Nhờ vào cách kinh doanh độc đáo, sạp dưa của Lục hoàng tử càng ngày càng lớn, chuyển mình trở thành hộ phân phối dưa lớn nhất kinh thành.
Đối với nông dân trồng dưa, hắn đảo khách thành chủ, nhận thầu vô số ruộng đồng, đã là ông trùm ngành dưa ở chốn kinh kỳ.
Thậm chí ở kinh thành này chỉ cần là bán dưa, đều nằm dưới quyền của hắn.
Nhưng dã tâm của Lục hoàng tử không dừng lại ở đó, hắn bắt đầu lấn sân sang các lĩnh vực khác. Như ngành y, du lịch, thủ công mỹ nghệ... hắn đều có xem qua.
Do đề cập tới quá nhiều ngành nghề, hắn luôn có thể gặp được ai ai đó tới làm chuyện xấu, đồng thời những chuyện xấu này đều liên quan đến một người!
Lục hoàng tử mở tiệm thuốc, vừa bán xong một thang thuốc sẩy thai, tiếp đó nữ chính đã bị người làm hại sinh non.
Lục hoàng tử:?
Chắc có lẽ không phải là thuốc của ta đâu hen...
Lục hoàng tử mở tiệm cơm, có người mua một phần cơm gói mang về ở chỗ của hắn, không lâu sau nữ chính đã bị người làm hại trúng độc.
Lục hoàng tử:??
Chắc có lẽ không phải là cơm của ta đâu hen...
Lục hoàng tử nhận thầu mấy ngọn núi, lấn sân sang lĩnh vực du lịch, còn mở một tiệm thịt nướng dưới vách núi.
Hắn đang ngồi ăn thịt, thầm nghĩ lần này hẳn là sẽ không liên lụy tới nữ chính nữa nhỉ?
Vừa cắn xong một miếng, một thiếu nữ đã từ trên trời xuống rớt ngay bên cạnh hắn.
Lục hoàng tử:?
Đột nhiên có linh cảm xấu.
[ Đ.ậ.u m.á! Nữ chính bị ép nhảy vực, nam chính c.ứ.t c.h.ó!!! ]
[ Nữ chính thảm quá hu hu hức... Có sao không vậy!! ]
Lục hoàng tử:...
Excuse me, ta đã trốn trong ngóc này rồi, sao cô vẫn mò tới được thế?!!
Ta nghĩ bát tự của chúng ta xung khắc đó...
Hắn vừa hoảng hồn vuốt ngực, lại như cuối cùng cũng trút được gánh nặng cắn thêm miếng nữa.
Về sau... hẳn là không có về sau? Lục hoàng tử nhìn ngọn núi cao ngút phía trên, nghĩ thầm lần này nữ chính thế nào cũng phải ngỏm, từ rày hắn sẽ được yên tĩnh hơn rồi.
Ăn chưa đã nghiền, Lục hoàng tử rắc thêm chút gia vị lên thịt rồi để lên giá nướng, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng động nhỏ.
Lục hoàng tử:...
Hắn nhìn qua đó, phát hiện ngón tay của nữ chính giật nhẹ, kế tiếp liền đứng thẳng dậy như không hề hấn gì còn phủi lớp đất cát trên tay.
Lục hoàng tử:???
Không đúng, sao cô còn sống vậy?!!
Hắn nhìn ngọn núi cao gần như không thấy được đỉnh phía trên, rồi lại hoài nghi nhân sinh mà nhìn cô nữ chính có thể nhảy có thể chạy này... Cô đang chơi ta đó à?
Nữ chính mở mắt ra, phát hiện mình chưa có chết, hơn nữa còn thấy được một nam tử thanh lãnh đang ngồi nướng thịt bên cạnh.
Nét mặt của cô ngẩn ngơ, cô cảm thấy anh ta quen lắm...
"Ngài là... người đã cứu tôi hôm đó?"
Lục hoàng tử:...
"Ta chưa từng cứu cô..."
