Ngày xưa, có một con husky không biết từ đâu chui ra lẻn vào bầy sói. Nó dùng bề ngoài xuất sắc mê của mình hoặc tiểu công chúa, chờ nàng mang mình về nhà rồi mới dần lộ ra bản tính...
Lục hoàng tử trầm mặc nhìn con chó ngốc này, lại nhìn căn lều đã bị độc trảo tàn phá... Hắn cảm thấy nó có thể bị hầm.
Lục hoàng tử vừa định duỗi ma trảo ra lôi nó đi, đã bị tiểu công chúa phát hiện.
Nàng rưng rưng nước mắt vừa khóc, vừa ôm đùi Lục hoàng tử: "Hoàng huynh đừng mà, chó con đáng yêu như vậy huynh nỡ lòng nào làm thế?"
Lục hoàng tử cười lạnh: "Hôm nay không đuổi nó đi, chẳng lẽ chờ về sau gà chó không yên à?"
"Huhuhu đừng mà, nó đáng yêu quá..."
"Muội buông ra mau, huynh phải xử lý nó!"
"Muội không buông."
"Có buông hay không?"
"Không buông không buông muội không buông..."
Husky nâng má nhìn hai người họ giằng co, hai nhân loại này thật là ngốc mà, không biết chơi oẳn tù tì à?
Nó còn chưa nhận ra nguy cơ tiềm ẩn...
Giằng co suốt nửa ngày, cuối cùng Lục hoàng tử không địch lại được nài nỉ của tiểu công chúa, đành phải để con chó lại đây, còn mình thì thở phì phò rời khỏi lều.
Hừ hừ, chờ tới khi về phủ rồi hắn sẽ ném nó vào hoàng cung, để nó xới tung cả cung lên, đến lúc đó bị tổn thương sẽ không phải là hắn.
Chẳng qua...
Lục hoàng tử chợt nảy ra một ý nghĩ, nếu trong cung đột nhiên xuất hiện một con chó nghịch ngợm, nó lại bằng vào bề ngoài đặc biệt của mình giành được ân sủng của phụ hoàng...
Mà con chó này IQ không cao bị đẩy xuống hồ, hoàng thượng biết tin giận dữ, xử phạt một nhóm tần phi.
Nhưng nó đã vì thế mà bỏ ăn, cả xương cũng không thèm đếm xỉa tới. Phụ hoàng thấy vậy đau lòng, nghĩ cách bồi thường cho nó.
Vì để con chó này có mặt mũi, không bị bắt nạt nữa. Hoàng thượng đặc biệt sắc phong cho nó làm Cẩu phi nương nương...
Tiếp đó lại là một vở cung đấu, Cẩu phi bằng vào bề ngoài lạ mắt lại đơn thuần của mình hấp dẫn sự chú ý của hoàng thượng, địa vị càng trèo càng cao...
Lục hoàng tử có công hiến chó xinh, dựa vào Cẩu phi nước lên thì thuyền lên, từ từ trở thành ứng viên có tiềm lực nhất với Hoàng vị.
Nhưng cũng vì dính líu tới Cẩu phi, có triều thần tâu rằng Lục hoàng tử hay lén ghẹo chó, hoàng thượng nghe xong kinh hãi! Cảm giác đầu mình bị trồng cỏ xanh...
Thế là ông lột đi tước vị của Lục hoàng tử, nhốt vào Tông Nhân Phủ.
Chủ trước bị cầm tù, Cẩu phi lại bỏ ăn. Hoàng thượng đau lòng, sau có người tra rõ hóa ra đây là vu hãm!
Hoàng thượng giật mình, thế mới phát hiện mình đã oan uổng Cẩu phi và con trai.
Ông vội vã sai người thả Lục hoàng tử ra, cũng càng thêm ân sủng Cẩu phi.
Thậm chí vung tiền như rác đặt nguyên bộ combo ba món vòng cổ vàng, chén vàng, ổ vàng để giành được nụ cười của giai cẩu.
Nhưng do hoàng đế ân sủng quá mức, lông của Cẩu phi dần bị chải trọc, không còn vinh quang năm đó.
Hoàng đế có mới nới cũ, trong cung lại tuyển thêm một bầy chó thanh xuân hoạt bát chờ ông tới dắt...
Lời thề non hẹn biển năm xưa giống như một câu truyện cười, Cẩu phi từ từ bị vắng vẻ, không lâu sau khi bị chải trọc nó đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian.
Cẩu sinh hoang đường cũng hạ màn tại đây, chỉ để lại cho hậu nhân một truyền kỳ về nó...
Bức tranh huy hoàng trải ra trước mắt Lục hoàng tử, cuối cùng chỉ còn lại thê lương. Hắn cúi đầu, tự lẩm bẩm: "Ngược quá..."
Lá khô rụng xuống che dấu niềm đau, một truyền kỳ vĩnh viễn bị chôn giấu.
