Hi Loan ôm Hạ Lan Vi tới trước cửa phòng, lúc này nàng đã khôi phục vài phần sức lực, thấy sư phụ muốn ôm đo vào, nhưng nàng không có lớn mặt như vậy, vì thế giãy giụa đòi xuống.
Hi Loan trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Lỗ tai Hạ Lan Vi mềm nhũn, lập tức thành thật.
Một cơn gió lớn thổi tung cánh cửa bằng chạm khắc gỗ, Cô Cô Gà bất ngờ nhảy ra: "A Lan..."
Nó lắc đầu ngước mắt, nhìn đôi mắt thanh lãnh trước mặt, "Ku" một tiếng, dùng đôi cánh trắng che kín cặp mắt đậu xanh.
Hạ Lan Vi không biết tại sao, cảm giác Cô Cô Gà nhìn thấy bị sư phụ ôm như vậy có chút không được tốt, nên mềm mại nói: "Sư phụ, thả con xuống dưới đi, người mệt thì không hay đâu."
Ánh mắt Hi Loan nhu hòa chớp một cái, nói: "Không sao." Sau đó lại thanh lãnh, lạnh lùng nhìn Cô Cô Gà.
Lông Cô Cô Gà toàn thân dựng đứng, từ trong kẽ lông hở híp mắt nhìn Hạ Lan Vi, lại chạm phải ánh mắt lạnh băng kia lần nữa, cả người nó run lên, mông uốn éo một cái rồi đi.
Tuyết Đoàn lăn lộn ở trên giường, đập hai đệm thịt vào nhau, đôi mắt ướt nhẹp nhìn hai người, không biết đang vui cái gì.
Hi Loan đem Hạ Lan Vi đặt lên giường, như là đặt đồ sứ tinh xảo dễ vỡ trong viện bảo tàng. Hạ Lan Vi không nhịn được cười khúc khích.
Hi Loan chỉnh góc chăn cho nàng, mỉm cười: "Con cười gì vậy?"
Hạ Lan Vi đảo mắt, nói: "Không có gì, chỉ là con thấy sư phụ nên vui."
"Thật không?" Hi Loan cụp đôi mắt đen mực xuống.
Hi Loan nói: "Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt đi, tạm thời đừng làm gì quá mức."
Hạ Lan Vi cười ha ha nói: "Sư phụ không cần lo cho đồ nhi."
Nàng thật sự không có nghiêm trọng như vậy, vừa rồi là hơi tê chân mà thôi.
"Con~" Hi Loan cốc nhẹ vào trán Hạ Lan Vi, thân mình Hạ Lan Vi hơi co lại, vô tội nhìn chàng. Chàng một tay chống giường, một tay kéo góc chăn, nhấc mi nhìn.
Hai người cứ nhìn nhau không nói gì.
Thời gian dường như dừng lại trong giây lát, ánh sáng ngoài cửa sổ không ngần ngại hắt vào, đôi mắt lưu ly của Hi Loan sáng rực lên.
Hạ Lan Vi nhẹ nhàng chớp mắt.
Hi Loan từ từ ghé miệng sát vào, nhưng bỗng nhiên dừng lại. Tuyết Đoàn nhẹ nhàng đặt chân lên tay áo trắng tuyết viền vàng của Hi Loan: "Meo~"
Tuyết Đoàn đem chân kia ấn vào người Hạ Lan Vi, chuẩn xác là trên ngực.
Hi Loan đang nói đột nhiên dừng lại, Tuyết Đoàn thấy Hi Loan cuối cùng cũng nhìn qua, đôi mắt nó hưng phấn mở to, đệm thịt ấn ấn vào ngực Hạ Lan Vi, xong còn đổi chân ấn ấn. Nó quay đầu nhìn Hi Loan cười, đầu lưỡi hồng nhạt cuốn lên, nói: "Mềm, mềm..."
Biểu tình hưng phấn như muốn nói: "Người cũng thử đi."
Hi Loan gắt gao nhăn mày, nhìn Tuyết Đoàn, sau đó bỗng nhiên nhớ ra, khuôn mặt như ngọc thay đổi, đột nhiên bật dậy.
Hạ Lan Vi: "......"