[ Á đù! Nam nhị yêu dấu lại xuất hiện kìa, à hú à hú hú hú... Nam nhị đẹp choai quá!! ]
[ Nam nhị nhìn tiên thế! Nhìn liền biết ảnh thuộc xì-tai lượn lờ tiên khí, ngộ nhập phàm trần rồi! ]
[ A a a nam nhị thanh lãnh không dính khói lửa, gu em! ]
Lục hoàng tử...
Không dính khói lửa...
Hắn nhìn giá nướng thịt bên cạnh, lửa đang cháy hừng hực, khói cũng sặc mê hồn luôn.
Mấy cô hiểu lầm rồi đó, ta không hề cao lãnh.
Hơn nữa, không phải lần thứ hai, thứ ba mới đúng! Cách đây không lâu ta còn bán dưa hấu...
Nữ chính: "Cảm ơn ngài đã cứu tôi, đại ân đại đức suốt đời khó quên..."
Lục hoàng tử: "Ta không có cứu cô..."
Nữ chính: "Xin ân nhân đừng khiêm tốn, ngã xuống từ một ngọn núi cao như vậy, tôi không hề hấn gì nhất định là nhờ có ngài."
Lục hoàng tử: Ta cũng đang thắc mắc tại sao cô còn chưa có chết.
"Không, ta không có cứu cô..."
"Tất nhiêu là ân nhân đã cứu tôi rồi, xin ngài đừng nói nữa, về sau tôi nhất định sẽ báo đáp ngài!"
Lục hoàng tử:... Ta cảm thấy cô tránh xa ta ra chính là báo đáp tốt nhất đấy.
Mặc cho Lục hoàng tử nhiều lần nhấn mạnh mình chỉ là một người qua đường, nữ chính vẫn nhất quyết cho rằng hắn đã cứu nàng, cũng quyết tâm sẽ báo đáp lại.
Lục hoàng tử bất đắc dĩ đỡ trán, được rồi, cô muốn làm gì thì làm đi, ta rảnh đâu mà để ý tới chứ.
Nghĩ vậy, hắn tiếp tục nướng thịt.
Mùi thơm xộc vào mũi cuốn lấy cả hai, Lục hoàng tử vẫn bình tĩnh ngồi nướng, nhưng nữ chính đói bụng đã lâu nhìn thấy cảnh này liền chảy nước miếng.
"Ân nhân..."
"Ừm?"
"Thịt này ngài hẳn cũng ăn không hết..."
Lục hoàng tử:?
Hắn quay đầu nhìn nữ chính, nước miếng của đối phương đang chảy ròng ròng, ánh mắt nhìn chằm chằm miếng thịt quay của hắn đã sắp phát sáng.
Lục hoàng tử:!!!
Ý cô là gì?! Nét mặt đó của cô là muốn cái gì?! Chuông cảnh báo trong lòng hắn vang inh ỏi, nhìn nữ chính như đang nhìn một kẻ trộm.
"Cô yên tâm, ta ăn được hết!" Lục hoàng tử nói xong cứ như là sợ nữ chính giành thịt của mình, trực tiếp cắn một đường quanh miếng thịt đã nướng chín này.
Nữ chính nhìn một hàng dấu răng trên miếng thịt:...
[... ]
[... ]
[... Ế bằng thực lực chính là đây. ]
[ Mị không biết mình nên nói gì bây giờ, thẳng nam trong truyền thuyết đó sao? ]
[ Cổ họng đột nhiên nghẹn lại, ôi con tim nhỏ bé của tui... ]
Nữ chính ngơ ngác nhìn nam nhị chén sạch miếng thịt, từ đầu đến cuối không hề hỏi cô có đói hay không, thậm chí gia vị dính trên tay cũng bị liếm sạch.
Bụng nữ chính đã đói đến kêu ọc ọc:...
Cứ thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng không chỉ ra được là sai chỗ nào.
Cô đã đói meo rồi, may mắn lại thấy được đống trái cây bên cạnh Lục hoàng tử.
Đổi lại là ngày xưa còn ở Ngạo Thiên vương phủ, cô thậm chí chả thèm nhìn tới chúng, nhưng giờ phút này chúng lại khiến cô nuốt nước miếng ừng ực.
"Ân nhân, ngài hẳn đã no rồi..."