☆
Dù sao hào quang của Tam hoàng tử đã không bằng ngày xưa, cộng thêm khu bình luận ngày nào cũng ầm ĩ đòi đổi người.
Đầu bút do dự của tác giả vẫy lên, bắt đầu làm nhạt nam chính, cho Thái tử nước địch cơ hội thượng vị.
Thế nên mới có màn kịch dưới đây——
Nữ chính bi thương đóng cửa lại. Xin lỗi, không phải ta muốn rời xa ngươi, chỉ là ta không muốn tăng thêm gánh nặng cho ngươi. Tuy rằng lý do này nghe có vẻ sai sai, nhưng trước mắt không có lý do gì có thể giúp ta chủ động rời đi nơi này cả.
Nữ chính đã hẹn với Thái tử nước địch, nguyệt hắc phong cao hai người lẻn vào khu vực săn bắn xà quần xà nẹo.
Đương nhiên, Thái tử nước địch có thể ra ngoài dễ dàng như vậy, là vì hắn nói với thuộc hạ, hắn muốn liên hợp nội gian tính kế nước Bí Đao.
Vừa khéo gặp được Hoàng đế sai người đánh nữ chính 100 gậy, nữ chính ghi hận trong lòng, cả hai liền lén lút chạy ra đây thương lượng.
Cũng ngay lúc này, người qua đường Giáp xuất hiện, hắn trốn trong bụi cỏ im lặng nghe hết đầu đuôi, sau đó kinh ngạc, vội vã muốn bẩm báo cho hoàng thất nước mình.
Trên đường đi, một cành cây khô bắt lấy cơ hội nhanh chóng "Xẹt" một cái trượt tới dưới chân người qua đường Giáp, thực hiện nghĩa vụ.
Quả nhiên, người qua đường Giáp đạp trúng nó, phát ra tiếng "Răng rắc".
Người qua đường Giáp giật thót tim, căng thẳng đến mức không dám động đậy.
May thay, Thái tử nước địch vừa ngoáy lỗ tai, không nghe thấy.
Người qua đường Giáp thở phào một hơi, các cành cây khô nổi giận, cho ngươi cơ hội sao ngươi chỉ biết gây thất vọng vậy?!
Sau đó một cành cây khô khác lại "Xẹt" một cái trượt tới dưới chân người qua đường Giáp, lần này Thái tử nước địch không ngoáy lỗ tai, nhưng hắn nghễnh ngãng đâu có nghe thấy gì.
Lại sau đó vô số tiếng "Răng rắc" vang lên, người qua đường Giáp thậm chí giẫm phải nước bùn té xuống đất, Thái tử nước địch vẫn không nghe thấy.
Hữu kinh vô hiểm, người qua đường Giáp cuối cùng cũng về tới lều của mình.
Thái tử nước địch hăng say nói chuyện với nữ chính, không biết lấy ở đâu ra một nắm hạt dưa mỗi người một nhúm vừa ăn vừa nói.
Trong nháy mắt đã tới bình minh, cho dù IQ của họ không cao cũng biết phải trở về rồi.
Nào ngờ trên đường về hai người đột nhiên phát hiện dấu vết to đùng dưới đất.
Thái tử nước địch híp mắt, nhìn ra đó là hình chữ "Đại (大)".
Nữ chính như chợt nhớ tới điều gì, chỉ vào đó rồi nói: "Ngươi nhìn xem, nó có giống hình người không?"
Thái tử nước địch gật đầu tán thành: "Rất giống, nàng xem năm ngón tay này giống dấu tay của ta y như đúc..."
Một lát sau, họ trầm mặc, hình như có chỗ nào đó sai sai?
Thái tử nước địch giật mình: "Lẽ nào có kẻ nghe lén kế hoạch đêm qua của chúng ta?!"
Nữ chính luống cuống: "Làm sao đây phải làm sao đây?"
Thái tử nước địch lục tung não lên cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên một ý tưởng vụt qua, hắn chỉ vào dấu chân to tướng dưới đất.
"Nàng xem dấu chân dính nước bùn này đã để lại dấu vết dọc đường, chỉ cần chúng ta đi theo nó sẽ tìm ra được người tối qua là ai thôi!"
Nữ chính sùng bái không ngớt: "Ngươi thông minh quá!"
Thái tử nước địch mỉm cười: "Không dám không dám."
Họ đi theo dấu chân từ trong rừng ra tới đường đất, băng qua chỗ đóng quân, cuối cùng tới trước một căn lều. Dấu chân đi thẳng vào trong...
Trên cơ bản cả hai đã xác định được người này là ai...
Người qua đường Giáp lúc này đang ở trong lều, hắn chần chừ bất an, để tránh đả thảo kinh xà, hắn sai tôi tớ đi mời Lục hoàng tử tới, còn mình thì chờ ở đây.
Ai biết lúc này cửa lều đột nhiên bị vén lên, Thái tử nước địch tới.
Người qua đường Giáp hoảng, lẽ nào hắn bị phát hiện?
