Nhiễm Anh bước ra, tình cờ nghe được những lời này, bước chân dừng lại một lúc, sau đó đặt khay trà trên tay xuống bàn, rót một tách trà cho bố, sau đó mới đưa cho Thương Diễn Chi.
Động tác này phần nào làm cho tâm trạng ông Nhiễm Trì có vẻ khá hơn, nhưng ánh mắt vẫn đầy dò xét khi nhìn Thương Diễn Chi.
"Chú, với cháu thì A Anh là quan trọng nhất. Cháu rất mong cô ấy được hạnh phúc. Nếu cô ấy ở lại thôn Đại Thạch mà cô ấy cảm thấy vui vẻ thì cháu bằng lòng ở lại đây với cô ấy, không có gì là không thể."
Đường cao tốc từ tỉnh thành đến huyện Cầm đã xây xong, đi lại chỉ mất khoảng chừng bốn giờ lái xe, đối với Thương Diễn Chi thì đây không phải vấn đề gì to tát.
“Nói thì hay lắm, chỉ sợ phải đi lại vất vả thì cậu sẽ sớm chán thôi.”
"Chú, bây giờ cháu có nói thế nào chú cũng không tin. Cứ để thời gian kiểm chứng sự thật được không?"
Nhiễm Anh nghẹn ngào không nói nên lời, sau đó mỉm cười, lén giơ ngón tay cái lên với Thương Diễn Chi, Thương Diễn Chi nhìn cô mỉm cười, cũng lén giơ ngón tay cái lên.
Hai người liếc mắt mập mờ khiến ông Nhiễm Trì nổi nóng.
“A Anh, con đi giúp mẹ con dọn cơm đi.”
“Vâng” Nhiễm Anh đứng dậy liếc nhìn Thương Diễn Chi: “Anh ngồi với bố em một lát, em giúp mẹ nấu ăn.”
"Có cần anh giúp không?"
"Không, anh không quen dùng bếp lò đâu, cứ ngồi nói chuyện với bố em đi."
“Bố có chuyện gì nói với cậu ta đâu? Hơn nữa, trời sinh ai có cái gì mà không học được?”
"Bố...
“Chú nói đúng.” Thương Diễn Chi đứng dậy: “Nếu vậy thì cháu xuống bếp phụ một tay.”
Nhiễm Anh ngạc nhiên liếc nhìn anh: "Thật sao? Vậy đi thôi."
"Được."
Nhìn hai người nắm tay nhau vào bếp, ông Nhiễm Trì không nhịn được nữa.
"Chờ một chút." Ông cảm thấy bị nghẹn ở cổ họng: "Con đi giúp mẹ đi, để cậu ta ở lại đây."
"Bố?"
"Con mang bộ cờ ra đây, bố chơi cờ với cậu ta một lát."
"Vâng."
Nhiễm Anh gật đầu, liếc nhìn Thương Diễn Chi: “Anh biết chơi cờ không?”
“Anh biết một chút.” Thương Diễn Chi khiêm tốn nói, Nhiễm Anh chớp chớp mắt: “Vậy canh chơi vài ván với bố em đi."
Nhiễm ANh tìm bàn cờ, đặt trước mặt hai người, lo lắng nhìn Thương Diễn Chi. Bố cô là người chơi cờ giỏi nhất thôn, ai cũng biết.
"Em cứ đi làm việc đi, anh sẽ chơi cờ với chú."
“Thua cũng không sao”, Nhiễm Anh nhắc nhở anh: “Bố em chơi cờ ở làng không có đối thủ đâu."
Được con gái khen, ông Nhiễm Trì thấy trong lòng như nở hoa: “Sợ thua thì không cần đấu”.
Thương Diễn Chi cười: “Không sao đâu, chú chơi cờ giỏi thì cháu phải đến học hỏi chứ ạ."
Hai người bắt đầu bày bàn cờ. Nhiễm Anh thở phào nhẹ nhõm quay vào bếp giúp bà Hứa Nhược Lan.
Bà Hứa Nhược Lan nhìn thấy cô đi vào liền đưa bát đ ĩa trên tay cho cô: “Con rửa chén dĩa đi."
"Vâng ạ."
Bà Hứa Nhược Lan nhìn ra ngoài, hình như vừa nghe thấy tiếng động gì đó: “Bố con và Diễn Chi có sao không?”
Nhiễm Anh liếc nhìn bà, cảm thấy chữ “Diễn Chi” của mẹ cô nói rất thuận miệng.
