“Đừng lo.” Hạ Thính Vân nắm lấy tay cô, nói: “Chạy từ nhà này sang nhà khác thuyết phục người dân có mệt không?”
“Không mệt.” Nếu chuyện này có thể giải quyết được, Nhiễm Anh thực sự cảm thấy cô mệt mỏi cũng đáng.
“Tôi đã nghĩ rồi, cậu không cần phải chạy ngược chạy xuôi nữa, ngày mai chúng ta sẽ tổ chức một cuộc họp nhỏ, triệu tập tất cả dân làng đã tham gia đầu tư vào trang trại và giải thích chủ trương này cho họ. Tôi tin sau khi nghe xong, người dân sẽ cảm thấy tin tưởng vào kế hoạch của chúng ta hơn."
"Đây là một ý tưởng hay." Nó không chỉ giúp cô khỏi phải chạy từ nhà này sang nhà khác mà còn giúp Nhiễm Anh không phải lặp đi lặp lại lời giải thích.
"Khoảng thời gian này cậu đã vất vả rồi, để tôi lo phần còn lại cho." Hạ Thính Vân đứng dậy nói: "Hôm nay cậu nên ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."
"Chuyện này cũng không nên làm phiền cậu."
Đây là việc riêng của cô, không nên nhờ đến Hạ Thính Vân.
Hạ Thính Vân xua tay: "Không có gì phải ngại cả, đây là trách nhiệm công việc của chúng tôi."
Nhiễm Anh nghe thế cũng không cứng đầu nữa.
"Được rồi, nhờ cậu một tay."
Nhiễm Anh nhìn tập tài liệu trong tay, cảm thấy toàn thân như tràn đầy sức lực, tin thần cũng tích cực hơn rất nhiều.
......
Hạ Thính Vân là cán bộ của trấn, vì vậy khi cô triệu tập thì người dân rất nghiêm túc tham dự, trong đó có Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên, tổng cộng có mười một hộ gia đình.
Khi đến văn phòng uỷ ban thôn, mọi người nhìn thấy Nhiễm Anh cũng có mặt, khuôn mặt của nhiều người ngay lập tức sầm xuống. Mấy ngày nay Nhiễm Anh ngày nào cũng tất tả để thuyết phục người dân đứng ra mượn vốn giùm cô nhưng không ai đồng ý. Bây giờ thấy cô xuất hiện ở đây, mọi người đều nghĩ rằng cô muốn Hạ Thính Vân thuyết phục giùm.
Đừng mơ họ sẽ giúp
Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên nhìn nhau gật đầu, đều ngầm hiểu ý của đối phương.
Hạ Thính Vân và Nhiễm Anh nhìn mặt những người có mặt ở đây, cũng biết họ đang nghĩ gì.
“Hôm nay gọi mọi người đến đây là có tin tốt muốn báo.”
Trong lúc nói chuyện, Nhiễm Anh phát tờ giấy cô đã in đêm qua cho mọi người, mấy người dân làng mù chữ cùng nhau nhìn Tiêu Khắc Gian.
Nhiễm Anh biết họ đang nghĩ gì, giơ tờ giấy đỏ trong tay lên và bắt đầu giải thích.
“Ai cũng biết, huyện ta là huyện nghèo. Thôn Đại Thạch là một thôn nghèo trong một huyện nghèo. Chính phủ luôn coi trọng công tác xóa đói giảm nghèo trong những năm gần đây. Đây là văn bản mới nhất của huyện ban hành dành cho hộ nghèo, mọi người có thể xem qua.”
"Những hộ gia đình đang có ý định mở rộng chăn nuôi và trồng trọt sẽ được hỗ trợ 3.000 tệ. Những hộ gia đình phát triển ngành chăn nuôi đặc biệt sẽ nhận được trợ cấp 4.000 nhân dân tệ."
“Số tiền này có thể không nhiều, nhưng cũng đủ để giải quyết khó khăn tài chính ban đầu của chúng ta. Mọi người cũng biết rằng trang trại chăn nuôi của chúng ta sắp được mở cửa. Tôi hy vọng bà con có thể tin tưởng tôi một lần nữa, nếu bà con cho tôi mượn số tiền này, nó sẽ được cộng vào cổ phẩn của mọi người."
Ánh mắt của dân làng sáng lên, một đám người nhìn nhau, cuối cùng cũng nhìn về phía Tiêu Khắc Gian.
Tiêu Khắc Gian nhìn văn kiện của chính phủ, trong mắt nóng bừng: "Cái này, cái này có phải là sự thật không?"