai: "Không đúng không đúng, mệnh này của người thật là sai quá!"

"Sai kiểu gì?"

Thầy bói sờ cằm: "Mệnh của ngươi không tính là tốt! Ta loáng thoáng cảm giác được tương lai ngươi sẽ có quyền thế rất cao, cao đến mức ta không thể lường trước. Tài phú của ngươi cũng nhiều vô số kể, không chỉ đơn giản là phú khả địch quốc thôi đâu, mà là phú khả áp quốc!!"

"Chỉ là..." Lông mày lão cau lại: "Sao ta còn tính ra được ngươi cô quả nhất sinh? Cả đời này vô duyên với người?!!"

Mí mắt mưu sĩ giật nhẹ: "Không bằng ngài tính lại xem?"

"Chậc..." Lão buồn bực: "Ngươi quyền khuynh thiên hạ, phú khả địch quốc, đâu tới mức rơi vào cái kết ế chỏng ế chơ này chứ? Thật đúng là lạ mà... Không đúng không đúng, tuyệt đối là ta tính lầm rồi, quẻ này nhìn đã biết là sai!"

Mưu sĩ rối rắm nhìn thầy bói một hồi, cuối cùng thở dài: "Đại nhân ngài đúng là thần mà!"

Trên mặt thầy bói treo toàn dấu chấm hỏi:???



Trên đường về, mưu sĩ thường thường quay qua nhìn Lục hoàng tử. Mỗi lần nhìn, hắn có thể cảm giác được tóc của mình lại bạc thêm mấy phần.

Người ta nhà nghèo, vẫn còn có người dòm ngó. Nhà ngươi có hoàng vị phải kế thừa, cả cưới vợ cũng gian nan! Đồ nghiệp chướng!

Đúng lúc này, từ đằng xa đột nhiên vang lên tiếng khóc: "Hức hu hu thỏ của mình bị thương rồi! Làm sao đây làm sao đây?"

Đó là giọng của một tiểu cô nương, nghe ra được cô bé rất thương tâm.

Hai người họ thiện tâm đại phát, vội vàng chạy tới.

Tới nơi rồi, họ mới phát hiện tiểu cô nương đang ngồi xổm dưới đất hai mắt đẫm lệ nức nở, mắt thậm chí đã đỏ hoe.

Bên chân cô bé có một con thỏ bị trúng bẫy, vết thương quá nặng đã nguy ở sớm tối.

Í... Lục hoàng tử hít một hơi, nhìn đau quá.

Tiểu cô nương khóc rất thương tâm, hai người đàn ông ở đây nhìn khuôn mặt tròn vo đó mà đau lòng.

Lục hoàng tử ngồi xuống sờ đầu cô bé, dịu dàng bảo: "Đừng lo, huynh có cách rồi."

Ánh mắt cô bé nhìn hắn mang theo hi vọng: "Thật... thật à?"

Lục hoàng tử gật đầu, cười đến càng cưng chiều: "Thật."

Chừng một khắc sau, tiếng khóc nức nở ban đầu biến thành gào khóc.

"Oa a a a thỏ của muội! Oa a a a hức ức ức..."

Cùng với tiếng khóc bi thảm ấy, con thỏ nướng trước mặt ngày càng thơm...

"Không phải huynh nói sẽ cứu nó sao? Sao huynh lại ăn nó?!"

Lục hoàng tử đáp lại với vẻ mặt chân thành: "Chẳng lẽ đây không phải là cứu à? Muội ngẫm lại xem, ban nãy nó vừa nhìn đã biết sống không nổi nữa rồi. Cùng với để nó tiếp tục đau khổ trên cõi đời này, không bằng cho nó ra đi thanh thản! Huynh đó là giúp nó đó."

"Oa hức ức ức ức... Huynh khốn kiếp!"

Lục hoàng tử vỗ đầu tiểu cô nương, có vẻ bất đắc dĩ.

Thỏ nướng càng ngày càng thơm, Lục hoàng tử rắc một nhúm thì là lên, lại quét thêm một lớp tương thịt đặc chế, hương vị ấy thật đúng là không phải ai cũng làm ra được.

"Oa hức ực ực..." Khóe mắt và khóe miệng tiểu cô nương đua nhau chảy "lệ", xem ra là đã đau đến cùng cực rồi.

Lục hoàng tử bất đắc dĩ bảo rằng: "Được rồi, lát nữa phần thịt của muội nhiều nhất..."

"Oa ức ức quể? Dạ!" Mắt cô bé sáng lên, vui vẻ gật đầu.

Mưu sĩ:...

Chờ đến khi thoả mãn cái bụng rồi, Lục hoàng tử thủ công cao siêu lại dùng lông thỏ dệt một cái khăn quàng cổ cho tiểu cô nương.

