Thương Diễn Chi là người lái xe, vì vậy có về hay không là do anh quyết định.
“Không cần.” Thương Diễn Chi lắc đầu: “Thời tiết đẹp, ăn tối xong chúng tôi sẽ rời đi.”
Ông Nhiễm Trì muốn giữ họ lại nhưng Nhiễm Anh khẽ chạm tay ông ra dấu, vì vậy ông cũng không cố gắng nữa.
“Vậy giáo sư Trần và cậu Thương ăn nhiều một chút, đồ ăn ở quê hơi sơ sài, mong mọi người không chê.”
Trần Xương Hoa thì không sao, hồi còn trẻ ông cũng trải qua nghèo khó nên không kén chọn, nhưng cháu trai ông thì khác, nhưng ông rất ngạc nhiên khi thấy Thương Diễn Chi dường như thích thú với các món dân dã này. Tuy nhiên, nghĩ đến cách cư xử luôn lịch thiệp của cháu trai mình, ông lại không thấy ngạc nhiên nữa.
Sau bữa ăn, Thương Diễn Chi và Trần Xương Hoa liên tục từ chối gà và vịt thả vườn mà bà Hứa Nhược Lan đã chuẩn bị, hai người nhanh nhẹn lên xe.
“Giáo sư Trần.” Nhiễm Anh lo lắng nhìn ông Trần Xương Hoa: “Sau này có cái gì không hiểu, tôi có thể tới hỏi giáo sư được không?”
“Ừ.” Trần Xương Hoa gật đầu, lấy ra một tấm thẻ có ghi số điện thoại của mình trên đó: “Được rồi, có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.”
"Cảm ơn giáo sư, cảm ơn."
Nhiễm Anh nhìn sang Thương Diễn Chi, trong lòng thực ra có một vấn đề muốn hỏi, nhưng thấy anh đang vội vã rời đi, không phải lúc thích hợp để hỏi.
"Anh Thương, cảm ơn anh rất nhiều, thượng lộ bình an ạ."
Thương Diễn Chi liếc nhìn cô, khẽ gật đầu chào rồi cùng Trần Xương Hoa vào xe.
Nhiễm Anh nhìn theo bóng xe của họ, cuối cùng biến mất ở cuối con đường ngoài làng, câu hỏi kia chỉ có thể để lần sau.
Sau khi tiễn Trần Xương Hoa, Nhiễm Anh bắt đầu bận rộn, ông đã truyền dạy phương pháp, việc chăm sóc tiếp theo thế nào là tùy họ.
Hôm đó chị Chu và Tiêu Cường nghe được lời chỉ dạy của Trần Xương Hoa nên đã hiểu ra vấn đề, ba người giành tất cả thời gian ở lại trong trang trại.
Bàn chân của ông Nhiễm Trì đã đỡ hơn nhiều, khi không có chuyện gì ông cũng thường đến giúp đỡ, bà Hứa Nhược Lan chịu trách nhiệm đưa đồ ăn cho họ. Sau một tuần như vậy, cuối cùng cũng có hơn chục con chồn dần hồi phục lại sức khỏe.
Đặc biệt số ít chồn bị say nắng dường như sức khỏe đã tốt hơn trước rất nhiều, trang trại chăn nuôi dần đi vào hoạt động trở lại, Nhiễm Anh cuối cùng không còn phải ở lại trang trại chăn nuôi cả ngày nữa.
Ngoài việc chăn nuôi chồn, Nhiễm Anh còn dành thời gian đi dạo quanh thôn Đại Thạch hàng ngày, cô luôn cảm thấy nơi này còn có thể phát triển được nhiều thứ khác, nhưng lúc này cô không nghĩ ra chính xác nó là gì, cơ sở vật chất hạn hẹp nên cô phải nghiên cứu thật kỹ.
Trời đã sang đông, chớp mắt là cuối năm. Từng gặp tình trạng chồn say nắng, cô khá đề phòng khi sang mùa, cũng nhờ giữ liên lạc với ông Trần Xương Hoa, cô đã biết phương pháp đối phó với sự thay đổi thời tiết.
Dưới sự hướng dẫn của giáo sư Trần và sự hỗ trợ của dân làng, quá trình chăn nuôi sau đó diễn ra rất suôn sẻ, cơ bản không có vấn đề gì lớn. Nhưng Nhiễm Anh vẫn không dám xem nhẹ, gần như ngày đêm ở lại trang trại chăn nuôi, khi Tết đến gần, lứa chồn đầu tiên của họ gần như đã trưởng thành.
Theo thỏa thuận, anh em họ Ôn đã thay mặt cô liên hệ với xưởng may và thu mua đợt da chồn đầu tiên.
“Theo thỏa thuận trước đó, chúng tôi đã thay mặt cô nhận đợt thu mua này, tính công là 10% lợi nhuận, nhưng vì thời gian qua chúng tôi không giúp được nhiều, tất cả là do sự cố gắng của cô, nên chúng tôi sẽ giảm cho cô, chỉ lấy một nghìn tệ tiền công."
“Sao có thể như vậy?” Nhiễm Anh không ngờ anh em họ Ôn lại hào phóng hơn cô tưởng rất nhiều: “Đã là chuyện đã thỏa thuận trước thì đương nhiên sẽ phải thực hiện như thỏa thuận.”
"Không có gì, nói đến thì chúng tôi thực sự không giúp được gì nhiều. Việc giáo sư Trần đến giúp cũng là nỗ lực của chính cô."
Ôn Lộ là người thẳng tính, một lý do nữa là vì nhìn thấy sự tận tâm và chăm chỉ của Nhiễm Anh trong mấy tháng qua. Cô thấy Nhiễm Anh nhất định sẽ làm nên việc lớn, sau này hợp tác chắc chắn đôi bên cùng có lợi."
"Chúng tôi đã liên hệ với nhà máy dệt quần áo. Họ đồng ý nhập lô lông chồn đầu tiên của cô. Hôm qua tôi tính toán sơ bộ, tiền thu về là khoảng 32.785 tệ, nhưng qua vài cuộc điện thoại, họ đồng ý trả chẵn 33.000 tệ, đây là hoá đơn."
"Được." Nhiễm Anh nhận lấy tờ hóa đơn, trên đó có đóng dấu biên nhận, ghi rõ ràng chất lượng và số lượng của đợt lông chồn đầu tiên.
Theo thỏa thuận ban đầu, 3.000 nhân dân tệ trong số 33.000 nhân dân tệ là tiền hoa hồng trả cho anh em họ Ôn, nhưng vì họ chỉ nhận 1.000 tệ, tính ra đợt này Nhiễm Anh thu vào 32.000 nhân dân tệ.
Nhiễm Anh muốn đưa đủ số tiền đã thoả thuận nhưng Ôn Lộ kiên quyết không nhận nên cô cũng không giằng co nữa.
Nhiễm Anh để lại 1.000 tệ cho anh em Ôn gia, nhìn số tiền vừa nhận, cô không vội về thôn Đại Thạch mà đi tìm ông Trần Xương Hoa trước. Ông đã giúp đỡ họ rất nhiều, giờ đã xuất xưởng lứa chồn đầu tiên thành công, cô nhất định phải tìm ông để tạ ơn.
Nhiễm Anh đi một vòng tỉnh thành, nhưng không biết nên tặng gì cho một người như Trần Xương Hoa, nghĩ ngợi một lúc, cô bỏ 2.000 nhân dân tệ vào một phong bì rồi đến trường đại học Nông Nghiệp.
"Cám ơn vì đã tận tâm giúp đỡ chúng tôi."
Ông Trần Xương Hoa vừa mới hết giờ lên lớp, nhìn thấy là cô, có chút kinh ngạc: "Chuyện gì vậy, đàn chồn lại có vấn đề à, lần trước không phải đã nói chúng rất khoẻ, còn sắp xuất chuồng sao?"
"Giáo sư Trần, đàn chồn không sao, đã được bán ra rồi." Nhiễm Anh cúi đầu nói: "Cảm ơn giáo sư, nếu không có ông thì đã không thể suôn sẻ như vậy."
Nhiễm Anh lấy phong bì màu đỏ trong túi ra đưa trước mặt Trần Xương Hoa: “Giáo sư Trần, tôi không biết phải cảm ơn thế nào, đây chỉ là một chút tâm ý..."
“Cầm về đi.” Trần Xương Hoa cũng không liếc nhìn phong bì đỏ: “Cô bé này, cô cho rằng tôi giúp cô chỉ vì tiền thôi sao?”
"Tôi biết chắc chắn ông không làm vì tiền, đây chỉ là ý định riêng của tôi thôi, bởi vì tôi thực sự không biết phải cảm ơn ông như thế nào."
“Có lòng là tốt rồi.” Trần Xương Hoa đẩy phong bì đỏ lại với vẻ mặt nghiêm túc: “Cô gái nhỏ này, cô còn rất nhiều việc phải dùng đến tiền đấy, dù sao cô cũng đãi tôi một bữa cơm rồi. Nếu muốn cảm ơn tôi thì chỉ cần phát triển chăn nuôi chồn thật tốt, giúp đỡ người dân làng cô có cuộc sống tốt hơn, vậy coi như là lời cảm ơn đặc biệt đối với tôi rồi."
Nhiễm Anh nhận lại chiếc phong bì màu đỏ được Trần Xương Hoa đẩy qua, nặng nề gật đầu: "Cám ơn giáo sư, tôi nhất định sẽ làm được."
Nếu cô có thể gặp được những người tốt như giáo sư Trần, Thương Diễn Chi và anh em nhà họ Ôn thì cô nhất định sẽ đạt được thành công như cô đã hoạch định.