Đạo Diễn tông, ngọn đồi xanh phía xa xa, trong sân cổ kính, hoa đào đang độ nở rộ, mùi hương quyện vào trong gió, một làn hương tinh tế. Tròng phòng, thiếu nữ nằm trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt, mí mắt nhẹ nhàng run lên, ngón tay cũng đi hơi hơi giật giật.
Tuyết Đoàn ghé sát tay Hạ Lan Vi, nó nhạy bén cảm nhận được động tĩnh nhỏ này, ở mép giường lăn qua lại lại lại, lớn tiếng kêu lên, thanh âm sắc bén, hoàn toàn không nhu nhuyễn giống bình thường, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm khuôn mặt Hạ Lan Vi.
"Thế nào! Đoàn béo!"
Cô Cô Gà cách đó không xa bay tới, đập đập cái cánh trắng, ngẩng cổ, sốt sắng nói: "Có phải A Lan tỉnh rồi không?"
Tuyết Đoàn không để ý đến Cô Cô Gà, trợn tròn mắt, ánh mắt sắc bén nhìn Hạ Lan Vi, hàm răng sắc nhọn lộ ra, kêu to một tiếng lớn hơn.
Cô Cô Gà cũng ở bên cạnh, lắc lư cái mông. Cái mào xanh lục dựng thẳng lên, lập tức buông xuống. Hạ Lan Vi chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, nàng khó nhọc nhấc mi, đập vào mắt là cái màn quen thuộc.
Tâm trạng bây giờ của nàng không tốt.
Có một cổ cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, nàng không biết sao lại nhớ tới khuôn mặt sư phụ trong mộng cảnh, lôi kéo khẩn cầu nàng kia, chỉ cảm thấy khóe mắt có chút khó chịu, một cảm giác u sầu nhàn nhạt quanh quẩn trong tim nàng.
Nàng ôm ngực, mất mát trở mình.
Đôi mắt xanh của Tuyết Đoàn lại trở nên nhu hòa, nó nhẹ nhàng đến bên người Hạ Lan Vi, cái đầu tròn vo xù xù nhẹ nhàng cúi xuống, cọ cọ bả vai Hạ Lan Vi, đôi mắt ướt dầm dề, nhìn về phía Hạ Lan Vi kêu một tiếng.
"A Lan ngươi tỉnh rồi!" Cô Cô Gà vui nhảy cẫng lên. Hạ Lan Vi ngồi dậy tới, nhẹ nhàng ôm Tuyết Đoàn, xoa xoa thân mình mềm mại của nó, nhẹ nhàng cười nhìn Cô Cô Gà.
Nàng đánh giá phòng trong quen thuộc này một lượt, đột nhiên sinh ra một cảm giác xa vắng. Cô Cô Gà nhảy đủ rồi, ngửa cổ nhìn Hạ Lan Vi nói: "Ngươi vừa mới tỉnh, ta đi gọi người tới đây!"
Nói xong thoăn thoắt nhảy khỏi phòng. Hạ Lan Vi nhìn Cô Cô Gà hấp tấp nhảy ra, không nhịn được mà bật cười. Tựa hồ tâm tình buồn bã mất mát lúc vừa mới tỉnh cũng biến mất luôn.
Hạ Lan Vi thử nhớ lại cảnh tượng trong mộng, phát hiện bản thân chỉ có thể loáng thoáng nhớ mấy hình ảnh, mà khuôn mặt sư phụ, cũng dần dần mơ hồ.
"Lan...Lan...Lan..."
Một âm thanh mềm mại vang lên trong phòng. Hạ Lan Vi ngây ngẩn cả người, ôm Tuyết Đoàn nhìn chung quanh phòng một vòng, cũng không phát hiện có vật sống nào, lông tơ sau lưng nàng dựng hết lên.
Tuyết Đoàn đập đệm thịt hồng nhạt vào ngực Hạ Lan Vi, ngẩng đầu nói: "Ta, ta, Tuyết Đoàn."
