Khi Sư Phụ Hắc Hóa

Chương 20: Nam nhân dỗ dành một chút là lại tốt lên thôi🌱



Edit: Astute Nguyễn

Beta: Đậu Xanh

Hi Loan cầm cuốn cuốn sổ, ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve chiếc bìa màu xanh vên ngoài, đầu ngón tay khẽ lật trang đầu ra.

Trong trang đầu ghi vắn tắt một đoạn giới thiệu...

【Chàng, là chương môn của Lăng Tiêu môn, thuộc vào thế hệ tài năng nhất trong giới Tu Tiên.

Nàng, chỉ là một hài tử bị vứt bỏ ven đường.

Mấy năm trước, sau khi thần ma đại chiến, chàng ôm nàng về nhà, thu nhận nàng làm đồ đệ, dốc lòng nuôi nấng, chăm sóc.

Nàng, là đồ nhi của chàng, nàng xem chàng như núi trên trời cao, kính trọng chàng, yêu thương chàng, nhưng lại chưa từng nghĩ, mối quan hệ này lại dần dần thay đổi.

Trong một đêm xuân, nàng hai mắt đẫm lệ, yếu ớt, kiều mị gọi chàng một tiếng sư phụ.

Ý loạn tình mê, chàng nói: "Đồ nhi ngoan, ngươi là của vi sư...Ngươi chỉ có thể là của vi sư..."】

"Bộp..."

Hi Loan đột nhiên gấp mạnh cuốn sổ lại, gương mặt đỏ ửng lên, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập.

Cô Cô Gà ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bóng dáng cứng đờ của Hi Loan, thầm nghĩ: "Không xong, Hi Loan đạo quân hình như đang rất tức giận..."

Hi Loan khôi phục một chút tâm trạng, lý trí khuyên bảo chàng mau dừng tay lại, nhưng chàng lại không khống chế được, cầm lấy cuốn sổ kia, tiếp tục nhìn xuống đoạn dưới.

【Phần thứ nhất...Lão hán đẩy xe 】

Đây là cái gì? Hi Loan nghi hoặc.

Vừa mở ra, một bức họa đồ tinh mỹ lập tức đập vào mắt chàng.

Đây là kiểu đồ họa kèm theo chữ.

Dưới gốc hoa đào, một nam một nữ, quần áo xộc xệch, tư thế thân mật. Nam nhân ôm nữ nhân, cánh hoa đào màu hồng nhạt bay lả tả, lơ lửng xung quanh hai người.

Tuy phong cách vẽ có hơi thô, nhưng những người tinh mắt sẽ vẫn thấy được hai người này đang làm cái gì. Huống hồ, bên cạnh còn có nội dung...

【Nam tử giọng đầy mờ ám, nói: "Thế nào... Muốn sao?"

"Sư phụ...Sư phụ..." Nữ tử khe khẽ rên lên.

"Cầu xin vi sư đi..."】

Thoạt đầu nhìn qua, người đang cầm cuốn sổ không có chút biểu tình nào, nhưng nếu nhìn kỹ lại mới thấy, chàng đang nắm chặt cuốn sổ, ngón tay khẽ run lên.

Hi Loan bình thường mặt mũi đều nhu hòa tuấn mỹ, nhưng giờ phút này lại đỏ gay lên, ngay cả khóe mắt cũng hơi đỏ, trông mị hoặc vô cùng.

Đôi mắt bình thường luôn tĩnh lặng, không một gợn sóng thì lúc này lại hỗn loạn, mờ mịt, có chút vô tội. Giống hệt một con thỏ con bị kinh sợ.

Ở giới Tu Tiên, không có thiếu niên thành danh, công lực cao cường nào nghe danh Hi Loan đạo quân mà không sợ. Nay truyền ra ngoài chuyện Hi Loan đạo quân lại y hệt một con thỏ con, chắc không ai tin đâu.

Đương nhiên bọn họ không thể tưởng tượng được, Hi Loan bọn họ kinh sợ từ trước tới nay, hiện giờ mặt mũi đỏ bừng, biểu tình quỷ dị, cầm cuốn sổ đó, tiếp tục đọc.

Bây giờ đã...

【 Phần thứ hai...XXXX】

【 Phần thứ ba...XXXX】

【 Phần thứ tư...XXXX】

...

Đêm, còn rất dài.

——————

Hạ Lan Vi ở lầu hai uống được nửa chén trà rồi liếc mắt nhìn xuống dưới lầu.

Thính Tuyết sai hai hạ nhân đem trà tới, nhìn theo ánh mắt các nàng, hơi mỉm cười, thấp giọng nói: "Công tử là đang đợi Bạch Thược tỷ tỷ sao?"

