Tiêu Xuân Cảnh vừa mở miệng, những người khác lập tức làm theo.
"Ừ, A Anh, chúng tôi có thể làm gì khác để kiếm tiền trong thời gian này không?"
“Đúng vậy, cam thì một năm nữa mới có thể thu hoạch, vậy trong một năm này chúng ta có thể làm gì khác không?"
Nhiễm Anh chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì điện thoại đổ chuông.
"Thính Vân à? Tôi đang ở nhà, cậu qua đây đi."
Cúp điện thoại xong, cô nhìn những người xung quanh: “Được rồi, tôi hiểu những gì mọi người nói, lát nữa tôi sẽ bàn với Thính Vân, hỏi cô ấy xem có chính sách mới nào hay có điều gì khác mà chúng ta có thể làm được không. Nếu có dự án nào khả thi, tôi sẽ thông báo cho mọi người sớm nhất có thể, được chứ?"
Hầu hết dân làng đều biết cô có quan hệ tốt với Hạ Thính Vân, mấy năm nay cũng đã giúp đỡ họ rất nhiều nên không còn làm khó Nhiễm Anh nữa.
Vừa tiễn họ đi, Hạ Thính Vân liền bước vào, bối rối chỉ tay ra ngoài.
"Tôi vừa gặp mấy người trong thôn, họ đến tìm cậu à?"
“Ừ.” Nhiễm Anh gật đầu: “Họ có việc tìm tôi.”
Không cần nói rõ là gì, Hạ Thính Vân dường như đoán ra ngay: “Có phải là về cây cam rốn không?”
“Tôi vừa lên núi xem, cam rốn đang kết trái. Tuy nhiên, sản lượng có vẻ hơi không đạt yêu cầu.”
“Ừ.” Nhiễm Anh gật đầu, không giấu diếm: “Để thuyết phục họ cùng nhau trồng cam rốn, tôi đã đề cập đến sản lượng cam rốn hàng năm. Nhưng tôi cũng nói rằng nếu chăm sóc tốt thì năm thứ ba sẽ bắt đầu có trái, năm thứ tư bắt đầu cho thu hoạch, nhưng có vẻ họ đang mất kiên nhẫn."
"Việc này không liên quan gì đến cậu. Sự sinh trưởng của vạn vật đều có quy luật tự nhiên của nó, khi đến thời điểm thì sẽ nở hoa và kết trái, vội cũng chẳng được gì." Hạ Thính Vân khẽ cau mày. Dân trong làng đều là những người làm nông nhiều năm, sao lại không chịu hiểu?
"Tôi nghĩ bọn họ đều biết, chỉ là trong thôn có mấy gia đình kiếm được tiền nên khiến họ nóng ruột."
Đây là sự thật, Hạ Thính Vân gật đầu: “Hai anh em Tiêu Khắc Gian và Tiêu Trường Phát mấy năm nay quả thực kiếm được không tệ nhỉ?”
Nhiễm Anh không có ý định tiếp tục chủ đề này. Tiêu chuẩn của mỗi người là khác nhau, không so sánh thì sẽ không kỳ vọng. Tất nhiên, đã làm ăn thì ai chẳng muốn kiếm được lợi nhuận tối đa.
“Hôm nay cậu đến có chuyện gì thế?”
"Không có gì quan trọng. Thời tiết đã vào cuối thu, tôi muốn mời cậu đi tắm suối nước nóng."
Nhiễm Anh chớp mắt, sau khi trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng được xây xong, Thương Diễn Chi đưa cho cô rất nhiều thẻ, cô cũng đã đến trải nghiệm rồi.
“Sao cậu lại nghĩ nhiều đến chuyện đi suối nước nóng thế?”
"Bây giờ đang là cuối thu, thời tiết se lạnh, rất thích hợp để tắm suối nước nóng. Ngoài ra, để quảng bá, huyện dự định tổ chức lễ hội ẩm thực, việc này sẽ thúc đẩy lượng khách đến thôn chúng ta."
Tổ chức lễ hội ẩm thực?
Mắt Nhiễm Anh sáng lên: "Lễ hội ẩm thực chủ yếu sẽ nhập đồ ăn ở đâu?"
"Ở bên ngoài, bây giờ đang bắt đầu kêu gọi các nhà hàng tham gia."
“Còn chỗ trống không?” Trong lòng Nhiễm Anh nảy ra ý tưởng, cô liền nắm bắt: “Ý tôi là còn gian hàng trống không, hay đã được đăng ký hết rồi?"
"Tạm thời mọi chuyện đã xong rồi. Cậu biết đấy, trước đây chúng tôi chưa từng làm những việc này, vì vậy chỉ đành tìm những nhà cung cấp bên ngoài."
“Vậy còn quầy hàng nào dự phòng không?”
"Cậu định đăng ký à?"
"Ừ. Tôi muốn đăng ký."
Nhiễm Anh cau mày, nghiêm túc suy nghĩ rồi đột nhiên xoay người trở về phòng lấy giấy bút. Cô di chuyển nhanh đến mức Hạ Thính Vân chưa kịp phản ứng.
Bà Hứa Nhược Lan và ông Nhiễm Trì ra ngoài thu hoạch rau, lúc này mới trở về, nhìn thấy Hạ Thính Vân, ánh mắt sáng lên.