Hạ Lan Vi bỗng nhiên trợn to hai mắt.
"Tuyết Đoàn ngươi có thể nói?" Hạ Lan Vi ngạc nhiên.
Tuyết Đoàn cọ cọ cái đầu lông xù trắng vào ngực Hạ Lan Vi, vui vẻ trở mình trong lòng nàng, đôi mắt vui vẻ nheo lại, miệng cười toe toét lộ ra chiếc răng nanh nhỏ đáng yêu.
"Meo~" Tuyết Đoàn ngọt ngào kêu một tiếng, sau đó nói: "Đúng rồi~"
Thanh âm ngọt ngào mềm mại khiến trái tim thiếu nữ của Hạ Lan Vi tan chảy, ánh mắt lấp lánh, cả người tản ra ánh sáng người mẹ.
Tuyết Đoàn lại nhân cơ hội vươn đệm thịt ấn ấn vào ngực Hạ Lan Vi một hồi, Hạ Lan Vi cho rằng nó là bướng bỉnh, ôm nó cũng không để ý nhiều.
Túc Hòa hấp tấp đi vào phòng Hi Loan, Hi Loan đang thu dọn đồ đạc, từ trên giường xuống. Túc Hòa nói: "Nghe nói đồ đệ bảo bối của đệ tỉnh, đệ cũng nên đi thăm một chút chứ?"
Hi Loan dừng lại, cầm đống y phục lộn xộn trên tay, tựa hồ đang suy nghĩ, nói: "Huynh đi trước đi."
"Hả? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây?"
Túc Hòa tò mò vây quanh Hi Loan, nói: "Ngày xưa đồ đệ của đệ có chuyện gì, đệ đều bảo vệ tới cùng, giờ là như thế nào..."
Túc Hòa nhìn chằm chằm khuôn mặt bình đạm của Hi Loan, định nhìn thấu khuôn mặt vô dục vô cầu của chàng. Hi Loan nhẹ nhàng cười, nói: "Đệ chỉ là bảo huynh đi trước, chứ chưa nói là không đi."
Quên đi, tâm tư của sư đệ, hắn trước giờ đều không hiểu được.
————————
Hạ Lan Vi đang ở trong phòng cùng Tuyết Đoàn chơi vui vẻ, Cô Cô Gà lại từ bên ngoài nhảy vào, đi theo sau còn có Sở Minh cùng Túc Hòa, Vân Hoàn.
Sở Minh: "Sư muội cuối cùng cũng tỉnh, trên người còn có gì không thoải mái không?"
Hạ Lan Vi lắc đầu, nhìn mặt trời tươi đẹp ngoài cửa sổ, lại nhìn mấy người trước mắt, nghi hoặc nói: "Ta hôn mê rất lâu sao?"
Túc Hòa lạnh lạnh nói: "Không lâu, cũng chỉ ba bốn ngày."
Vân Hoàn ho nhẹ một tiếng, từ từ nói: "Không sao là tốt, không sao là tốt."
Hạ Lan Vi có chút bối rối với chuyện này, tầm mắt chuyển qua chuyển lại giữa ba người, nhìn nửa ngày, mới thu hồi tầm mắt, hỏi: "Sư phụ đâu? Sao không tới?"
Sở Minh nói: "Hôm ấy, đúng lúc linh hư bí cảnh chuẩn bị đóng, đem muội từ linh hư bí cảnh ra, cũng hôn mê bất tỉnh."
"Cái gì?" Hạ Lan Vi trợn to mắt, vội vàng nói: "Hiện giờ tỉnh chưa? Sư phụ có bị thương hay không?"
Hạ Lan Vi nói xong lập tức xuống giường, Sở Minh một tay đem Hạ Lan Vi ấn về.
Túc Hòa nhướng mày nói: "Thầy trò các người thật là thú vị, một người hôn mê không chịu đi, một người thì tỉnh dậy là đòi đi. Tỉnh là cùng nhau tỉnh."