"Đúng vậy!" Lâm Tư Dao oán giận nói: "Sao lâu như vậy còn chưa ra?"

Thính Tuyết cười, thanh âm như mang theo ma lực trấn an, từ từ nói: "Lâm công tử đừng vội, mỗi lần Bạch Thược tỷ tỷ biểu diễn, đều là dốc lòng chuẩn bị rất lâu."

Lâm Tư Dao nghe qua qua, vội vàng ăn món đậu hủ nóng, cuối cùng vẫn kiên nhẫn ngồi chờ. Nàng có chút mót, nói Thính Tuyết một tiếng rồi theo gã sai vặt đi về hướng nhà xí.

Đi qua một căn phòng, bên trong vang lên tiếng "Lách cách" giòn giã, như là đồ sứ rơi vỡ vụn dưới đất.

Lâm Tư Dao hoảng sợ, nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng phẫn nộ trách cứ, "Ngươi tiện nhân này! Xem ta thu thập ngươi thế nào!"

Giọng nói này...

Lâm Tư Dao dừng lại, một đôi mắt hạnh xinh đẹp chứa đầy phẫn nộ.

Trong phòng, một nam tử cao lớn vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn, giống như vừa nghe được chuyện gì, hắn há miệng cười to, cầm mảnh sứ vỡ lên, cười nhạt một tiếng, nói: "Ngươi sao? Ngươi nói ngươi là Cửu hoàng tử?"

Nam nhân tiếp theo cười ha ha, khinh thường nói: "Nếu ngươi là Cửu hoàng tử, thì ta là hoàng đế đấy! Huống chi..."

Nam nhân dần dần đến gần, thanh âm thấp xuống, lạnh như băng: "Nếu thật là Cửu hoàng tử thì như thế nào? Hiện giờ thiên hạ là của Thái Tử, đều là Lâm gia ta ở sau lưng chống đỡ. Chẳng lẽ hắn còn sẽ vì một cái phế vật như ngươi mà trách cứ ta, cái này hắn dám ư?"

Nam tử ở trên giường kia không ngừng siết chặt mảnh sứ trong tay, mảnh sứ trắng khiến máu nhuộm đỏ bàn tay hắn, đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy oán hận.

"Thế nào? Ngươi từ giờ theo ta đi, về sau tự nhiên sẽ có cái hưởng không hết..."

"Loảng xoảng." Cửa bị một người bên ngoài đã văng ra.

Lâm Tư Dao cầm trường kiếm, đập vào cửa, tức giận quên mất không hạ giọng, định chửi tục một câu nhưng may kìm lại kịp thời, nói: "Điêu dân to gan lớn mật! Cư nhiên cưỡng đoạt dân nữ! Để xem ta có đánh chết ngươi không?"

Hạ Lan Vi tay bưng chén trà khẽ run lên, nước trà lập tức trào ra ngoài. Phía xa, nghe thấy tiếng sư tỷ nhà mình ồn ào liền vội vàng đứng dậy, chạy tới xem.

Nàng đi tới cửa, thấy dưới đất chén trà vỡ nát, hai gã nam nhân tai to mặt lớn bị đánh nằm trên đất, thành một đống to. Mà sư tỷ nhà mình lại ở trên giường, an ủi "nữ tử" vừa được cứu.

Tình huống này, vừa nhìn liền hiểu ngay.

Phía sau, một đám hạ nhân cầm gậy chạy tới đây, bị Hạ Lan Vi chặn ngay trước cửa. Đệ tử tu tiên ở phàm giới đều không dễ dàng sử dụng linh lực, huống chi, đối phó với mấy kẻ hèn mọn này, lấy thân thủ của nàng hiện tại, dù không dùng linh lực cũng đủ đối phó với mấy con kiến nhỏ này.

Lâm Tư Dao dựa vào mép giường nhìn "nữ tử" có chút vô lực, nàng đi lên, chuẩn bị an ủi một phen. Nhưng cảnh trước mắt khiến nàng cả kinh, nói không ra lời.

Một đầu áo hắn rơi xuống, lộ ra da thịt trơn bóng, lông mày đậm gắt gao nhăn lại, một đôi mắt đen thâm thúy, khuôn mặt tuyệt mỹ có phần tái nhợt, đôi môi mỏng hơi động.

Càng quan trọng là, cổ hắn rõ ràng nhô lên hầu kết...

"Nữ tử" được cứu đó là nam!

Lâm Tư Dao lúc này mới ý thức được, nhìn chằm chằm gương mặt hắn, trong lúc thất thần, khuôn mặt dần dần đỏ lên.