Khóe miệng Hạ Lan Vi giật giật, kéo Tuyết Đoàn từ trên ngực ra, giây tiếp theo Tuyết Đoàn lại xông tới. Nó bị Hạ Lan Vi lôi từ trên cổ xuống, bốn chân khua loạn trong khoảng không.
Hạ Lan Vi nói: "Ngươi... ai dạy ngươi làm như vậy?"
Tuyết Đoàn ngây thơ đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Hi Loan.
Hi Loan cứng người nhưng vẫn đứng thẳng như cũ, chỉ khẽ liếc mắt. Hạ Lan Vi hoảng hốt, lắc nhẹ Tuyết Đoàn: "Ngươi nhìn sư phụ làm cái gì?"
Hô hấp Hi Loan cũng cứng lại.1
Hạ Lan Vi nói: "Ngươi nhìn cũng vô dụng, hôm nay dù là sư phụ cũng không cứu được ngươi đâu!"
Tiểu gia hỏa này, từ lúc ở cùng Cô Cô Gà, vô cùng nghịch ngợm.
Tuyết Đoàn kêu hai tiếng, sau đó nhìn Cô Cô Gà bằng đôi mắt ươn ướt.
Cô Cô gà thét: "Đoàn mập! Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì!"
Tuyết Đoàn run run, co rụt thành một đống. Cô Cô Gà hung dữ nói: "Ngươi giả bộ như thế cho ai xem..."
Một cái gối mềm bay vào người Cô Cô Gà, Hạ Lan Vi hít sâu nói: "Ngươi còn dám dọa! Ngoài ngươi ra còn có ai láo như vậy đâu! Vào góc tường kiểm điểm lại đi!"
Cô Cô Gà: "Ta không có..."
Hạ Lan Vi lập tức cau mày nhìn nó, ánh mắt như viết chữ: "Ngươi thử không đi xem?"
Cô Cô Gà cúi đầu xuống, nói thầm: "Thôi thôi, đi thì đi, bổn gà co được dãn được! Sau này nhất định sẽ cho tên mập kia đẹp mặt!"
Cô Cô Gà giận dỗi nhảy vào góc tường, quay lưng về phía Hạ Lan Vi, mông cứ lắc la lắc lư.
Hi Loan đứng thẳng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt vết nhàu trên y phục, bạch y buông thõng xuống, tung bay trong gió. Hi Loan đứng đó, mái tóc đen bay theo tà áo, tự tạo thành bộ tranh thuỷ mặc, mang theo ý thơ mưa bụi Giang Nam, khiến người xem nhẹ nhàng khoan khoái.
Chàng chậm rãi nói: "Con nghỉ ngơi đi, vi sư về trước."
Hạ Lan Vi cảm thấy có chút xấu hổ, lúc này đúng là cầu mà không được, vội vàng đồng ý, chờ Hi Loan đi, nằm hình chữ X trên giường, nghĩ đến phản ứng vừa rồi của sư phụ, nhịn không được muốn khóc, lẳng lặng kéo chăn, che đi khuôn mặt thẫn thờ của mình.
Tổn thọ, tổn thọ mất rồi... mình vậy mà vấy bẩn đôi mắt thuần khiết của sư phụ rồi, thật là tội lỗi.
Mấy ngày kế tiếp, Hạ Lan Vi không có việc gì thì sẽ đi luyện luyện kiếm, thỉnh thoảng lại vào không gian tìm xem có thứ gì mới mẻ không, rồi lại chất một đống ngưng linh quả lên đầu Cô Cô Gà và Tuyết Đoàn.
Giờ phút này, trong phòng, một gà một mèo quây lại một chỗ. Xa xa nhìn lại, hai con vật lông trắng âu yếm dựa sát vào nhau, ánh mặt trời huyền ảo chiếu qua cửa sổ, năm tháng thập phần yên bình, không tranh không chấp.
Trên thực tế...
"Đoàn béo! Ngươi ăn nhiều như vậy! Không cẩn thận mập chết ngươi!" Cô Cô Gà liếc mắt nhìn nhưng vẫn ngấu nghiến ăn. Tuyết Đoàn căn bản cũng lười đi để ý đến nó, không ngẩng đầu lên, tự ăn.