"Sư bá!" Hạ Lan Vi âm thầm trợn mắt, giờ không phải lúc để nói giỡn.
Vân Hoàn thấy Hạ Lan Vi sắc mặt nghiêm túc, dường như sắp tức giận, vội vàng tới hoà giải. Hắn phe phẩy quạt xếp, nhẹ giọng trấn an nói: "Sư điệt cứ yên tâm đi, sư phụ ngươi không có gì trở ngại, vừa mới tỉnh, ta và Túc Hòa cũng vừa mới từ chỗ sư phụ ngươi qua đây."
Tâm trạng Hạ Lan Vi mới từ từ lắng xuống.
Vân Hoàn tiếp tục nói: "Nhưng thật ra ngươi vào mộng cảnh của thực mộng hoa, bị thương tinh thần, nhưng phải tu dưỡng thật tốt, đừng làm tổn thương nguyên khí."
"Thực mộng hoa?" Hạ Lan Vi có chút ấn tượng, giống như là cuối cùng cũng nhớ tới đóa màu đỏ rực kia.
"Chỉ là thực mộng hoa rốt cuộc là cái gì?"
Hạ Lan Vi tò mò, hỏi.
Vân Hoàn nói: "Thực mộng hoa này, chuyên ăn mộng cảnh của con người. Trên người nó tản ra một loại hương đặc biệt, có thể làm con người đắm chìm trong mơ. Rất ít người có thể tỉnh lại từ mộng cảnh. Đa phần đều ở trong mơ tới chết. Ngươi lần này, có thể nói là rất may mắn đấy."
Hạ Lan Vi gật gật đầu, chả trách nàng hôn mê, còn cảm thấy hoa kia mùi khá thơm. Nhớ tới thực mộng hoa nhìn vô hại lại có thể đe dọa tính mạng người như vậy, Hạ Lan Vi nghĩ lại mà sợ.
Túc Hòa liếc nhìn thần sắc của Hạ Lan Vi, lông mày nhướng lên nói: "Nha đầu này rốt cuộc làm gì trong mộng, nếu không phải có sư phụ ngươi, ngươi sẽ ở bên trong luôn đấy!"
"Chẳng lẽ ngươi......" Túc Hòa nhìn chằm chằm Hạ Lan Vi, nụ cười trên mặt không có ý tốt: "Chẳng lẽ ngươi đang tương tư thiếu niên nhà nào?"
Quả thực, làm người tu tiên mà nói, ở Đạo Diễn tông tu luyện, Hi Loan lại tu tiên đại năng như vậy, đối với Hạ Lan Vi, có lẽ thứ có thể vây khốn nàng cũng chỉ có tình yêu nam nữ thôi.
Vì thế Túc Hòa vừa dứt lời, mấy người phòng trong đều nhìn nàng bằng con mắt sáng quắc, dường như muốn đem Hạ Lan Vi nhìn xuyên thấu.
Hạ Lan Vi: "......"
Này là cái gì.
Hạ Lan Vi không để ý đến ánh mắt tìm tòi của mọi người, suy tư một phen, mở miệng nói: "Vân Hoàn sư thúc, con không còn chút ký ức nào trong mộng cảnh nữa?"
Mặc cho nàng vắt hết óc suy nghĩ, cũng chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ ra mấy hình ảnh.
"Không nhớ là hết sức bình thường."
Vân Hoàn khẽ cười nói: "Ngươi bị thực mộng hoa ăn đến bảy tám phần rồi, còn có thể có bao nhiêu ký ức chứ. Nếu không phải sư phụ ngươi kịp thời cứu ngươi ra, chỉ sợ ngươi hiện tại vẫn còn ở trong mộng ấy!"
Hạ Lan Vi nhẹ nhàng gật đầu, ngẫm lại cũng thấy có lý nên không nói gì thêm. Túc Hòa bọn họ thay phiên nhau dặn dò nàng nghỉ ngơi, Hạ Lan Vi đều kiên nhẫn gật đầu đồng ý. Mấy người thấy thân thể nàng không có gì trở ngại, cũng lần lượt rời đi.
