Vừa nhớ tới cảnh trong mộng tối qua, Hạ Lan Vi bắt đầu lo lắng.
Những cảnh trong mơ quá chân thật. Nàng nhịn không được lại nhớ tới nội dung cuốn《 tu tiên để báo thù 》.
Xuyên tới nhiều năm như vậy, những tình tiết trong sách nàng không dám quên và cũng không thể quên.
Người trong võ trường chen chúc nhau, tất cả đều là đệ tử Đạo Diễn tông. Hạ Lan Vi híp mắt nhìn xung quanh, trong lòng hơi đắn đo.
Nàng xoay người lại, thoáng nhìn thấy một thân áo lam của Lam Ly Hạo, hắn cầm bội kiếm, khoanh tay trước ngực, đứng giữa đám người, lạnh lùng nhìn vào lôi đài.
Dáng người hắn đĩnh đạc, khuôn mặt thanh lãnh cao ngạo, đứng giữa một đám đệ tử Đạo Diễn tông, trông vô cùng nổi bật, làm người khác không để ý cũng khó.
Hạ Lan Vi nhìn hắn, nàng lại ngây người nghĩ tới cốt truyện.
Lâm Tư Dao từ phía sau đi tới, thấy Hạ Lan Vi đang ngẩn người. Nàng đưa mắt theo hướng Lan Vi nhìn, thấy thân ảnh cao lãnh anh tuấn của Lam Ly Hạo.
Chà, tên này không phải tên nhị ca lạnh lùng của Vân ca nhi sao?
Nàng ta đưa mắt nhìn hai người họ.
Sư muội đối Vân Ca nhi tốt như vậy, chẳng lẽ không phải vì rượu của Túy Ông à?
Lâm Tư Dao càng nghĩ càng cảm thấy chuyện chính là như vậy, nàng cười xấu xa, rón ra rón rén tới chỗ Hạ Lan Vi.
"Sư muội!"
Lâm Tư Dao đột nhiên xuất hiện từ phía sau làm Hạ Lan Vi giật mình, sợ hãi kêu một tiếng rồi nhảy sang bên cạnh, ôm ngực tức giận, trừng mắt nhìn Lâm Tư Dao.
"Hắc hắc hắc! Tiểu sư muội!" Lâm Tư Dao tiến tới ôm nàng, híp mắt cười. Hạ Lan Vi muốn giãy giụa nhưng không được.
Lâm Tư Dao làm mặt quỷ, ở bên tai Hạ Vi Lan không e dè, chế nhạo nói: "Ta vừa mới thấy muội nhìn chằm chằm Lam Ly Hạo đấy, chẳng lẽ, muội..."
Cuối câu nàng còn kéo dài ra, cười xấu xa, ý nghĩa câu vừa rồi không cần nói cũng biết.
Hạ Vi Lan trợn mắt, tức giận nói: "Tỷ nghĩ cái gì vậy? Muội sao có thể có tâm tư với hắn được chứ!"
Nam chính là của nữ chính, đây là ván đã đóng thuyền, nếu nàng dám đoạt nam nhân của nữ chính chắc chắn sẽ sớm xuống sân diễn mà đi nhận cơm hộp.
"Hì hì hì!"
Lâm Tư Dao cười cười, ánh mắt giảo hoạt, trêu đùa: "Ta còn chưa nói muội có tâm tư với hắn, muội chối sớm thế làm gì?"
"A."
Biểu tình trên mặt Hạ Vi Lan viết "Lạy ông tôi ở bụi này", lạnh nhạt đáp lại, sau đó liếc mắt hỏi Lâm Tư Dao: "Mấy ngày hôm nay tỷ đi đâu? Sao mỗi lần muội tìm đều không thấy?"
Hại nàng phải ở cùng người nhàm chán mấy ngày.
Lâm Tư Dao che mặt, phảng phất màu hường tình yêu, say mê nói: "Ta, rơi vào lưới tình rồi."
"Hi hi ~"
Hạ Vi Lan ghét bỏ nói: "Công tử nhà ai xui xẻo như vậy? Lại bị tỷ thích?"
"Hắc hắc hắc ~" Trên mặt Lâm Tư Dao tràn đầy ý xuân, "Chính là công tử lần trước gặp ở Túy Hoa ấy! Ta biết tên chàng ấy rồi!"
"Sư tỷ" Hạ Vi Lan ngữ khí thận trọng, nghiêm túc nhắc nhở: "Tỷ chắc là biết rõ, hắn là người hoàng thất."