Hạ Lan Vi cảm thấy thú vị, nói: "Ngươi còn không biết xấu hổ nói người khác béo, còn không nhìn xem bản thân đang thành cái dạng gì? Béo thêm một ít nữa là không qua nổi cái cửa!"
Cô Cô Gà nói: "Người ta không phải đang lớn sao, phải ăn nhiều một chút."
Hạ Lan Vi véo nó một cái, nói: "Ta thấy ngươi toàn là thịt mỡ."
Cô Cô Kê nói: "Thịt mỡ cũng là thịt, đều là thịt trên người mình còn phân đắt rẻ sang hèn cái gì."
Hạ Lan Vi: "......" Nói rất có đạo lý, tới mức nàng á khẩu.
Chẳng qua...
Hạ Lan Vi một tay chống cằm, nhìn hai vật thể trắng đã to ra không ít trước mắt, thầm nghĩ: "Về sau vẫn là nên cho bọn chúng ăn ít một chút, mới ăn có mấy ngày đã to gấp đôi rồi! Tuyết Đoàn còn bình thường, nếu Cô Cô Gà mà mọc thêm mấy cái cánh thì làm sao đây?"
Hạ Lan Vi gật đầu, càng nghĩ càng cảm thấy có lý.
"Lan tỷ tỷ! Lan tỷ tỷ!"
Giọng một nam đồng từ xa truyền đến.
Hạ Lan Vi đẩy cửa ra, ánh mặt trời chiếu vào khiến mắt nàng hơi khó chịu, vừa mở to mắt liền thấy Vân ca nhi nhảy nhót chạy tới, phía sau còn có Lam Ly Hạo.
Lam Ly Hạo cau mày, lạnh giọng giáo huấn Vân ca nhi: "Không được vô lễ như vậy!"
"Biết rồi, đồ nhị ca mướp đắng!"
Vân ca nhi dùng tay miết vào mặt, nhìn Lam Ly Hạo lè lưỡi làm mặt quỷ, nhưng cũng đã đi chậm lại. Lam Ly Hạo bất lực, âm thầm lắc đầu.
"Lan tỷ tỷ!" Vân ca nhi lại hét to một tiếng, chỉ là nhỏ hơn vừa rồi.
Ba người ngồi dưới gốc hoa đào nói chuyện phiếm, Hạ Lan Vi cố ý pha một bình trà hoa đào, rót cho hai người, mỉm cười nói: "Hai người thử trà này xem, ta tự mình chọn hoa phơi nắng để pha đấy."
Lam Ly Hạo tinh tế nhấp một ngụm, nói: "Không tồi, ngọt thanh vừa phải, vị nhu hòa." Hạ Lan Vi bật cười, không ngờ mình tùy tiện lấy cánh hoa đào khô cũng được đánh giá như thế.
Vân ca nhi thì khác, mới uống một ngụm, hai mắt liền tỏa sáng, nói: "Oa! Lan tỷ tỷ! Uống ngon lắm a!"
Hạ Lan Vi cười, thầm nghĩ hai huynh đệ này làm vậy là giữ mặt mũi cho nàng thôi. Nàng cúi đầu cười, sợi dây cột màu tím trên tóc bay bay trong gió, tạo ra đường cong tuyệt đẹp trong không trung, bộ bạch y như múa trong màn hoa rơi.
Vân ca nhi nhìn Hạ Lan Vi nói: "Lan tỷ tỷ, hôm nay tỷ thật sự rất giống tiên nữ!"
"Thật không?" Hạ Lan Vi bên ngoài điềm tĩnh, nhưng thực ra nội tâm như có hoa nở. Mấy ngày nay nàng rảnh rỗi, không phải luyện kiếm nên bắt đầu búi kiểu tóc mới. Vất vả mấy ngày học búi cái kiểu phức tạp này, trước tiên quấn búi tóc lên, bỏ vài lọn ra đằng sau, dùng một dải dây cột lại rồi xõa tung phần dưới ra. Hôm này nàng cột dải màu tím giống với màu Còn xứng cùng dây cột tóc cùng với trang sức bằng tinh thạch tím.
Vẫn là Vân ca nhi nhỏ tuổi nói thật, biết khen người, đâu giống sư phụ, buổi sáng thấy nàng cũng chẳng có nửa điểm kinh ngạc, cứ giống như cũ, khuôn mặt lạnh nhạt. Làm nàng còn tưởng mình trang điểm không đẹp.
Lam Ly Hạo lại cảm thấy đệ đệ nhà mình hơi thất lễ, không chút lưu tình chút đánh một chưởng vào đầu Vân ca nhi, Vân ca nhi rống lên: "Đệ không có nói sai! Nhị ca đánh đệ làm cái gì! Không phải vừa rồi huynh cũng nhìn chằm chằm Lan tỷ tỷ tới rớt con mắt luôn sao!"
Vân ca nhi khẽ hừ một tiếng, lười để ý nhị ca nhà mình.
Hạ Lan Vi nhanh nhẹn hoà giải, nói: "Thử ăn điểm tâm đi, cái này cũng tự làm, không ăn không được."
Hạ Lan Vi đem một chồng điểm tâm trắng đẩy tới trước mặt hai người, Vân ca nhi quả nhiên bị Hạ Vi Lan hấp dẫn lực chú ý, nàng thấy thế thở phào một hơi. Nàng nói: "Vân ca nhi, lại cao lên không ít rồi!"
Khoảng thời gian trước mới đến bả vai nàng, hiện giờ đã sắp cao hơn nàng rồi.
Vân ca nhi nói: "Tất nhiên! Sau này đệ nhất định sẽ cao hơn cả nhị ca!"
Lam Ly Hạo hừ lạnh một tiếng, Vân ca nhi hình như không nghe thấy, mặt tươi cười, nói: "Thân thể Lan tỷ tỷ đã tốt hơn chưa?"
Hạ Lan Vi nghe thấy chủ đề này, da đầu có chút tê dại, nói: "Khá hơn nhiều, khá hơn nhiều rồi."
Vân ca nhi trợn tròn mắt, tiếp tục nói: "May là Lan tỷ tỷ tỉnh lại, nếu không nhị ca sẽ làm long trời cho xem!"
Hạ Lan Vi:??? Có ý gì?
Lam Ly Hạo lại nói: "Mau câm miệng!"
Vân ca nhi không để ý tới Lam Ly Hạo, nói: "Lan tỷ tỷ hôn mê mấy ngày, nhị ca buồn tới mức ăn không ngon, thậm chí còn không luyện kiếm. Đệ cũng không từng thấy huynh ấy đối với ai như..."
Lam Ly Hạo bịt miệng Vân ca nhi, nói: "Sư tỷ đừng nghe nó nói bậy."
Hạ Lan Vi đôi mắt hơi lóe lên, mỉm cười nói: "Đa tạ sư đệ lo lắng." Như là không nghe thấy lời Vân ca nhi.
Lam Ly Hạo nói: "Nếu không phải sư tỷ cứu ta, chỉ sợ người đang ở hiểm cảnh chính là ta rồi."
Hạ Lan Vi nói: "Đều là người đồng tông, ở bên ngoài đương nhiên phải quan tâm nhau một chút." Nàng cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Lam Ly Hạo cụp mắt, nhẹ nhàng nói: "Ừ."
Hạ Lan Vi lại bỗng nhiên cười, nàng vỗ vỗ vai Lam Ly Hạo, nói: "Sư tỷ cũng không phải là cứu ngươi vô ích! Về sau nếu sư tỷ có việc cần ngươi giúp, nhưng sợ ngươi không đáp ứng!"
Lam Ly Hạo ngước mắt, nói: "Sẽ không."
Hắn mím môi trầm giọng nói: "Chỉ cần sư tỷ nói, Ly Hạo nhất định sẽ đáp ứng."
Hạ Lan Vi cười ha ha, nụ cười rạng rỡ, vô cùng tùy ý, nói: "Thế thì tốt quá."
Vân ca nhi thấy thế, lại tiếp tục rèn sắt khi còn nóng, xin Hạ Lan Vi đưa mình đi khắp nơi một lúc. Hạ Lan Vi nghĩ tới sư phụ tuy không cho nàng ra ngoài, nhưng lang thang ở trong tông môn, hẳn là vẫn được. Vì thế vui vẻ đồng ý.