Nhưng Thái tử nước địch biểu hiện giống như chẳng hay biết gì, vỗ vai người qua đường Giáp xong hai người ngồi xuống ghế.
"Ngài, ngài tìm ta làm gì?" Người qua đường Giáp run rẩy hỏi.
Thái tử nước địch ra vẻ ôn hòa đáp: "Không có việc gì, chỉ là muốn nói chuyện với ngươi thôi..."
"Nhưng chúng ta chưa từng gặp nhau mà..."
Thái tử nước địch:... Hắn ho một tiếng, cầm lấy bình rượu trên bàn rót cho mỗi người một chén, rồi nói với người qua đường Giáp: "Không sao, uống cạn chén rượu này chúng ta sẽ quen!"
Người qua đường Giáp không muốn uống, nhưng để tránh bị đối phương hoài nghi vẫn nuốt vào...
Thái tử nước địch bóp nát chén rượu, lộ ra nụ cười tà mị: "Hừ hừ, ngươi trúng kế rồi!"
Chỉ trong nháy mắt người qua đường Giáp trợn tròn, như nhận ra điều gì bóp chặt cổ mình lăn lộn dưới đất.
"Rượu này có độc!"
Thái tử nước địch cười to: "Thiên hạ này cuối cùng là của nước địch ta!"
Nữ chính cũng thuận thế bước vào, cô ta nhìn người qua đường Giáp không ngừng lăn lộn dưới đất đắc ý không thôi.
"Cứ yên tâm đi, bí mật này sẽ không còn ai biết nữa đâu..."
Bên cạnh có người tò mò hỏi: "Bí mật gì?"
"Đương nhiên là..." Thái tử nước địch ngẩng cao đầu định trả lời, lại thấy không đúng.
Hắn quay qua nhìn, Lục hoàng tử đang đứng bên cạnh tò mò nhìn hắn.
Thái tử nước địch:...
"Sao ngươi lại ở đây?!!"
Lục hoàng tử chỉ vào người qua đường Giáp: "Là hắn mời ta tới!"
Người qua đường Giáp ôm bụng lăn một vòng, máu tươi chảy ra từ trong miệng: "Thần nói cho ngài biết, hung thủ là... Hộc hộc..." Máu tràn ra.
Lục hoàng tử bước tới trước mặt người qua đường Giáp vỗ vai hắn: "Yên tâm, ta biết hung thủ là tên này."
Người qua đường Giáp:...
Người qua đường Giáp lại nói: "Bí mật bọn họ thương lượng là... Hộc hộc..."
Thái tử nước địch sợ người qua đường Giáp nói hết mọi chuyện, nhưng hắn đột nhiên nhớ tới lời dặn của nữ chính——
"Ta mách ngươi biết, ngươi chỉ cần cho hắn uống thuốc độc là được, không cần lo hắn sẽ nói ra. Dựa theo kịch bản thông thường, nói tới chỗ quan trọng nhất sẽ tắt thở."
Nghĩ tới đây, Thái tử nước địch yên tâm.
Hắn đắc ý nhìn Lục hoàng tử: "Ha ha, mạng của hắn không còn lâu nữa đâu. Hắn sẽ tắt thở ngay thôi, không thể nào nói cho ngươi biết chân tướng sự việc được!"
Lục hoàng tử kinh hãi, đột nhiên nhớ tới tình tiết thường xuất hiện trong phim truyền hình, cũng biết chuyện này nguy rồi.
Ai ngờ người qua đường Giáp đã ngã xuống đất sắp tắt thở không phục, hắn vừa hộc máu vừa đứng dậy, chỉ vào Thái tử nước địch nói: "Thần nói cho ngài biết, đêm qua giờ Tý bốn khắc, hai người họ ở dưới tàng cây mọc nghiêng ở góc rừng phía Đông mưu tính đến chuyện nguy hại nước Bí Đao ta.
Kế hoạch cụ thể như sau——
Đầu tiên để nữ nhân kia vào giờ Ngọ ba khắc trưa mai lén bla bla...
Sau đó có mười hai người, tướng mạo theo thứ tự là bla bla bla... hội hợp với nhau ở chỗ cục gạch thứ ba cách cổng thành chín thước... cấu kết với giặc, sự việc là như vậy, hết bài! Đúng rồi lão Thiết, ta chịu hết nổi rồi, tắt thở... đây..."
Kế đó trợn trắng, thè lưỡi, ngoẹo đầu, cả người mềm oặt xuống...
Lục hoàng tử thấy vị hảo hán này hạ màn, nhất thời không biết là nên thương tâm hay nên oắt đờ héo, chỉ có thể giả bộ khóc một tiếng.
Sau đó xoay người mang theo vẻ đau đớn nhìn Thái tử nước địch: "Ngươi còn lời gì muốn nói?"
Thái tử nước địch:...
Hắn trợn tròn mắt, ta có thể nói gì? M* nó chứ ta cũng ngu luôn rồi này!