Lúc trước nàng ta đã bị phạt vì phạm tông quy không ít lần, hơn nữa ngày thường nhóm người trưởng lão cũng sẽ thường xuyên nhắc tới, Hạ Lan Vi nhớ rõ ràng, người tu tiên không thể có liên quan tới cùng phàm nhân quá nhiều, đặc biệt là người hoàng thất.
Ở cuốn《 tu tiên để báo thù 》 này, thế giới chia ra ba giới. Cao nhất là thượng giới ở trên chín tầng trời kia, xa vạn dặm. Trung giới là Tu Tiên giới, hạ giới còn lại là phàm nhân không hề có linh lực linh căn, tạo thành phàm giới. Tu tiên thành công, khi phi thăng sẽ phi thăng lên thượng giới.
Trong tam giới này, chỉ có Tu Tiên giới cùng phàm giới là chung sống một chỗ, giới hạn không rõ. Mấy trăm năm trước, chúng tiên điêu tàn, Tu Tiên giới tiêu điều khó tả, vì thế có không ít người tu tiên cảm thấy tu tiên vô vọng, đi xuống phàm giới định cư, hoặc là giúp người sinh tử, hoặc xưng hùng làm ác, làm hại nhân gian.
Trong lúc ấy, phàm giới đại loạn.
Người tu tiên nếu kết hợp với nhau, sinh hạ trẻ mới mang linh căn. Xuất phát từ quy định bảo hộ huyết mạch và giữ hai giới cân bằng, Tu Tiên giới và phàm giới ký kết minh ước, quy định người tu tiên không được can thiệp quá nhiều vào phàm giới, vì tránh loại chuyện này phát sinh, nên người tu tiên và phàm nhân bị cấm kết thân.
Nói tới cùng thì, người tu tiên và người phàm bất đồng rất nhiều, hơn nữa còn đối với hoàng tộc một nước đã là quá rồi. Tu Tiên giới quy định, bất luận người tu tiên nào cũng không được kết giao với một người hoàng thất của phàm giới. Sợ hoàng thất ỷ có người tu tiên trợ lực mà làm càn.
Lâm Tư Dao hiển nhiên không thích nghe chuyện này, dùng tay chọc chọc Hạ Lan Vi, nói lảng sang chuyện khác: "Ta nói muội này, cũng nên tìm người mình yêu đương đi!"
"Chưa nghĩ tới." Hạ Vi Lan vô ngữ đáp lại.
"Chậc chậc chậc!" Lâm Tư Dao lắc đầu thở dài, "Muội thật là, cùng Hi Loan sư thúc giống nhau, đều là khúc gỗ. Đôi thầy trò hai người chỉ sợ muốn cùng nhau độc thân đến già rồi."
"......"
Lâm Tư Dao nói lung tung với Hạ Lan Vi vài câu rồi rời đi.
Hạ Lan Vi xoay người nhìn về phía lôi đài, bây giờ vẫn chưa bắt đầu thi đấu, nàng cũng không ở đây nữa, xoay người tìm một chỗ ngồi chờ.
Đằng sau có hai người một nam một nữ vội vàng đi tới, đặc biệt là nữ nhân kia, không biết Hạ Lan Vi đột nhiên quay lại, chân không kịp dừng, đụng vào người nàng.
Trong tay Hạ Lan Vi còn cầm huyền băng kiếm, chuôi kiếm lập tức đập mạnh vào hông nữ nhân hồng y đó.
Hồng y nữ nhân bị đau kêu lên, che lại chỗ xương hông, sắc mặt có chút đau đớn.
Hạ Lan Vi hoảng sợ, chạy nhanh tới xem thương thế của nàng ta, liên tục xin lỗi.
Nữ nhân đó hất tay nàng, chỉ thẳng vào nàng mắng: "Ngươi đi đứng kiểu gì thế, không có mắt à?"
Cái giọng đanh đá kia thật sự làm người nghe không dễ chịu chút nào.
Hạ Lan Vi chưa nói gì, chỉ là liên thanh xin lỗi, mặc kệ thế nào, người ta cũng là bị kiếm của mình đập vào, nàng cũng có chút đuối lý.
Tiếng ồn ào nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đám người xung quanh liền quay hết lại nhìn.
Thẩm Thanh Phong đi tới, nhìn nhìn Hạ Lan Vi cúi đầu xin lỗi, tay khẽ cầm tay áo nữ nhân đối diện, thấp giọng nói: "Ngọc Trúc, thôi bỏ đi, người ta đã xin lỗi rồi."
"Như thế này thì tính làm gì!" Ngọc Trúc thấy nam nhân bên cạnh tới giải hòa thì càng bực bội, nàng ta quay đầu lại trừng Thẩm Thanh Phong, tức giận nói: "Còn ngươi nữa! Ta bị người khác làm thành thế này, ngươi còn giúp người ta nói chuyện!"