Đạo Diễn tông nằm ở trong núi, phong cảnh tráng lệ, khí thế hùng vĩ, Vân ca nhi sống ở tiểu trấn, hiện giờ nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Cho nên lại biến thành như này, Vân ca nhi một mình nhảy nhót đi phía trước, Hạ Lan Vi cùng Lam Ly Hạo sóng vai đi bên nhau.
Đi một quãng là tới đỉnh chính luyện võ trường. Không ít đệ tử trẻ tuổi đang ở nghiêm túc tập luyện, Hạ Lan Vi nhìn, không khỏi cảm thấy hổ thẹn vì lười biếng.
Trên đài cao, Túc Hòa, Hi Loan, Vân Hoàn, ba người cùng gia chủ Lam gia vừa ngắm võ trường vừa nói cái gì đó.
Tầm mắt hai đám người lay chuyển.
Hạ Lan Vi phi thân nhảy lên, chân chạm nhẹ xuống, xoay người xuất hiện ở trên đài cao. Lam Ly Hạo không quan tâm Vân ca nhi giãy giụa, cũng dẫn Vân ca nhi đi theo.
Vân ca nhi oán giận nói: "Cao có chút xíu như vậy, đệ có thể tự mình bay lên! Huynh lôi đệ làm cái gì?"
Lam Ly Hạo lạnh lùng nói: "Nhưng đến lúc ngã gãy chân thì đừng có khóc nhè." Vân ca nhi định nói tiếp, thấy Lam Ly Hạo đi về phía đám người Hi Loan, đành phải ngậm miệng.
Hành lễ đơn giản xong, Túc Hòa nói: "Ây, sư điệt, đã lâu không gặp."
Hạ Lan Vi chỉ cười không nói, nhìn sư phụ nhà mình, thần sắc Hi Loan vẫn nhàn nhạt như cũ, bạch y nhẹ nhàng tung bay.
Hạ Lan Vi nhẹ nhàng cúi đầu, lặng lẽ thè lưỡi, dải dây cột tóc trên đầu bay múa trong không trung, tinh thạch trên trán cũng đong đưa. Tầm mắt Hi Loan phiêu động theo dải dây màu tím kia, đôi mắt sâu thẳm.
Vân ca nhi ngây người trong chốc lát, chán nản kéo Hạ Lan Vi cùng Lam Ly Hạo lại đi. Vẫn như cũ, Vân ca nhi chạy phía trước, Hạ Lan Vi cùng Lam Ly Hạo sóng vai đi theo, y phục bay phấp phới trong gió. Không biết Vân ca nhi quay đầu nói gì đó với hai người, Hạ Lan Vi cúi đầu cười khẽ, Lam Ly Hạo ở bên cạnh, sắc mặt bỗng trở nên nhu hòa.
Gia chủ Lam gia nhìn hai người ở phía xa, cảm thán nói: "Còn trẻ thật là tốt." Nhớ năm đó hắn cùng phu nhân cũng là như thế, vui vẻ vô cùng.
Đợi một hồi lâu không thấy ai nói tiếp, quay sang mới thấy, Túc Hòa nói nhiều nhất lại đang thâm trầm nhìn xa xăm, Vân Hoàn cũng nghiêng người phe phẩy quạt xếp, nhìn trời nhìn đất, không nhìn người. Chỉ có Hi Loan, khoanh tay đứng im, đoan đoan chính chính nhìn thân ảnh hai người kia đi xa dần.
Cảnh tượng làm Lam gia chủ có chút xấu hổ, cuối cùng Vân Hoàn gấp chiếc quạt xếp, cười cười đổi đề tài.
...
Giữa dòng suối trong vắt, một đôi chân trần đang đứng đó, nước thấm dần lên hết vạt áo. Một cây gậy trúc vót nhọn đột nhiên căm xuống nước, dòng suối tung bọt trắng xóa. Trong làn sóng trắng, một con cá màu xanh xanh đen đen vùng vẫy giữa cây gậy trúc.
"Thế nào, ta lợi hại không Lan tỷ tỷ?" Vân ca nhi cười nói.
