Hạ Thính Vân nhìn cánh đồng rộng lớn trồng những cây cam non trước mặt, không khỏi sửng sốt.
Ánh mắt Nhiễm Anh sáng lên khi nhìn thấy Hạ Thính Vân, thuận tay lau mồ hôi bằng ống tay áo rồi tiến về phía trước hai bước.
"Nghe nói gần đây cậu bận lắm mà, sao hôm nay rảnh rỗi tới đây vậy?"
“Sau khi xong việc tôi đến gặp cậu ngay.” Hạ Thính Vân nhìn mồ hôi trên mặt, rồi nhìn cảnh tượng những thôn dân đang hăng hái trồng cây: “Cậu thật là can đảm, vừa có ý tưởng liền trồng trên diện tích lớn như này luôn?"
“Không phải của tôi đâu. Khu vực này thuộc về gia đình chú Trường Phát.”
"Tiêu Trường Phát?"
Hạ Thính Vân nghĩ đến phiền phức gia đình họ đã mang đến cho Nhiễm Anh, rồi nhìn những giọt mồ hôi trên trán bạn mình, không hỏi cũng biết chỉ có Nhiễm Anh mới đủ sức thuyết phục Tiêu Trường Phát trồng cam như này.
"Nhiễm Anh, cậu tuyệt vời thật đấy."
"Chính sách hỗ trợ rất tốt, nếu không phải chính phủ đưa cây cam rốn vào diện nông nghiệp đặc biệt thì tôi đã không thể thuyết phục họ bắt tay vào ngành này", Nhiễm Anh nháy mắt với Hạ Thính Vân: "Vậy, nghĩ lại thì, tất cả là nhờ có cậu đó."
Nếu Hạ Thính Vân không báo cho cô biết có trợ cấp trồng cam rốn để trấn an những người trong làng còn nghi ngờ hoặc còn đang phân vân thì mọi việc đã không suôn sẻ như vậy.
Hạ Thính Vân mỉm cười: “Chính sách thì hay nhưng cũng phải nhờ tài hùng biện của cậu mới thuyết phục được họ”.
“Cuối cùng, chính sách mới là điểm mấu chốt.” Nhiễm Anh liếc nhìn cây non phía sau, nghĩ đến cảnh tượng rừng cây kết trái sau này, nhướng mày: “Khi cam chín, cậu nhất định phải đến ăn thử đó."
“Được, nhưng hôm nay tôi đến vì có tin vui muốn báo cho cậu.”
"Có chuyện gì?"
“Có một công ty đã đồng ý đầu tư vào thôn Đại Thạch.”
“Thật sao?” Ánh mắt Nhiễm Anh sáng lên: “Đầu tư vào dự án nào? Lúc trước chúng ta đã từng bàn qua chưa?”
"Đúng vậy, là việc phát triển các danh lam thắng cảnh sau núi." Gần đây Hạ Thính Vân vô cùng bận rộn với vấn đề này: "Chúng tôi đã và đang làm việc với các đồng nghiệp ở phòng kêu gọi đầu tư. Trên thực tế, có một số công ty quan tâm, nhưng có một lời đề nghị được xem là tốt nhất đền từ tỉnh thành. Vài ngày nữa lãnh đạo sẽ có cuộc họp với họ, A Anh, cậu nhất định phải đến tham dự."
“Tôi?” Nhiễm Anh sửng sốt chỉ vào chóp mũi của mình: “Tôi có thể làm được gì?”
"Cậu có thể làm được rất nhiều điều. Đừng quên, cậu là người đầu tiên đề xuất phát triển thôn Đại Thạch. Dù kế hoạch của họ có nhiều điểm khác với kế hoạch ban đầu của cậu, nhưng cậu nhất định phải có mặt để theo dõi buổi thảo luận này."
"Nhưng chuyện này..."
Nhiễm Anh không nghĩ mình có thể đối phó tốt với các ông chủ lớn ở tỉnh thành, đây là việc các lãnh đạo phía trên thành thạo hơn cô.
“Đừng lo, lãnh đạo huyện cũng sẽ đến, cậu không biết lãnh đạo huyện coi trọng việc này đến mức nào đâu. Chủ tịch Ôn và phó chủ tịch Hoàng đều sẽ đến, đồng nghiệp bên phòng kêu gọi đầu tư cũng sẽ tham gia, cậu sẽ không đơn độc đâu. Chúng tôi muốn cậu đến vì ý tưởng này do cậu đề xuất đầu tiên."
Nhiễm Anh gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm vì được Hạ Thính Vân trấn an, dù sao cô cũng là người dân bình thường, không thích hợp để đứng đầu sóng ngọn gió.
Nhiễm Anh cũng không có ý định tập trung vào việc này, cô đang tận dụng thời tiết đẹp để giúp dân làng trồng cam rốn trước, nếu bỏ lỡ thời điểm này thì họ sẽ phải chờ đến tháng 9 mới có thể gieo trồng lần nữa..