Lục hoàng tử cảnh giác lập tức nhận ra không đúng, hắn đi theo ánh mắt của nữ chính thấy được chỗ trái cây bên cạnh...
Trong ánh mắt giật mình của cô, Lục hoàng tử cầm lấy một trái cắn cái rụp: "Vốn là còn chưa no, ăn thêm cái này nữa mới no."
Nữ chính:...
[... ]
[... ]
[... 10 điểm! Tui hạn hán lời rồi! ]
Kỳ thực Lục hoàng tử đã no đến ứ luôn ấy, nhưng tính tình hắn tương đối chi li. Đối với người mình để ý, vung tiền như rác cũng không thành vấn đề.
Còn đối với người lạ, hừ... một cọng lông cũng đừng hòng rớ vào!
Nét mặt của nữ chính càng ngơ ngác hơn, cô vừa ngồi xích lại, Lục hoàng tử liền xích ra, giữ nguyên khoảng cách với cô.
Nữ chính:...
... Tui cảm thấy kịch bản này thật sự có vấn đề.
Cô nhìn ánh trăng đang dần lên cao, nói với nam tử bên cạnh rằng: "Thật ra tôi đến từ một nơi rất xa..."
"Ừm." Lục hoàng tử ừm một tiếng, sau đó móc cuốn sổ ra bắt đầu tính toán thu chi hôm nay.
"Ở thế giới đó mọi người bình đẳng, không có chế độ giai cấp như bây giờ. Tôi rất muốn trở về đó, mỗi một ngày ở đây tôi đều sống không bằng chết."
Bàn tay nắm bút của Lục hoàng tử khựng lại, hắn quay đầu nhìn thiếu nữ chỉ biết nói suông này.
"Cô cảm thấy nơi này tệ lắm à?"
Nữ chính gật đầu: "Ngài chưa từng tới thế giới đó, ngài không hiểu được suy nghĩ của tôi. Mỗi ngày tôi đều bị nam nhân quyền thế ngập trời kia ức hiếp, tôi biết trở về đã là một hy vọng xa vời, tôi chỉ mong có người có thể dẫn tôi chạy thoát khỏi lồng giam của hắn..."
Lục hoàng tử nghe xong cúi đầu mỉm cười: "Thoát khỏi hắn rồi thì sao? Cô có thể đi đâu?"
Nữ chính ngẩn ra, kế đó nở nụ cười khổ: "Mỗi ngày sống trong đau khổ, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này."
"Hiện tại cô có thể nghĩ thử mà, tưởng tượng xem cuộc sống tốt đẹp nhất trong lòng cô là gì?"
Nữ chính quả nhiên nghiêm túc tự hỏi: "Tôi muốn đi ra ngoài, tìm một nam nhân mạnh hơn hắn giúp tôi báo thù."
"Sau đó đâu? Giải quyết xong thù hận, tháng ngày kế tiếp cô muốn sống như thế nào?"
Nữ chính càng nghĩ ánh mắt càng sáng rực lên: "Tôi muốn về sau mình có thật nhiều tiền, lúc đó tôi sẽ mua một ngôi nhà lớn, thuê mấy người hầu kẻ hạ, tiện thể kết bạn với mấy đại nhân vật hưởng thụ cuộc sống giai cấp nơi này."
Lục hoàng tử đứng dậy, giũ nhẹ tấm áo bào trên người: "Thế giới của cô hạnh phúc lắm phải không?"
"Ừm, rất hạnh phúc, không có chuyện bất bình, nam nữ bình đẳng, ai ai cũng tự cường tự lập... Sao vậy?"
Lục hoàng tử lắc đầu, không ai có thể thấy rõ biểu cảm lúc này của hắn.
"Không có gì, chẳng qua nếu cô chịu ngẫm lại cuộc sống hiện tại của mình sẽ thấy kỳ thực nó cũng hạnh phúc lắm?"
Nữ chính nhìn hắn với vẻ khó tin: "Phúc ở đâu chứ? Hắn suốt ngày chỉ biết bức bách tôi ức hiếp tôi thôi!"
"Ngoại trừ những điều này đâu? Quần áo cô đang mặc trên người là loại lụa tốt nhất, nương nương trong cung cũng chưa chắc mặc được..."