"Không sao đâu, có thể xảy ra chuyện gì được, họ đang chơi cờ ngoài kia."
“Chơi cờ?” Vẻ mặt bà Hứa Nhược Lan không tốt, ở quê cũng không có trò tiêu khiển đặc biệt nào, vì vậy chồng bà luyện cờ nhiều năm rồi.
“Được dịp cho bố con bắt nạt người ta, nếu thua nhiều quá có khiến Diễn Chi mất mặt không?”
“Không.” Nhiễm Anh xua tay, thản nhiên nói: “Thương Diễn Chi không phải là người nhỏ nhen như vậy.”
"Bố con cũng kỳ cục, khách đến chơi nhà mà ông ấy..."
"Được rồi mẹ, chúng ta nấu cơm đi. Thương Diễn Chi lát nữa phải lái xe về tỉnh, ăn sớm để anh ấy còn lái xe về."
"Cậu ấy định về tỉnh thành à? Lái xe vào ban đêm có bất tiện không? Hay là để cậu ta ngủ ở phòng em trai con đi."
"Nói sau đi ạ."
Nhiễm Anh thành công đổi chủ đề, nhung lòng vẫn không yên tâm, chỉ mong Thương Diễn Chi đừng thua quá nặng, nếu không sẽ rất ngượng.
Một giờ sau, hai mẹ con bà Hứa Nhược Lan bắt đầu dọn cơm. Họ phát hiện bàn cờ bên ngoài đã dẹp, sắc mặt ông Nhiễm Trì có chút kỳ lạ, trong khi Thương Diễn Chi lại rất bình tĩnh, không phân biệt được ai thắng ai thua.
“Bố, Thương Diễn Chi, đến giờ ăn rồi.” Nhiễm Anh đặt bát đ ĩa vào bàn, ánh mắt nhìn Thương Diễn Chi, im lặng hỏi kết quả ván cờ.
Thương Diễn Chi mỉm cười với cô rồi đứng lên: “Cảm ơn em đã vất vả, có muốn anh giúp không?”
"Không, anh đi rửa tay rồi ra ăn cơm đi."
"Được."
Thương Diễn Chi đi rửa tay, bà Nhược Hứa Lan bê chén canh cuối cùng ra, trừng mắt nhìn chồng: "Ông đang bắt nạt người khác à? Dù sao cũng là khách, đừng làm người ta quá xấu hổ."
Không nói thì thôi, càng nói mặt ông Nhiễm Trì càng không tốt.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Nhiễm Anh, cô nghi hoặc nhìn ông: “Bố, bố không thua đấy chứ?”
“Tôi đi rửa tay." Ông Nhiễm Trì không trả lời, hậm hực quay người đi.
“Ông thực sự thua sao?” Bà Hứa Nhược Lan không thể tin được, bà luôn cho rằng chồng mình chơi cờ rất giỏi.
Hai mẹ con nhìn nhau, Nhiễm Anh chợt cười: “Mẹ, giữ thể diện cho bố thôi, đừng nói nữa.”
Ông Nhiễm Trì vừa đi vừa lẩm bẩm, thằng nhãi Thương Diễn Chi vừa rồi nói mình chơi cờ không giỏi. Chơi như vậy mà còn không giỏi thì thế nào mới là giỏi. Ông sẽ không giao con gái mình cho người lươn lẹo như vậy, không đời nào.
Không khí trên bàn ăn rất kỳ lạ, ông Nhiễm Trì tập trung ăn uống với vẻ mặt lạnh lùng, bà Hứa Nhược Lan thì cười nói với Thương Diễn Chi, thỉnh thoảng còn gắp đồ ăn cho anh.
“Diễn Chi, đồ ăn không đặc sắc, đừng thấy phiền nhé.”
“Không ạ.” Thương Diễn Chi nói rất chân thành: “Món này rất ngon. Cảm ơn dì đã vất vả.”
"Không vất vả, nếu thích thì cứ thường xuyên quay lại."
"Được, cháu sẽ thường xuyên tới làm phiền chú dì."
“Hừm.” Ông Nhiễm Trì đang mất mặt, giờ lại càng không vui khi thấy vợ mình quá nhiệt tình với Thương Diễn Chi.
Đặc biệt là sau bữa tối, khi bà Hứa Nhược Lan ynói Thương Diễn Chi ở lại, sự bất mãn của ông đã lên đến đỉnh điểm.
"Cậu ấy lái xe tới đây, nếu muốn về tỉnh thì để cậu ta về. Nhà chúng ta chật chội như vậy, cậu ta ngủ ở chỗ nào?"