Khi Rừng Cam Nở Rộ

Chương 50: Những ngày phía trước còn dài



Nhiễm Anh tự nhủ chắc hẳn cô đã suy nghĩ quá nhiều, Thương Diễn Chi có lẽ nghĩ cô lo lắng về chất lượng dự án nên đã nhờ cô giám sát công việc.

Cô đang định đổi chủ đề thì Thương Diễn Chi đã tiến lên một bước, ánh mắt như có lửa nhìn chằm chằm vào cô: "Tôi nói thật đấy. Khi khu nghỉ dưỡng bắt đầu xây dựng, tôi rất hoan nghênh em đến giám sát tiến độ bất cứ lúc nào."

Nhiễm Anh nhìn vào mắt anh, lần này thực sự bị thuyết phục rằng anh đúng là không có ẩn ý khác.

“Được.” Nhiễm Anh rũ bỏ những suy nghĩ khác trong đầu, thẳng thắn đáp: “Đến lúc đó nhất định tôi sẽ đến.”

Thương Diễn Chi nhìn vào mắt cô, giọng nói dịu dàng hơn trước một chút: “Tôi rất mong chờ công trình này được khởi công."

"Ừm, tôi cũng mong mọi việc được tiến hành."

Thấy cô thật sự không đáp lại lời anh, Thương Diễn Chi nhón chân, nghiêng người về phía trước một chút: “Em thật sự không hiểu ý tôi là gì à?”

Nhiễm Anh nhìn anh, khẽ chớp mắt: “Thương Diễn Chi, tôi biết công ty anh rất coi trọng chất lượng công trình. Đừng lo, tôi sẽ đến giám sát công việc thường xuyên, mà dù không đến thường xuyên, tôi tin những lãnh đạo của chính quyền sẽ theo dõi sát sao. Tôi có lòng tin mọi việc sẽ ổn."

Huyện thành rất quan tâm đ ến việc phát triển các trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng, đồng thời công ty Thương Diễn Chi cũng không muốn mất đi danh tiếng, vì vậy mọi việc chắc chắn sẽ thuận lợi.

Thương Diễn Chi nhìn vào mắt cô, đột nhiên giơ tay lên vỗ nhẹ vào trán cô.

"Con cáo nhỏ."

Không cho Nhiễm Anh cơ hội phản ứng, Thương Diễn Chi rút tay lại, nhìn chằm chằm vào mặt cô, cười mỉm: “Không sao đâu, Nhiễm Anh, con đường phía trước của chúng ta còn rất dài."

Tim Nhiễm Anh đập thình thịch, cái vỗ kia không làm cô đau, nhưng điều khiến cô giật mình chính là nửa sau lời nói của anh.

Anh đang nghiêm túc nói về chuyện công việc đúng không?

Lúc này cô không có ý định nghĩ tới chuyện khác, đành nói: "Đúng vậy, dự án lớn như vậy, chắc chắn rất lâu sau giám đốc Thương mới thu hồi được vốn."

Không cho Thương Diễn Chi nói tiếp, cô bước tới nói chuyện với Hạ Thính Vân vừa tới phía sau.

Vừa quay người lại, cô lặng lẽ vỗ ngực, trấn an bản thân đừng suy nghĩ nhiều, Thương Diễn Chi ở đây với tư cách là nhà đầu tư, không hơn không kém.

Lúc này không phải thời điểm nghĩ đến chuyện yêu đương, cô còn phải giúp dân làng làm giàu, trước khi mục tiêu này hoàn thành, cô không thể phân tâm vào việc khác.

...

Khi lứa cam rốn đầu tiên đâm chồi ra lá noni, việc xây dựng trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng chính thức được khởi công. Hầu như toàn bộ dân làng Đại Thạch đều đến xem náo nhiệt, Tiêu Xuân Cảnh không khỏi phấn khích khi nhìn thấy những chiếc máy xúc nối tiếp nhau vào làng.

Ông nhìn Nhiễm Anh: “A Anh, đây thật sự là chuẩn bị xây khu nghỉ dưỡng sao?”

"Đương nhiên, hiện thực như vậy sao có thể là giả được ạ?" Nhiễm Anh biết chuyện này nghe rất khó tin, bây giờ kế hoạch được khởi công không khỏi khiến mọi người bất ngờ.

“Vậy sau này thực sự có khách du lịch đến làng chúng ta sao?”

"Chắc chắn rồi." Nhiễm Anh cười: "Chú không thấy bản quy hoạch họ treo ngoài cổng sao, chưa kể với những thiết bị như này, đủ hiểu quy mô lớn thế nào."

Không để ý Tiêu Xuân Cảnh đang sửng sốt không nói nên lời, cô cùng Tiêu Cường đến gần xem đám đông đang chen lấn xem các thiết bị xây dựng.

“A Anh, cháu còn ý định mở nông trang như đã từng nói không?”

"Ừ, đúng rồi A Anh, kế hoạch đó còn tiến hành không?"

Tiêu Trường Phát không kìm được cảm xúc, quả thật A Anh quá giỏi, ở một nơi hẻo lánh như này mà có thể kêu gọi đầu tư lớn như vậy.

Việc mở một khu nghỉ dưỡng là một công trình rất lớn, trước đây mọi người chỉ nghe trên tivi, bây giờ thôn họ quả thực sẽ có một khu nghỉ dưỡng cao cấp.

“A Anh, nếu bây giờ cháu quyết định mở nông trang thì có thể cho tôi góp vốn không?”

Tiêu Trường Căn cũng đang xem náo nhiệt, chợt nhớ ra, quay lại nói với Nhiễm Anh. Trong mắt ông, Nhiễm Anh là một người hùng, không có gì cô không thể làm.

Trước đây nghe nói đến nông trang thì bọn họ chưa tin lắm, nhưng bây giờ nhìn công trình sắp sửa thi công này, họ hiểu rằng nông trang kia sẽ mang lại thu nhập không hề nhỏ.

Nhiễm Anh bắt gặp ánh mắt mong đợi của anh em họ Tiêu, kiên quyết lắc đầu.

“Tôi sẽ không mở nông trang nữa.”

“A Anh?”

Bây giờ, không chỉ hai anh em Tiêu gia, mà ngay cả Tiêu Khắc Gian, Trần Chính Tiên nghe cũng không hiểu, trước đó không phải Nhiễm Anh đã quảng cáo cái tốt của việc mở nông trang sao?

“A Anh...”