"Sư muội..."
Thẩm Thanh Phong bất đắc dĩ gọi một tiếng, hiển nhiên cũng là hết cách với Ngọc Trúc, nhìn Hạ Lan Vi, ánh mắt ngượng ngùng xin lỗi.
"Ta mặc kệ!" Ngọc Trúc thấy Thẩm Thanh Phong có giúp Hạ Lan Vi, hai mày cau lại, lửa giận bùng lên.
Nàng ta ngẩng đầu, rút trường kiếm bên hông ra, chỉ vào Hạ Lan Vi, trừng mắt hất cằm nói: "Tóm lại là đụng vào ta, chỉ nói một câu xin lỗi cũng không xong đâu!"
Hạ Lan Vi lạnh mặt, mở miệng nói: "Ngươi còn muốn thế nào nữa?"
"Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Một giọng nói lạnh băng khác đồng thời vang lên.
Lam Ly Hạo ôm kiếm, bước tới, chắn trước mặt Hạ Lan Vi, trực tiếp đón nhận mũi kiếm, lạnh lùng nói: "Nếu ta không nhìn lầm, là các ngươi vội vội vàng vàng chạy tới đây, giờ đụng phải người còn không biết xấu hổ mà dọa lại?"
Giọng Lam Ly Hạo vô cùng rõ ràng, mọi người xung quanh cũng đều nghe thấy.
"Ngươi...."
Ngọc Trúc bị nghẹn, nói không ra lời, quơ quơ kiếm trong tay, Thẩm Thanh Phong chạy nhanh tới kéo nàng ta ra, đẩy về phía sau, chắp tay nhìn Hạ Lan Vi nói: "Chuyện này là do bọn ta không đúng, mong vị sư tỷ này lượng thứ."
Ngọc Trúc ở phía sau giãy giụa, hình như còn muốn nói gì đó lại bị Thẩm Thanh Phong trừng mắt một cái mới chịu yên.
Hạ Lan Vi vốn cũng không thù oán gì hết, thấy Thẩm Thanh Phong nói có lý lẽ liền im lặng, không lên tiếng.
Thẩm Thanh Phong lôi kéo Ngọc Trúc đi ra xa, Hạ Lan Vi mới xoay người, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Lam Ly, do dự một lát, nói: "Cảm ơn ngươi."
"Không cần."
Lam Ly Hạo không biểu tình, lạnh lùng phun ra hai chữ.
Hạ Lan Vi xấu hổ, đang chuẩn bị tìm cớ bỏ đi, Lam Ly Hạo lại lấy một hộp gấm từ trong áo, đưa cho nàng.
"Vân Ca nhi kêu ta tới đưa cho ngươi." Hắn giải thích.
"À..."
Vốn đang nghĩ chuồn đi thế nào, nàng lại lập tức nhận hộp gấm.
Chiếc hộp đỏ thẫm, điêu khắc hoa văn phức tạp, vô cùng tinh mỹ. Bên trong là một tượng đất nhỏ nhắn tinh tế.
Tượng đất kia mặc váy đỏ rực, biểu tình khoa trương, khuôn mặt đỏ bừng, bên hông có treo một thanh kiếm. Thanh kiếm kia toàn thân là băng, chuôi kiếm còn khảm một quả viên ngọc đỏ, rất giống huyền băng kiếm của nàng.
Hạ Vi Lan phụt cười một tiếng, nhìn Lam Ly Hạo, bật cười nói: "Đây là Vân Ca nhi nặn ta sao?"
Lam Ly Hạo hiển nhiên cũng không nghĩ tới bên trong là thứ này, nhớ tới đệ đệ nhà mình xụ mặt, dặn dò kỹ hắn phải giữ cái hộp cho tốt nhưng đây là ý tốt của tiểu đệ, hắn cũng có chút dở khóc dở cười, khuôn mặt lạnh băng dần dần buông lỏng, khóe miệng khẽ cong lên.
Hạ Lan Vi vui vẻ ngắm tượng đất trong tay, nhìn Lam Ly Hạo nói: "Ngươi giúp ta nói cho Vân ca nhi, lễ vật của nó ta rất thích."
Lam Ly Hạo gật đầu, xoay người đi.
Hạ Vi Lan đứng một người tại chỗ, nhìn chằm chằm tượng đất trong tay, bật cười vui vẻ.
Mà cách đó không xa, một thân ảnh nhàn nhạt đứng trước gió, chàng mặc bạch y, trên mặt không gợn sóng, nhìn chằm chằm nữ hài ở bên kia đứng cười một mình, chàng bất giác chau mày, cảm thấy trong người không thoải mái, xoay người rời đi.