Đám người vừa đi, Hạ Lan Vi cũng buông Tuyết Đoàn ra, đi xuống giường, đổi y phục, thay giày.
"Cô Cô Gà, sư phụ có ở trong phòng không?" Hạ Lan Vi vừa mặc áo ngoài, vừa hỏi Cô Cô Gà.
"Đúng rồi!" Cô Cô Gà nghiêng đầu nói: "Hi Loan đạo quân cũng mới tỉnh lại, hiện giờ phỏng chừng là đang ở trong phòng!"
Nó thấy Hạ Lan Vi muốn ra khỏi phòng, có chút do dự nói: "A Lan, ngươi vừa mới tỉnh, như vậy không sao hả?"
Hạ Lan Vi xua xua tay, nói: "Chỉ là mơ thôi, không sao."
Hạ Lan Vi ra cửa, cửa nhẹ nhàng đóng lại, hơi nóng mặt trời gay gắt bị ngăn cách ở ngoài, phòng trong thập phần mát lạnh an tĩnh. Tuyết Đoàn ghé vào bên giường, lười biếng thè lưỡi, toàn bộ thân thể như một miếng thịt bánh nằm xoài trên giường.
Cô Cô Gà ngẩng đầu, đi qua mép giường, mào gà xanh dựng cao, mắt lé nhìn Tuyết Đoàn.
"Ku ku ku!!"
"Hừ, Đoàn mập!"
Tuyết Đoàn ở trên giường trở mình, nhìn Cô Cô Gà, liếc mắt nói: "Gà, gà, đồ gà chết!"
Hạ Lan Vi vừa mới đóng cửa, hơi xoay người lại, đột nhiên thấy một bóng người dựa cạnh cửa.
Người nọ một thân áo xanh, mái tóc dài lười nhác rủ trên vai, khuôn mặt như ngọc khắc. Con ngươi nặng nề nhìn Hạ Lan Vi.
"Sư... sư phụ?"
Hạ Lan Vi định mở miệng, ánh mắt chợt lướt qua dừng trên bộ y phục xanh lá của Hi Loan.
Hi Loan đáp lại, sau đó rất tự nhiên mà duỗi tay vén tóc mái nàng, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua gò má thiếu nữ mềm mại trắng nõn, Hạ Lan Vi hơi nghiêng thân mình, hiển nhiên có chút không quen hành vi thân mật như vậy.
Hi Loan thoáng nhìn thần sắc Hạ Lan Vi, con ngươi tối lại, trên mặt vẫn tĩnh lặng như cũ. Hạ Lan Vi nháy nháy mắt, nhìn bộ đồ xanh trên người chàng, nhịn không được nói: "Sư phụ, sao người bỗng nhiên đổi y phục?"
"Thế nào, khó coi sao?" Hi Loan nhẹ nhàng nâng đầu nhìn nàng.
Hạ Lan Vi không biết thế nào lại cảm thấy ánh mắt Hi Loan có chút áp bách, lấy lòng cười nói: "Đẹp đẹp, sư phụ mặc cái gì đẹp hết."
"Chỉ là..." Hạ Lan Vi nhìn bộ y phục, nói: "Đồ nhi vẫn cảm thấy sư phụ mặc bạch y đẹp hơn."
"A..."
Hi Loan cúi đầu cười khẽ, không biết nghĩ đến cái gì, tới gần Hạ Lan Vi, khoác vai nàng, trong mắt một mảnh màu đen, thấp giọng nói: "Con lúc trước, không có nói như vậy."
Hạ Lan Vi bị Hi Loan ép vào cửa.
Không biết vì sao, mặt trời bên ngoài rõ ràng đang rất gay gắt, thần sắc sư phụ vẫn ôn nhu, ngữ khí hòa hoãn, mà Hạ Lan Vi lại cảm thấy cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng.