"Tôi không biết. Anh ấy đến trường đại học Nông Nghiệp từ sáng sớm, chắc cũng sắp quay lại rồi."
Ôn Lộ nhìn Nhiễm Anh trán đầy mồ hôi, cảm khái: “Cô ngồi nghỉ một lát đi, chạy tới chạy lui một quãng đường xa như vậy chắc là mệt lắm, chỗ này của chúng tôi cũng không dễ tìm."
"Cám ơn." Hiện tại là cuối tháng 8, thời điểm nóng nhất trong năm, cô đi một quãng đường ngược xuôi như vậy, cả người như không còn sức lực.
"Không có gì. Cô ngồi nghỉ một chút, nếu muốn thì tôi đưa cô đi tham quan trang trại cho biết."
Nhiễm Anh vội gật đầu. Trước đây cô chỉ được nhìn thoáng qua trang trại của Ngô Chí Viễn, không có cơ hội quan sát cẩn thận.
Ôn Lộ không giấu giếm, đưa Nhiễm Anh đi một vòng, nói sơ về hoàn cảnh chăn nuôi, nói chuyện được vài câu thì cô ấy đột nhiên đổi chủ đề.
“Trước đây cô từng nuôi chồn chưa?”
Đối mặt với câu hỏi này lần thứ hai, Nhiễm Anh vẫn lắc đầu rất thành thật: “Tôi chưa hề tiếp xúc với nghề này bao giờ. Những thông tin tôi biết đều là đọc trên mạng. Có điều, tôi cảm thấy nghề này rất có triển vọng, vì vậy tôi quyết định chạy đi tìm hiểu."
“Nhìn làn da trắng nõn mềm mại của cô không giống người có thể làm được việc này.” Ôn Lộ rất nghiêm túc đưa tay ra trước mặt Nhiễm Anh: “Nhìn tay tôi này, chai sạn như tay đàn ông, hậu quả của việc trộn thức ăn cho chồn đấy."
Đôi tay đặc biệt thô ráp, đen sạm và nứt nẻ dù đang là mùa hè, Nhiễm Anh sửng sốt một lát, Ôn Lộ mỉm cười nhìn cô.
“Trời nóng, đeo găng tay không thoải mái. Trang trại chăn nuôi của chúng tôi khá lớn, như cô thấy, nên vốn đầu tư cũng rất lớn, hơn nữa chúng tôi mới vào nghề, cần rất nhiều nhân công, vì vậy chi phí lao động cũng rất cao. Tôi và anh trai tôi đã cố gắng hết sức tự làm càng nhiều càng tốt, nhưng vẫn có những việc chúng tôi phải thuê người. Hôm qua chúng tôi tách đàn cho bọn chồn con, đến hôm nay kiểm tra thì vài nhóm chồn đã có dấu hiệu ốm nặng. Anh trai tôi đang đi tìm chuyên gia để xin tư vấn. Cô thấy đấy, chúng tôi sẵn sàng cung cấp con giống cho cô, không có vấn đề gì, nhưng về mặt kỹ thuật tôi thực sự không thể hỗ trợ được nhiều. Thứ nhất, chúng tôi ở quá xa, không thuận tiện đi lại. Thứ hai, chúng tôi vẫn đang vừa làm vừa học, không quá chuyên nghiệp để hướng dẫn cô kỹ càng. Vì vậy cô nên suy nghĩ thêm về việc hợp tác."
Ôn Lộ dừng bước, quay đầu nhìn Nhiễm Anh với vẻ mặt rất chân thành: "Cô cứ suy xét nhé, tôi chỉ muốn thẳng thắn với cô ngay từ đầu. Chúng tôi rất sẵn lòng cung cấp con giống, thậm chí tìm giúp đầu ra cho cô, nhưng về mặt kỹ thuật thì chúng tôi không thể giúp được gì nhiều."
Nhiễm Anh nhìn ra Ôn Lộ là người thật thà, liền gật đầu, hạ quyết tâm.
"Được, chỉ cần bên cô có thể cung cấp đàn con giống. Về phần hỗ trợ kỹ thuật, cô vừa nói anh trai cô đang đến đại học Nông Nghiệp à?"
Đại học Nông Nghiệp, cô biết, là một trường đại học trọng điểm của tỉnh.
"Vâng, đại học Nông Nghiệp có một giáo sư tên là Trần Xương Hoa, là chuyên gia trong lĩnh vực này. Trong một cuộc họp ở tỉnh, ông ấy đã nói để chấn hưng kinh tế nông thôn cần phải phát triển về nhiều mặt, việc chăn nuôi chồn ở huyện chúng tôi cũng do ông ấy hướng dẫn, nếu bên cô có thể nhận được sự chỉ đạo kỹ thuật của ông ấy thì quá tốt."
Đây cũng là một cách, Nhiễm Anh cảm kích nhìn Ôn Lộ, thật sự cảm kích khi đối phương có thể truyền đạt nhiều kinh nghiệm như vậy với cô.
"Cám ơn cô. Tôi đã hiểu ý của cô rồi. Cứ làm như vậy đi, khi anh cô trở về, chúng ta sẽ bàn xem nên nhập bao nhiêu con giống. Giờ tôi sẽ tìm cách hẹn gặp giáo sư Trần Xương Hoa nhờ giúp đỡ."
