Hạ Lan Vi thấy nơi này rất quỷ dị, thật sự không dám làm liều ở lại, nàng lấy thượng huyền băng kiếm ra ý định trở về nhưng khi đang chuẩn xoay người thì bỗng nhiên trời đất quay cuồng, đất rung núi chuyển, như có thiên quân vạn mã ầm ầm từ phía động sau núi mà vọng đến.
Chỗ sâu bên dưới dường như có thứ gì đó, ngo ngoe rục rịch, chui từ dưới đất lên, một cỗ linh lực cường đại chung quanh kịch liệt nổi lên, Hạ Lan Vi cũng bắt đầu lung lay, cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Nàng quỳ một gối xuống đất, một tay nắm chặt huyền băng kiếm, khó khăn lắm mới ổn định thân hình lại.
Trong lúc nhất thời, mây đen giăng đầy, hắc khí vây quanh bốn phía.
Mà nam nhân vừa mới đưa bức họa trứng màu xanh lục hồi nãy bước tới, mắt phượng hơi nheo lại, nhìn mây đen dày đặc phía trước, hắn rơi vào trầm tư. Chỉ chốc lát sau lập tức xoay người rời đi.
Lúc này mọi người ở Đạo Diễn tông đang tiến hành luận võ, đột nhiên cảm thấy cái gì đó không đúng, âm thanh ầm ầm từ phía xa vọng lại, nghe như trăm vạn hùng binh lao nhanh đến, khói đen cuốn theo bụi đất, bay mịt mù.
"Không ổn! Phía sau núi!"
Hi Loan đứng bật dậy, nhìn chằm chằm phía sau núi, ánh mắt sắc bén, khí thế vô cùng bức người.
Túc Hòa trên mặt ngưng trọng, tay áo giương lên, cả kinh nói: "Không xong! Chẳng lẽ trận pháp này không trấn áp nổi con quỷ kia nữa!"
Lời này vừa nói ra, các phong chủ và trưởng lão ai cũng lo lắng, đoàn người nhanh chóng đứng dậy, không nói một câu liền nhanh chóng chạy về phía sau núi.
Vốn dĩ còn có mấy đệ tử ở lại thi đấu, cùng với mấy đám đệ tử xem thi đấu, thấy các phong chủ, trưởng lão sắc mặt ngưng trọng vội vàng rời đi, không khí khác thường này nhanh chóng bị chúng đệ tử phát hiện, mọi người không quan tâm gì đến trận đấu nữa, tất cả đều chạy tới sau núi.
Sâu trong núi, mây đen giăng khắp nơi, một cái hổ phù mạ kim quang lớn chậm rãi bay lên, dần bao phủ toàn bộ nơi đây.
Hổ phù kia bắt đầu chuyển động dữ dội, trong lúc nhất thời, gió nổi lên, mây đen cũng giăng kín bầu trời, dường như muốn làm sụp đổ nơi này luôn vậy.
Không xong! Quỷ dữ bị giam ở đây đang phá trận!
Có thể bị tông môn giam nhiều năm như vậy, nhất định không phải là thứ dễ đối phó, nếu làm nó ra thì xong rồi!
Hạ Lan Vi khẽ cắn môi, nhảy lên không trung, đem linh lực rót vào bên trong hổ phù, hổ phù đang chuyển động có dấu hiệu dần ngừng lại, ngay cả cuồng phong bão cát vừa rồi cũng giống như bình ổn xuống.
Hạ Lan Vi hơi thả lỏng.
Hổ phù bỗng nhiên càng thêm kịch liệt, run rẩy lên, so với vừa nãy còn mạnh hơn, dưới đất truyền đến tiếng gầm rú đáng sợ, một tiếng gầm kia tựa như một ngàn cân thiết chùy, đánh mạnh vào ngực Hạ Lan Vi, cả người nàng không trụ nổi, đập mạnh vào vách đá bên cạnh, máu tươi từ khóe miệng chảy ra. Mà hổ phù kia đã có dấu hiệu vỡ nát.
Hạ Lan Vi ôm ngực, không kịp lau đi máu trên khóe miệng, cầm lấy huyền băng kiếm, lao tới cắt ngang trận pháp, đem linh lực truyền vào hổ phù, cố làm trì hoãn thời gian thứ quỷ quái kia phá trận thoát ra.
Một thân ảnh bạch y từ phía xa bay tới.
Hi Loan đến đúng lúc, thấy Hạ Lan Vi một mình nhảy lên không trung, không ngừng vận chuyển linh lực tới trận pháp, nàng hình như sắp không xong, muốn chống đỡ cũng không được. Mặt đất kịch liệt rung lên, vết rạn ngày càng to ra, cát đá bay loạn xạ, gió nổi lớn, cái trận pháp này sắp bị phá!
"Tránh ra!"
Hi Loan hét lớn, một kiếm chặn ngang nguồn linh lực mà Lan Vi truyền ra, Lan Vi mất khống chế, nghiêng người đi, trong nháy mắt, một con rồng chui từ dưới đất lên.
Con hắc long kia bay lơ lửng trên không, toàn thân đen bóng, sừng trên đỉnh đầu dựng cao, râu ria gớm ghiếc, khuôn mặt dữ tợn, móng vuốt lóe lên anh sáng sáng quắc như lưỡi dao.
Hi Loan lao thẳng tới chỗ hắc long, giáng xuống đầu nó một kích.
Đám người Túc Hòa cũng sôi nổi chiến đấu, theo sau là chúng đệ tử, thấy tình huống này, tất cả cũng dốc hết sức lực hiệp trợ sư tôn, xông vào cuộc chiến.
Hắc long kia phẫn nộ, lắc lư thân mình, đuôi đảo qua chỗ nào chỗ đó mặt đất lập tức rạn nứt, tách ra.
Có lẽ là cảm nhận được đám người Hi Loan khó đối phó, nó liền tránh Hi Loan, ngược lại công kích đám đệ tử bình thường.
"Sư muội cẩn thận!"
Thẩm Thanh Phong đẩy Ngọc Trúc ra, một khối đá cao hơn nửa người từ trên cao lăn xuống, hắn tránh không kịp, bị đập trúng cánh tay, máu thấm đỏ cả lớp áo trắng của hắn.
"Sư huynh!"
Ngọc Trúc đẩy tảng đá lớn kia ra, hai mắt rưng rưng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi tay run rẩy hoảng loạn giúp Thẩm Thanh phong cầm máu.
Cố Phán Yên lạnh nhạt nhìn mọi chuyện, xung quanh quanh rất ồn ào, náo động, tiếng đao kiếm đan xen, cát bay đá chạy, tất cả dường như chẳng có liên quan gì tới nàng ta. Nàng nhìn về phía Hi Loan đang toàn lực đối phó với hắc long, trong mắt ngưng tụ lại một tia sát ý.