Nhiễm Anh không hề biết hành vi đi ăn tối với Thương Diễn Chi của cô đã khiến người trong làng hiểu lầm.
Cô mời Thương Diễn Chi đến nhà hàng của Tiêu Khắc Gian. Đang là giờ cao điểm, gần chục bàn ăn đều kín chỗ.
Thấy Nhiễm Anh, Tiêu Khắc Gian vội vàng đến chào hỏi.
“A Anh, sao cháu lại ở đây?”
Nhiễm Anh quay người liếc nhìn Thương Diễn Chi: "Đây là giám đốc Thương, người trên tỉnh thành đến giám sát công trình, chúng tôi vừa ghé thăm vườn dâu, tiện giờ ăn tối nên đến đây luôn."
"Hôm nay chúng tôi khá đông khách, một phần là nhờ cháu."
Tiêu Khắc Gian cười đến nheo mắt. Ông không ngờ rằng Nhiễm Anh giỏi đến mức kéo được khách đến hái dâu ở nơi thông quê hẻo lánh này.
"Chú Khắc Gian, lần trước dì Chu làm cá rất ngon, hôm nay có thể làm lại món đó được không ạ?"
Vừa rồi trên đường đến đây với Thương Diễn Chi, anh hỏi có món nào đặc biệt nên ăn thử không, cô nghĩ đến món cá hôm trước, nên muốn mời anh ăn thử.
“Cá à?” Tiêu Khắc Gian nhìn vào bếp: “Hôm nay chúng tôi lại không có cá, hay hai người đổi món khác được không?"
"Không có cá sao? Thật đáng tiếc!"
"Nếu có thể đợi được, vậy hai người tự mình đi câu cá, sau đó quay lại, chúng tôi sẽ chế biến nhé?"
Nhiễm Anh quay đầu nhìn Thương Diễn Chi, hỏi ý kiến: "Anh nghĩ sao? Đi câu cá hay muốn đổi món khác?"
Ngoài cá, cô còn giới thiệu thêm một số món ăn ngon khác. Với những người như Thương Diễn Chi, có lẽ chưa có món nào họ chưa từng ăn qua, họ chỉ muốn tìm cảm giác mới mẻ.
“Tôi vừa ăn khá nhiều dâu tây, bây giờ cũng không đói lắm. A Anh, nếu không phiền, em đi câu với anh đi."
"Được"
Vì đây là vùng nông thôn nên dụng cụ câu cá lúc nào cũng có sẵn, chẳng qua, Nhiễm Anh không thành thạo việc này lắm.
“Vậy đi thôi.” Nhiễm Anh nhìn Tiêu Khắc Gian: “Chú Khắc Gian, cho cháu mượn cần câu được không?”
“Để tôi lấy cho hai người.” Bởi vì Thương Diễn Chi và A Anh nói chuyện khá thoải mái, Tiêu Khắc Gian thấy tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều, nhanh chân đi tìm dụng cụ câu cá cho họ.
"Hai người cứ thử đi, nếu không câu được con cá nào thì tôi sẽ qua đó câu giúp."
"Vâng."
Nhiễm Anh không từ chối, cầm cần câu, dắt Thương Diễn Chi đến cái ao nhỏ phía sau.
Bây giờ đã là cuối thu nhưng thời tiết còn khá oi bức, đến gần khu vực hồ câu cá thì mát mẻ hơn một chút do có hơi nước bốc lên. Lần trước Thương Diễn Chi đến đây anh không nhìn kỹ, bây giờ có thời gian quan sát lại càng thầm thán phục cảnh quang nơi này.
"Khung cảnh ở đây rất tốt, vừa mát mẻ vừa trong lành."
“Đúng vậy.” Nhiễm Anh rất tự tin về ngôi làng nơi mình sinh sống: “Tỉnh thành chắc chắn không có không khí trong lành như vậy”.
Thương Diễn Chi nhìn vẻ mặt nhỏ nhắn của cô, trong mắt ánh lên niềm vui.
"Em biết câu cá không?"
Nhiễm Anh thành thật lắc đầu: “Không biết.”
Câu cá là việc đòi hỏi sự kiên nhẫn tối đa. Cô chỉ nghe nói chứ chưa từng thật sự tập tành câu cá bao giờ.
“Anh cũng không biết.” Thương Diễn Chi xòe tay nói: “Chúng ta đều là người mới, vậy thử thi đấu nhé?"
“Xem ai câu được nhiều cá hơn à?"
“Ừm, so xem ai câu được nhiều hơn.” Thương Diễn Chi giơ cần câu trong tay lên: “Người thua cuộc phải giúp người thắng cuộc làm một việc."