Khi Rừng Cam Nở Rộ

Chương 29: Không có giá trị



Nhiễm Anh vừa từ trên núi về nhà liền vội vàng trở về phòng, khi bà Hứa Nhược Lan từ phòng bếp đi ra cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của con gái.

"A Anh, có đói không con, thức ăn đã nấu xong rồi."

"Con không đói, con làm việc một chút sẽ ăn sau."

Vợ chồng ông Nhiễm Trì nhìn nhau, không hiểu Nhiễm Anh đang làm gì, nhưng biết con gái vừa chịu tổn thương về tinh thần nên cả hai cũng không hỏi nhiều.

Nhiễm Anh không biết nỗi lo lắng của cha mẹ, giờ đây trong đầu cô tràn ngập những cảnh tượng cô nhìn thấy trên núi và những hình ảnh cô nhìn thấy khi còn nhỏ.

Cô từng làm việc ở công ty nước ngoài, rất rõ cách lập kế hoạch marketing. Mấy ngày sau đó cô gần như không ra khỏi phòng, cô chăm chỉ liệt kê tất cả các ý tưởng của mình, viết rõ ràng từng cái một, cô cũng viết ra những khó khăn sẽ phải đối mặt và cách giải quyết tương ứng.

Trong khi viết, cô chợt nhớ ra đã đến lúc nên mua một chiếc máy tính, dù bây giờ tiền bạc đang eo hẹp nhưng đây là vật dụng cần thiết. Suy cho cùng, có một chiếc máy tính sẽ khiến công việc trở nên dễ dàng hơn. Không chỉ máy tính mà còn cần cả máy in, đồng thời phải lắp đặt thêm băng thông internet trong nhà.

Nghĩ đến đây, Nhiễm Anh tính toán số tiền còn lại trong tay, sau đó thu dọn rồi bắt xe lên huyện thành.

Đến nơi,hỏi thăm rồi mới biết thôn Đại Thạch chưa có nternet, may mà nhà nước có chính sách yêu cầu mỗi thôn phải có, vì vậy trụ cáp đã có sẵn, chỉ cần kéo cáp quang thì mọi hộ gia đình đều có thể nhận được dịch vụ băng thông rộng.

Điều này khiến Nhiễm Anh thở phào nhẹ nhõm, dù cước Internet đắt hơn gấp đôi so với lúc ở Hải Thị nhưng cô không ngần ngại trả tiền và yêu cầu họ đến lắp đặt càng sớm càng tốt.

Băng thông internet đã được giải quyết, sau đó chính là chuyện mua máy tính. Nhiễm Anh không phải dân chuyên nhưng Kỷ Dịch Vân từng học chuyên ngành khoa học máy tính, anh có kiến thức sâu rộng về cấu hình và chức năng của các thương hiệu.

Nghĩ đến Kỷ Dịch Vân, Nhiễm Anh vẫn cảm thấy có chút khó chịu, nhưng so với những khó chịu đó, kế hoạch trong tay quan trọng hơn. Dựa theo nhu cầu của cô, cuối cùng chọn được một máy tính giá rẻ, đủ cho các nhu cầu sử dụng căn bản, nhân viên bán hàng sẽ đến tận nhà lắp ráp.

Sau khi giải quyết xong máy tính và băng thông internet, Nhiễm Anh không về làng ngay mà cầm theo bản kế hoạch viết tay, trực tiếp lên thị trấn tìm Hạ Thính Vân.

Hạ Thính Vân rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhiễm Anh, vội mời cô đến phòng làm việc của mình, sau đó quay lại pha trà cho Nhiễm Anh.

“Đừng khách sáo, tôi đến bàn công việc với cậu đây.”

Nhiễm Anh lấy bản kế hoạch đã viết ra, đưa cho Hạ Thính Vân.

"Cậu nhìn cái này một chút rồi cho tôi biết ý kiến của cậu."

Hạ Thính Vân khó hiểu nhìn cô, sau đó cúi đầu nhìn bản kế hoạch trong tay, bản kế hoạch được viết bằng tay nhưng nét chữ rất đẹp, gọn gàng, nhìn rất chuyên nghiệp.

Kế hoạch của Nhiễm Anh là về phát triển du lịch của thôn Đại Thạch, hôm qua khi lên núi cô phát hiện một vùng rộng lớn hoa đỗ quyên ở phía bên kia của hai ngọn núi nối liền với nhau.

Khi còn bé, khi Nhiễm Anh theo ông Nhiễm Trì lên núi lấy củi thường nhìn thấy cảnh một cánh đồng hoa đỗ quyên nở rộ, cả đỉnh núi chuyển sang màu đỏ, một mảng đỏ trải dài từ núi này sang núi bên cạnh.

Nhiễm Anh đã lâu không lên núi, khi nhìn thấy cây đỗ quyên, trong đầu liền nhớ lại biển hoa đỗ quyên mà cô đã từng thấy khi còn nhỏ, đẹp đẽ và hùng vĩ biết nhường nào.

