Nhiễm Anh nhìn chằm chằm vào mặt nước đang dao động, cảm thấy cần câu như bị vật gì đó kéo lại, cô nín thở nhìn chăm chú vào mặt hồ, chầm chậm kéo dây câu.
Cùng lúc đó, bên phía Thương Diễn Chi dường như cũng có động tĩnh. Nhiễm Anh không phân tâm, cô chỉ nhìn chằm chằm vào cần câu của mình, là một con cá chép lớn khoảng ba ngón tay đang vùng vẫy.
Nhiễm Anh thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói mình đã thắng thì lại nhìn thấy con cá treo trên cần câu của Thương Diễn Chi to hơn con trên tay cô rất nhiều.
Thương Diễn Chi bỏ cá vào thùng, quay đầu nhìn Nhiễm Anh, nhướng mày: “Anh thắng rồi.”
Nhiễm Anh:...
"Hình như chúng ta đang nói xem ai bắt được cá trước phải không?"
Nếu cô nhớ không lầm thì hình như cô đã kéo cần câu lên trước anh?
“A Anh, em chỉ lo nhìn cần câu mà không để ý, anh và em kéo cần câu cùng một lúc đấy, chỉ là, cá anh câu được to hơn nên anh thắng."
Được rồi, cãi không lại anh, sao cũng được, Nhiễm Anh nghĩ. Thấy hai con cá là đủ, cô liền thu cần câu vào.
"Đi nào."
Thương Diễn Chi không cho cô cơ hội rời đi, anh nắm lấy tay Nhiễm Anh.
"A Anh, em thua rồi."
Nhiễm Anh nhìn anh, rồi nhìn bàn tay anh đang nắm lấy tay cô: "Ừ, em thua rồi. Vậy anh muốn em làm gì cho anh?"
“A Anh thông minh như vậy, nhất định là có thể đoán được phải không?”
"Em không thông minh, cũng không giỏi suy đoán đâu."
Thương Diễn Chi đè nén trái tim, vẻ mặt mất mát: “Anh muốn em thích anh hơn một chút.”
Nhiễm Anh rút tay lại, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn anh: “Anh vừa nói là sẽ không đưa ra yêu cầu gì làm em khó xử mà.”
"Được, vậy anh đổi yêu cầu, thay vì ba năm, em có thể giàm còn một năm được không?"
Nhiễm Anh lùi lại một bước, vẻ mặt bối rối: "Hai yêu cầu này có gì khác nhau đâu."
“Đương nhiên là không giống.” Thương Diễn Chi lắc đầu: “Em nói sau ba năm sẽ cho anh câu trả lời, nhưng bây giờ anh muốn rút ngắn thời gian xuống còn một năm. Em xem, anh cũng không dồn ép gì em, chỉ muốn em cân nhắc anh sớm hơn thôi."
Nhiễm Anh bị anh làm cho choáng váng, cô xoa xoa lông mày, không nói nên lời: “Thương Diễn Chi, hiện tại thật sự em không có...”
“Không có tâm trạng yêu đương.” Thương Diễn Chi gật đầu với vẻ mặt tinh quái: “Anh hiểu, nhưng hiện tại mọi kế hoạch phát triển của huyện Cầm đều đang diễn suôn sẻ, trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng cũng sắp hoàn thành rồi."
Nhiễm Anh hơi cau mày vì lời nói của anh. Một lúc sau, cô quay người lại, đối diện với anh, nhìn xuống Thương Diễn Chi vẫn đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ.
"Thương Diễn Chi, anh thích gì ở em?"
"Anh..."
“Đừng vội trả lời.” Giọng Nhiễm Anh rất nhẹ nhàng: “Em nghĩ trước đây ở tỉnh thành anh chưa từng gặp cô gái nào giống em đúng không? Cho nên anh có thể anh đang cảm thấy mới lạ, nhưng có thể khi ở cạnh nhau đủ lâu, anh sẽ bắt đầu thấy mệt mỏi và nhàm chán."
“Cho dù điều đó có xảy ra, anh tin rằng anh sẽ không thay đổi quyết định, chứ đừng nói đến việc đánh mất cảm tình anh dành cho em."
“Nếu vậy thì sao anh lại quan tâm đ ến ba năm hay một năm?” Nhiễm Anh bình tĩnh nhìn Thương Diễn Chi.
“Nếu anh chắc chắn về tình cảm của mình, vậy tại sao lại lo lắng về việc phải chờ đợi ba năm hay một năm?"
Thương Diễn Chi không ngờ những lời vừa nói của Nhiễm Anh lại trực diện như vậy. Sau một thoáng sửng sốt, anh chợt bật cười.
"A Anh, em quá thông minh."
Dùng những lời của đối phương trở thành lá chắn cho chính mình.
“Thật sự, anh nói không lại em.” Thương Diễn Chi đứng lên: “Coi như anh chưa nói đi, người có nguyên tắc vững chắc như em sao có thể thay đổi quyết định vì một người mới quen như anh."
“A Anh, nếu em không muốn, anh có thể đợi em ba năm, nhưng hiện tại, anh rất muốn em giúp anh một việc.”