Mặc Hàn cũng nhìn chằm chằm nữ nhân vừa cứu mình.

Nữ phẫn nam trang tới thanh lâu, cả kinh thành này sợ là không có thiên kim nhà ai dám làm thế. Tư thế cầm kiếm này, xem ra...

Hạ Lan Vi đánh ngất hết đám hạ nhân bên ngoài, đi vào phòng, liền thấy bộ dáng thất thần của Lâm Tư Dao, đang chuẩn bị tiến lên nói vài câu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, một đám hắc y nhân vọt vào.

Kẻ cầm đầu tiến lên vài bước, chắp tay cúi một cái, thấy trong phòng có hai người ngoài ý muốn, hắn liền đầu thỉnh tội nói: "Chủ nhân, thuộc hạ đến chậm rồi."

Mặc Hàn nhẹ nhàng lên tiếng, Từ Nguy mới đứng lên, tiến tới đỡ Mặc Hàn dậy.

"Đa tạ cô nương ra tay tương trợ." Mặc Hàn nhìn Lâm Tư Dao nói lời cảm tạ.

Lâm Tư Dao lắc lắc đầu, nhìn hắn rồi lại gật gật đầu, cuối cùng xua xua tay, đỏ mặt nói: "Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ đâu!"

Mặc Hàn cúi đầu nhìn nàng.

Nàng sửng sốt trong chốc lát, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Mặc Hàn, nhất thời không biết nên nói gì, thật lâu mới nói ra một câu: "Lần sau lại có người cưỡng ép ngươi thì nhớ tìm ta! Ta giúp ngươi đánh hắn!"

"......"

Từ Nguy kinh ngạc nhìn Lâm Tư Dao, Hạ Lan Vi đỡ trán, câu đó cũng có thể nói ra được sao?

Nàng thọc trộm Lâm Tư Dao một cái, Lâm Tư Dao căn bản không để ý tới nàng, lấy một con  hạc giấy màu hồng nhạt trong áo, đưa cho hắn, tha thiết nói: "Ngươi nếu...Ngươi nếu muốn tìm ta, có thể nói với nó, đến lúc đó ta sẽ lập tức trở về tìm ngươi."

Khóe miệng Hạ Lan Vi khẽ giật giật, Mặc Hàn lại cười một tiếng, đôi mắt đen láy khẽ lay động, hạ thấp giọng nói: "Được."

Giọng nói trầm thấp lọt vào tai, như rượu làm say lòng người.

Chờ hai người đi rồi, Mặc Hàn mới sửa sang lại quần áo đang xộc xệch, bộ dáng thong dong tự nhiên, hoàn toàn khác lúc nãy.

"Chủ nhân...Hai nữ nhân đó là..."

Mặc Hàn nghịch hạc giấy trong tay, nói: "Ngoài ý muốn thôi."

"Tin tức truyền ra chưa?" Hắn hỏi.

"Hoàng Thượng giờ đã nhận được tin tức, ngài ấy đang rất tức giận, phái người qua Đông Cung tìm Thái tử rồi. Chỉ là...thanh danh của chủ tử, chỉ sợ..."

Mặc Hàn cười nhạo một tiếng, đem cất hạc giấy trong tay vào trong áo, nhàn nhạt nói: "Thứ đó ta vốn dĩ không có, cần gì phải để ý..."

————

Hạ Lan Vi lôi kéo Lâm Tư Dao ra khỏi Túy Hoa lâu, vội vàng trở về Đạo Diễn tông. Bởi vì thời gian quá muộn, càng bởi vì Mặc Hàn. Nàng cảm thấy lòng dạ người này quá sâu, mà sư tỷ lại nhà mình lại tâm tư đơn thuần...

Hai người này...

Hạ Lan Vi lắc đầu, lười nghĩ nhiều.

Nàng trở lại sân, toàn bộ sân là một mảnh đen như mực. Đêm nay, ánh trăng không sáng lắm, nên tầm nhìn cũng không rõ.

Nhưng bóng đêm như vậy, Hạ Lan Vi mới thấy cảm giác an toàn, đặc biệt là khi phát hiện trong phòng sư phụ cũng đã tắt đèn.

Nàng rón ra rón rén đi qua sân, trong lòng không ngừng đắc chí: "Hắc hắc hắc! Sư phụ ngủ ngon như vậy! Đêm nay lại tránh được một kiếp rồi."

"Con đi đâu thế?" Giọng Hi Loan bất thình lình vang lên sau lưng Hạ Lan Vi.

"A a a a!"