"Được rồi. Bây giờ tôi sẽ gọi cho anh trai tôi xem khi nào anh ấy sẽ về."
Nhiễm Anh thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười đầu tiên sau bao vất vả ngày hôm nay.
Hơn một giờ sau, Ôn Quân, anh trai Ôn Lộ trở về, trong hơn một giờ, Nhiễm Anh nghe Ôn Lộ nói qua một số tình huống, cô cẩn thận ghi chép lại tất cả những gì đối phương nói.
Dù có thu thập bao nhiêu thông tin trên mạng thì nó cũng không thực tế bằng kinh nghiệm được truyền đạt bởi những người đã tự mình trải qua.
Lúc Ôn Quân quay lại, hai người đã nói chuyện gần xong.
Sau khi nghe qua kế hoạch của Nhiễm Anh, Ôn Quân cũng có phản ứng giống em gái mình.
"Chúng tôi không thể cung cấp hỗ trợ kỹ thuật, nhưng chúng tôi có thể giúp cô nhập con giống."
Đây đã là sự giúp đỡ rất lớn đối với Nhiễm Anh rồi, sau khi trao đổi số điện thoại với anh em họ, Ôn Lộ còn nhiệt tình mời cô ở lại ăn tối.
“Đã muộn rồi, cô một thân một mình trở về cũng không an toàn, cô có thể ở lại qua đêm, cũng tiết kiệm được tiền khách sạn.”
"Không sao, sáng mai tôi định đi tìm giáo sư Trần, cố gắng giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt."
Mọi việc được giải quyết càng sớm thì người dân trong làng càng sớm nhìn thấy hy vọng.
"Vậy tôi không giữ cô nữa, sắp đến chuyến xe buýt cuối cùng rồi, tôi sẽ nhờ anh trai đưa cô đến đó."
"Cảm ơn."
Nhiễm Anh lên xe trở lại thành phố, cả ngày chạy loanh quanh rất mệt nhưng sự mệt mỏi đó lại khiến cô cảm thấy phấn khích và mãn nguyện. Mọi chuyện suôn sẻ hơn cô tưởng rất nhiều, cô tin rằng chỉ cần khởi đầu thuận lợi như vậy thì mọi việc khác sẽ không thành vấn đề.
Tuy nhiên, sự phấn khích chỉ kéo dài cho đến khi Kỷ Dịch Vân gọi điện, nhìn thấy con số hiển thị trên điện thoại, cô đã chần chừ rất lâu.
Thực tế, hai ngày qua Kỷ Dịch Vân đã gọi điện, nhắn tin, thuyết phục cô quay lại Hải Thị.
Hít một hơi thật sâu, Nhiễm Anh nhấn nút trả lời.
"A Anh." Kỷ Dịch Vân mấy ngày trước quá tức giận, sau khi bình tĩnh lại, anh cảm thấy Nhiễm
Anh chỉ là quá bốc đồng, khi cơn bốc đồng qua đi, cô nhất định sẽ nghe lời mình, quay lại Hải Thị:
"Em biết hôm nay anh đi đâu không?"
"Anh đã đi đâu thế?"
"Anh cùng bố mẹ đi xem nhà. Em có nhớ không, chúng ta thường đi ngang qua Sunshine Garden khi tan sở. Khu dân cư này rất tốt, gần đó còn có các trường tiểu học và trung học cơ sở trọng điểm. A Anh, cơ hội tốt như vậy, nếu không tranh thủ thì sẽ không còn chỗ đâu.”
"Thật sao? Chúc mừng anh nhé."
"Chúc mừng anh? Không phải em nên chúc mừng chúng ta sao?" Kỷ Dịch Vân buộc mình phải bình tĩnh lại, không tức giận: "Anh sẽ không chấp nhất sự bốc đồng của em, chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu. Anh đã nói chuyện với quản lý Dương, anh ấy sẵn lòng nhận em khi em quay lại Hải Thị.”
“Dịch Vân.” Nhiễm Anh có vẻ sửng sốt: “Anh nói cái gì cơ?”
"Anh nói, anh đã xin lại việc cho em. Chỉ cần em quay lại thì mọi việc vẫn sẽ tốt đẹp như cũ.”
"Dịch Vân, anh hiểu lầm rồi, em thực sự không muốn quay lại Hải Thị. Bây giờ em có việc phải làm ở quê. Em đã nói rồi, em muốn..."
"Em muốn giúp dân làng làm giàu, cải thiện cuộc sống. Cao quý và vĩ đại quá. Nhưng A Anh, anh lại cảm thấy em rất ích kỷ và vô tâm."
Nhận thấy giọng điệu của mình có chút gay gắt, Kỷ Dịch Vân hạ giọng.
"A Anh, bố mẹ anh đã đặt cọc tiền nhà rồi. Anh cũng đã bảo đảm cho em một công việc khi em quay lại. Anh cho em một đêm để suy nghĩ. Ngày mai em phải cho anh câu trả lời. Nếu em thật sự không muốn quay lại Hải Thị, chúng ta chính thức chia tay."
"Dịch Vân..."
Không cho cô cơ hội nói thêm, Kỷ Dịch Vân đã cúp điện thoại.