Khung cảnh biển hoa tuyệt đẹp như vậy có thể không phải là điều gì to tát đối với những người lớn lên ở nông thôn, nhưng với những người ở thành phố thì sao? Liệu có thể phát triển biển hoa đỗ quyên trên đỉnh núi thành điểm du lịch hay không?

Bản kế hoạch không dài, Hạ Thính Vân đọc rất nhanh, nhìn Nhiễm Anh, phản ứng đầu tiên là lắc đầu.

"Đó là một ý tưởng hay, nhưng nó không thực tế."

"Tại sao không thực tế?"

“A Anh, cậu nghĩ xem, từ trung tâm huyện đến thôn Đại Thạch phải mất ít nhất một giờ lái xe, sau đó phải đi men theo đường mòn lên núi, cho dù phong cảnh biển hoa đỗ quyên mà cậu nhắc đến có thực sự tuyệt vời đi chăng nữa, ít nhất chúng ta cũng phải có một con đường lên núi hoàn chỉnh."

“Bước đầu tiên trong kế hoạch của cậu sẽ khó mà thành công.”

Hạ Thính Vân thừa nhận, kế hoạch của Nhiễm Anh là rất tốt, nhưng kế hoạch dù tốt đến mấy cũng sẽ vô ích nếu không có tính khả thi để vận hành.

"Chúng ta có thể xây dựng một con đường."

Dự định của Nhiễm Anh là làm đường trước, sau khi làm xong sẽ phát triển du lịch quanh thôn, dân làng đương nhiên sẽ tham gia vào những việc kinh doanh nhỏ lẻ trong đó.

"Xây đường? Cậu có biết xây dựng một con đường lên núi tốn bao nhiêu tiền không?"

“Tôi không biết.” Nhiễm Anh lắc đầu, chuyên ngành của cô không phải là kỹ thuật xây dựng, sao cô biết được làm đường sẽ tốn bao nhiêu tiền?

“Tôi đến gặp cậu là vì chuyện này, tôi không có hiểu biết về lĩnh vực xây dựng, tuy nhiên tôi tin cảnh sắc của núi đá màu sẽ trở thành một điểm du lịch thu hút.”

Nhiễm Anh đã quan sát kỹ, biển đỗ quyên rất cân đối, trải dài một vùng rộng lớn, rất đặc biệt. Nhìn từ trên cao, hình dáng của toàn bộ biển hoa giống như một bức tranh bát quái, cô nghĩ sẽ đặt tên cho nơi này là "Cánh đồng bát quái."

Hạ Thính Vân không muốn dội nước lạnh vào sự nhiệt tình của Nhiễm Anh, nhưng có một số điều cô thực sự phải làm rõ cho bạn mình hiểu.

“Cậu có biết thời gian nở hoa của hoa đỗ quyên kéo dài bao lâu không?”

"Khoảng một tháng rưỡi." Nhiễm Anh biết rõ điều này.

"Đúng. Khoảng một tháng rưỡi, vậy để tăng lượng khách du lịch trong tháng rưỡi này, một con đường lên núi sẽ được xây dựng. Sau đó thì sao, chúng ta sẽ làm gì trong mười tháng kế tiếp?"

“Tôi nghĩ, chúng ta có thể phát triển những thứ khác, chẳng hạn như trồng cây ăn quả, sau đó xây dựng nông trang."

Nó đã được Nhiễm Anh viết trong bản kế hoạch.

"Đúng, nhưng những thứ đó không còn liên quan gì đến danh lam thắng cảnh nữa. Kế hoạch mà cậu đề xuất là để phục vụ sự phát triển một danh lam thắng cảnh, nếu chúng ta bỏ một số vốn lớn xây dựng cơ sở hạ tầng chỉ để sử dụng trong hơn một tháng, vậy không phải quá lãng phí rồi sao?"

"Nhưng mà..." Nhiễm Anh nói ra nửa sau kế hoạch của mình: "Nơi đây không chỉ có hoa đỗ quyên, trên núi còn có núi đá màu. Tuy không hùng vĩ như biển hoa nhưng tôi nghĩ rằng nó rất có tiềm năng."

"Cậu biết trong huyện chúng ta có bao nhiêu nơi có địa hình tương tự không?"

Nhiễm Anh nhất thời không nói nên lời, cô quả thực chưa hề điều tra số liệu này.

"A Anh, tôi hiểu cảm giác của cậu. Tôi cũng biết áp lực mà cậu đang phải chịu. Nhưng khoản đầu tư này thực sự không đáng để bỏ ra đâu."

Hạ Thính Vân đem bản kế hoạch trong tay đưa lại cho Nhiễm Anh: "A Anh, cậu cố gắng suy nghĩ xem còn có dự án hoạt động nào khả thi hơn không."