Hạ Lan Vi hét lên một tiếng, nhảy ra xa tận hai mét, toát mồ hôi lạnh, nhờ có ánh trăng nhàn nhạt, nàng mới thấy rõ sư phụ mỹ nhân nhà mình.

Nàng ôm ngực, tim đập thình thịch nói: "Sư phụ! Ngươi nửa đêm không ngủ, lại mặc bạch y đứng ở đây, sẽ dọa chết người đấy!"

Hi Loan nhìn chằm chằm nàng, môi run run, không nói một lời, bóng đêm nồng đậm, không thấy rõ biểu tình của chàng.

Hạ Lan Vi phát hiện lời mình nói không được tốt lắm, vội vàng cười sửa lại: "Ý của đồ nhi nghĩa là nửa đêm sư phụ không ngủ, sẽ có hại cho thân thể."

Dưới ánh trăng mông lung, Hạ Lan Vi cười xán lạn, một đôi mắt trong trẻo có thần, khuôn mặt trắng nõn nhu hòa.

Hi Loan mất tự nhiên, nhìn đi nơi khác, trên mặt vẫn còn chút hồng hồng.

Nghe Hạ Lan Vi gọi một tiếng "Đồ nhi" rồi lại "Sư phụ", Hi Loan liền nhớ tới nội dung cuốn sổ vừa mới xem khi nãy.

Trên mặt dâng lên một trận huyết khí.

Chàng nguyên bản là định nói cho Hạ Lan Vi, về sau không nên xem thứ bại hoại như vậy nữa. Thứ đồi bại, nhưng lời cứ đến bên miệng, lại không mở miệng nói ra được. Huống hồ nếu nói những lời đó, chẳng phải đồ nhi của chàng cũng sẽ biết chàng đã xem mấy thứ đó rồi sao?

Nghĩ đến đây, mặt Hi Loan càng đỏ hơn. Đều do ngày thường chàng dạy dỗ không tốt, mới làm Lan Vi giống hôm nay, đi xem mấy thứ bại hoại, đều là chàng làm sư phụ không tốt, nhưng lại không có cách gì để nói.

Hi Loan thở dài một hơi, xoa xoa lông mày, trước sau cũng không dám nhìn Hạ Lan Vi, có chút bất đắc dĩ nói: "Con nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong cũng không đợi Hạ Lan Vi lên tiếng, đi thẳng về phòng.

Hạ Lan Vi nhìn chằm chằm sư phụ nhà mình rời đi, vô cùng nghi hoặc. Nếu lúc này là ban ngày, nàng đã nhìn thấy, sư phụ mỹ nhân nhà mình mặt bình thường lạnh nhạt nhưng hôm nay lại ửng đỏ cả lên.

Hạ Lan Vi xoay người trở về phòng, đi vào, Cô Cô Gà liền nhảy tới, vung cánh ra, lông gà đập thẳng vào người nàng, cái mào xanh dựng thẳng lên, ngữ khí không tốt nói: "Ngươi, cái nữ nhân này! Đi đâu mà giờ mới về?"

Nó ngửa đầu một chút, mắt lập trợn to, hai cánh lập tức đập liên hồi: "Trên người còn dính mùi son phấn của nữ nhân này!"

Hạ Lan Vi lười cùng nó nói chuyện, trực tiếp lướt qua nó, lăn lên trên giường.

Cô Cô Gà lắc lư mình, chạy đến mép giường, nhìn chằm chằm Hạ Lan Vi, do dự muốn nói chuyện hôm nay Hi Loan đã tới cho nàng.

Nếu nàng biết Hi Loan còn nhìn thấy mấy thứ kia, nói không chừng sẽ ảo não, đau lòng, còn mắng chính mình nữa. Nó hoảng hốt một hồi, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định nói chung chung thôi.

"A Lan, hôm nay Hi Loan nhìn rất tức giận." Cô Cô Gà thật cẩn thận nhắc nhở.

"Thật à?"

Sư phụ? Chẳng trách hôm nay sư phụ có chút kỳ quái, lần sau vẫn nên nói rõ thì hơn.

Cô Cô Gà lại tiếp tục nói: "Ta thấy ngày mai ngươi nên đi xem hắn thế nào thì hơn."

"Biết rồi, biết rồi."

Hạ Lan Vi ngáp một cái, không kiên nhẫn trở mình, "Nam nhân ấy à, dỗ dành một chút là lại tốt lên thôi."

Tiếp đến là tiếng hít thở đều đặn của nàng.

Ánh trăng buông xuống, trên núi vô cùng yên tĩnh, Hạ Lan Vi đang ngủ ngon lành, mà hiện giờ có người, bất luận làm thế nào cũng không ngủ được.