Sau khi người dân trong làng tham gia kế hoạch trồng cam rốn đã ổn định thì lãnh đạo huyện cũng đến một chuyến để họp bàn về kế hoạch đầu tư. Ngạc nhiên là, đi cùng họ chính là Thương Diễn Chi.
Nhiễm Anh sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy Thương Diễn Chi đang đi cùng các lãnh đạo.
Tại sao lại là anh?
"Nào, để tôi giới thiệu cho mọi người."
Phó chủ tịch Hoàng là người đặc biệt phụ trách kinh tế, để cải thiện nền kinh tế của huyện Cầm, anh đã lo lắng đến mức tóc lấm chấm bạc dù tuổi còn trẻ.
Lần này đến thôn Đại Thạch kiểm tra còn có thị trưởng Dương. Ông giới thiệu mọi người với nhau, Nhiễm Anh không quen với họ lắm, cơ bản là có nghe tên họ trên truyền hình hay các bản tin nhưng chưa từng gặp mặt trực tiếp. Sau cùng là các thành viên bên đối tác tự giới thiệu.
"Đây là anh Thương Diễn Chi, giám đốc điều hành của tập đoàn đầu tư Thiên Thương ở tỉnh thành."
"Đây là ông Tiêu Minh Thụy, trưởng thôn Đại Thạch, còn đây là cô Nhiễm Anh. Những danh lam thắng cảnh phía sau thôn Đại Thạch, bao gồm cả những bức ảnh thực địa, đều do cô ấy gửi, dù còn trẻ nhưng năng lực của cô ấy rất tuyệt."
Nhiễm Anh hiện đã bình phục tâm trạng, dù có sốc đến mấy thì trên mặt cũng không hề lộ ra dấu vết gì.
"Xin chào. Tôi tên là Nhiễm Anh."
“Xin chào.” Thương Diễn Chi đưa tay ra bắt tay cô, khẽ mỉm cười: “Rất vui được gặp cô.”
Người này hành động như thể anh và cô chỉ mới gặp nhau lần đầu, thật sự rất có năng khiếu diễn xuất.
"Rất vui được gặp anh."
"Giám đốc Thương, hôm nay để Nhiễm Anh dẫn chúng ta lên núi nhìn xem nhé, cô ấy biết rất rõ tình hình nơi này, đi thôi."
Phó chủ tịch Hoàng từng nghe thị trưởng Dương nhắc tới Nhiễm Anh trước khi đến đây, lúc này nhìn thấy cô ấy liền nở nụ cười.
"Nhiễm Anh, nghe tên cô đã lâu, không ngờ lại là một cô gái trẻ như vậy, lại còn dốc sức với sự phát triển của quê hương, quả thật rất đáng quý."
"Không có gì đâu ạ. Tôi tin rằng nếu có cơ hội, nhiều bạn trẻ cũng sẽ mong muốn báo đáp quê hương".
Nhiễm Anh rất ngại khi bản thân mình bị chú ý đặc biệt, chỉ ước sao mình thành người vô hình.
"Người trẻ không nên quá khiêm tốn. Khiêm tốn quá mức lại chính là kiêu ngạo."
Nhiễm Anh ngại ngùng, không muốn tiếp tục chủ đề này, cô giơ tay nói: “Không phải mọi người muốn lên núi quan sát hiện trường sao, chúng ta đi thôi."
"Được rồi được rồi, tôi cũng nóng lòng muốn lên núi nhìn xem."
Nhiễm Anh dẫn theo lãnh đạo, Thương Diễn Chi và những người trong công ty cùng nhau đi về phía sau núi.
Ban đầu có một nhóm đông người đi cùng nhau, nhưng về sau thể lực chênh lệch rõ rệt, Nhiễm Anh thường xuyên leo núi nên cũng nhanh chân hơn những người khác. Phó chủ tịch Hoàng thấy đám người đã đuối sức, liền ra hiệu cho Nhiễm Anh dẫn Thương Diễn Chi lên trước.
Lúc đó là cuối xuân, thời tiết rất tốt, khi lên núi, Nhiễm Anh tranh thủ nhìn về phía sau, cô và Thương Diễn Chi đã bỏ xa những người khác khoảng năm mươi mét.
Đường núi khó đi nên cuối cùng cô cũng giảm tốc độ, nhìn Thương Diễn Chi, người đang mặc quần áo bình thường bên cạnh, trông như đang đi nghỉ mát.
“Không ngờ người đầu tiên chịu đầu tư vào thôn Đại Thạch lại là anh”.
Thương Diễn Chi nhướng mày, trong mắt hiện lên nụ cười: “Sao không thể là tôi? Khi cô gửi bản kế hoạch cho tôi, cô không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ đến đầu tư cho thôn của cô sao?”