Nữ chính ngây người, Lục hoàng tử nói tiếp: "Son phấn trên mặt cô, được làm từ nguyên liệu thượng hạng, cả hương liệu trên người cũng là người bình thường khó có thể mua được. Hắn rất tốt với cô, chi bằng cô cứ theo hắn đi."
Nữ chính lộ ra vẻ mặt bị sỉ nhục: "Sao ngài có thể nói tôi như thế? Sĩ khả sát bất khả nhục, hắn chẳng qua là cho tôi cái ăn cái mặc thôi, ngài có biết thường ngày hắn đối xử với tôi thế nào không? Hắn căn bản không xem tôi là người!"
Lục hoàng tử bước tới cạnh dòng suối, nhặt một viên đá lên ném xuống.
"Ở cái nơi đâu đâu cũng là giai cấp này, có ai xem ai là người chứ?"
Nữ chính không hiểu được lời hắn nói, chỉ coi đó là tư duy khác biệt giữa người hiện đại với người cổ đại.
Cô nhìn ngọn núi cao ngút và không khí đang dần rét lại, trái tim trĩu nặng.
"Ân nhân, chỗ này hầu như không có thức ăn, chúng ta không thể ở lâu được. Ngọn núi này lại cao như vậy, làm cách nào để trèo lên đây?"
Lục hoàng tử nhìn cô với vẻ mặt quái lạ: "Tại sao phải trèo lên?"
"Không trèo lên chẳng lẽ chết đói ở đây à?"
Lục hoàng tử chỉ vào con đường nhỏ trước mặt: "Chẳng phải là có đường ư?"
Nữ chính:...
Không phải chớ, cực khổ lắm mới nhảy vực, thoát ra sao dễ quá vậy?
Nữ chính không ngờ mình chỉ đi đại vài bước, đã tới được chợ.
Kế đó cô bị người Tam hoàng tử phái ra tìm kiếm trói lại dẫn về, nữ chính đẫm lệ rưng rưng nhìn Lục hoàng tử hy vọng hắn sẽ cứu mình.
Nhưng Lục hoàng tử lại một lần nữa vẫy tay với cô: Bye-bye!
Cuối cùng cũng tiễn cô nàng này đi rồi, Lục hoàng tử thở phào một hơi.
Sau đó hắn sực nhớ ra gì vỗ đùi cái đét, á đù! Nữ chính tới khu du lịch của hắn chơi mà hắn quên thu phí?!!
Lỗ rồi, lỗ đậm luôn rồi!
Trên đường về, vừa hay đi ngang qua phủ Ngạo Thiên Vương, Lục hoàng tử nghía vào trong một lát, xác định mình không có khả năng vào đó đòi nợ được, hắn chỉ có thể móc cuốn sổ ra ghi lại tháng đó năm đó người nào đó nợ hắn tiền vé vào cửa...
Ngay lúc này, người bạn thái y xách hòm thuốc vội vàng chạy tới.
Lục hoàng tử hỏi: "Đi đâu đó?"
Người bạn thái y bực bội: "Còn có thể đi đâu nữa, một tiểu nha hoàn nhà Tam hoàng huynh của ngươi ngã bệnh, giật ngược dựt xuôi gọi ta đến đây này."
Lục hoàng tử vỗ vai thái y: "Vậy ngươi đi nhanh lên, Tam hoàng huynh của ta nóng tính lắm, để hắn chờ thêm chút nữa sợ là sẽ bắt cả Thái Y Viện chôn cùng đó!"
Người bạn thái y thở dài: "Chuyện thường ấy mà, từ lúc hành nghề tới nay, ngoại trừ ngươi ra, ta chưa từng gặp qua ai không đòi bắt cả Thái Y Viện chôn cùng cả! Lỗ tai cũng sắp nghe ra kén luôn rồi..."
Sau đó thái y vội vã chạy vào, Lục hoàng tử còn chưa đi xa, đã nghe thấy trong phủ vọng ra tiếng rống giận của Tam hoàng huynh: "Ta lệnh ngươi phải chữa khỏi cho nàng, bằng không ta bắt cả Thái Y Viện chôn cùng!"