Tiểu cô nương hài lòng cười hì hì, phát hiện mình càng thích thỏ hơn.

Mưu sĩ:...

Các ngươi đúng là ma quỷ mà!

Ăn uống no nê xong, tin tức đột nhiên truyền tới trong đầu Lục hoàng tử khiến thần kinh hắn kéo căng.

[ Đệt đệt! Không phải là nam chính à? Sao cứ bại hoài thế?! ]

[ Lầu 1: Chủ thớt có bị ngu không vậy? Nữ chính ở trong tay họ, nam chính dám công thành sao? ]

[ Nữ chính vừa ngu vừa độc, nam chính đi đánh giặc nàng một hai nữ giả nam trang trà trộn theo, đúng là ngàn dặm đưa đầu mà! ]

[ Hắn lo lắng nữ chính tui có thể hiểu, nhưng đó không phải là lý do hắn lui binh. ]

[ Nam chính cũng độc, tiểu thuyết Mary Sue mị có thể thông cảm. Nhưng mạng người không đáng tiền à? Đứng giữa nữ chính và nghìn vạn bách tính hắn không hề do dự lựa chọn nữ chính, trực tiếp lui binh. Hắn có biết một khi lui binh, nhường lại tòa thành đó, bách tính trong thành sẽ có kết cục thế nào không? Đây là trực tiếp khiến con dân của hắn, bách tính của hắn đi chịu chết đó! ]

Lục hoàng tử:???

Trong nháy mắt máu đen dâng lên, WTF Long Ngạo Thiên ngươi! Phắng ngay cho ông!

Mưu sĩ không rõ tại sao chủ tử của mình đột nhiên biến thành ớt nổ.

Lục hoàng tử nổi giận đùng đùng bảo mưu sĩ: "Mau, tập kết người cho ta, đánh chết hắn!"

Mưu sĩ nhỏ giọng hỏi: "Đánh cái gì? Đánh ở đâu?"

"Đánh chiến trường!"



Lúc này chiến trường bụi bặm mịt mù, tiếng vó ngựa rền vang, đâu đâu cũng là đao quang kiếm ảnh.

Tam hoàng tử mặc chiến giáp đang ra sức giết địch, không biết hắn đã lui bao nhiêu thành. Nhưng đây là quan ải cuối cùng, không thể lui được nữa!

Hậu viện của kẻ địch không ngừng bổ sung, mắt thấy người bên họ ngày càng ít, thế chiến bại đã ở ngay trước mắt...

Khóe mắt Tam hoàng tử nứt toác, các tướng sĩ cũng thi nhau lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Chính ngay lúc này, một vật thể không rõ đột nhiên từ trên trời rơi xuống chỗ địch.

Mọi người còn chưa kịp nhận ra đó là gì, thì một ánh sáng trắng lóe lên, kế đó là tiếng vang đinh tai cùng bụi bay mù mịt...

Ai ai cũng há to miệng, nhìn kẻ địch vừa rồi chém giết với mình lần lượt bị nổ bay lên như pháo hoa.

A... đẹp thật.

Tiếng "Ong ong" vang trên đầu, họ ngẩng lên xem thì thấy có một cái hộp sắt kỳ lạ đang bay trên trời.

Vừa nãy là cái hộp này cứu họ...

Lúc này, Lục hoàng tử đang hô lên với Đá Nữ Oa bán sỉ: "Đống yêu*, đống yêu, ta là hoàng tử..."

Đầu kia có mấy binh sĩ lái xe tăng đáp lại: "Hoàng tử, hoàng tử, ta là đống yêu..."

Có người mắt tinh xuyên qua cửa sổ thủy tinh trên trực thăng thấy được người ngồi bên trong.

Họ trước là kinh ngạc, sau đó hưng phấn quát to: "Mau nhìn kìa mau nhìn kìa! Là Lục hoàng tử! Lục hoàng tử tới cứu chúng ta..."

"A a tuy rằng không biết đó là gì, nhưng nhìn oách quá! Chẳng lẽ Lục hoàng tử là sứ giả Ông Trời phái xuống..."

"Ta cảm thấy rất có khả năng! Nói không chừng Lục hoàng tử là ứng Thiên mệnh mà sinh..."

Lần xuất hiện này Lục hoàng tử trực tiếp cưỡi lên đầu ngọn gió, khiến Tam hoàng tử liên tục chiến bại mất hết mặt mũi, thậm chí còn lộ ra vẻ oán hận.

Tam hoàng tử tàn nhẫn túm lấy kẻ địch bên cạnh, xé tay đối phương xuống...

Xé tay...

Xé...

...

Lục hoàng tử:???

...

*Đống yêu là 01, một số binh lính người Trung có giọng vùng miền khi nói qua bộ đàm bên kia sẽ dễ nghe nhầm thành đống yêu (01) hoặc đống quải (07).