Hạ Lan Vi đứng dậy, cười thần bí nói: "Bây giờ, cuối cùng đã tới lúc chứng kiến thời khắc kỳ tích."
Dứt lời, huyền băng kiếm treo bên hông bỗng thoát ra khỏi vỏ, một cổ kiếm khí lớn đập xuống suối, dòng nước trong nháy mắt bị chém thành hai nửa, nước dưới chỗ kiếm bị bổ rẽ sang hai bên, đám cá mất nước lập tức nhảy lên. Hạ Lan Vi nhẹ nhàng đá một cái, hai cây gậy trúc bay đi tựa mũi tên, nhanh chóng xuyên qua làn nước suối, trong chớp mắt trở về mặt đất, cây gậy trúc đã xiên được bốn năm con cá.
Vân ca nhi mở to mắt: "Wow! Lan tỷ tỷ thật lợi hại!"
Hạ Lan Vi hất tóc một cái, đưa huyền băng kiếm vào vỏ, cười nói: "Tất nhiên!"
Lam Ly Hạo vô cùng khiếp sợ, lần đầu tiên hắn thấy có người dùng kiếm để làm cái này.
Hạ Lan Vi hiểu ý Lam Ly Hạo, lộ ra vẻ mặt hoài niệm. Phương pháp này là nàng cùng Lâm Tư Dao và Sở Minh đánh nhau, chính Lâm Tư Dao đã dạy. Nàng thở dài, hiện giờ trong tông môn, người thú vị càng ngày càng ít.
Vân ca nhi hăng hái chuẩn bị nhóm lửa lên nướng. Hạ Lan Vi cũng không kìm được hưng phấn của Vân ca nhi, lại đi bày sở trường tuyệt sống của mình. Lăn lộn suốt cả một ngày, mặt trời dần dần lặn xuống. Hạ Lan Vi đem nước dập tắt tia lửa cuối cùng, đứng dậy vỗ tay, nói: "Đi thôi, chúng ta trở về nào."
Vân ca nhi phủi bụi trên mông, đứng lên, Hạ Lan Vi lại bỗng nhiên quát: "Đừng nhúc nhích!"
Động tác đứng dậy của Vân ca nhi khựng lại giữa không trung, Lam Ly Hạo nói: "Đây là?"
"Có người!"
Huyền băng kiếm giận dữ bay khỏi vỏ, lao tới phía trước tìm kiếm, tiếng đao kiếm đanh tai truyền đến, thân ảnh hắc y nhân khẽ động đậy trong rừng, vô cùng quỷ mị.
Là hắc y nhân xuất hiện trong linh hư bí cảnh lần trước!
Hạ Lan Vi cầm huyền băng kiếm chuẩn bị ra chiêu, nhưng vẫn giống nhau, đối phương quá quen thuộc chiêu thức của nàng, làm mọi hành động của nàng hạn chế lại, căn bản không thể tới gần hắc y nhân. Đối phương làm như không muốn dây dưa nhiều với nàng, cũng không muốn đả thương mạng người, hai người giằng co một hồi. Bởi vì vướng Vân ca nhi nên Lam Ly Hạo đành phải lánh tạm ở phía sau, hắc y nhân thoáng nhìn thấy Lam Ly Hạo, kiếm khí mang theo đạo mạnh, đập về phía Hạ Vi Lan, Hạ Vi Lan linh hoạt né tránh, nhưng dải dây cột tóc bị kiếm khí chém đứt, mái tóc như thác tung ra.
Hạ Lan Vi bị phân tâm, liền không thấy bóng dáng của hắc y nhân đó nữa.
Lam Ly Hạo định đuổi theo, Hạ Lan Vi lại gọi: "Đừng đuổi theo. Người này tu vi cao hơn chúng ta rất nhiều."
Lam Ly Hạo quả nhiên dừng bước, nói: "Rốt cuộc là người phương nào, sao lại hành sự lén lút như thế?"
Hạ Lan Vi lẳng lặng lắc đầu, nàng cũng không biết. Hắc y nhân vừa rồi bước chân vội vàng, hẳn là từ đâu đó trở về hoặc là vội vã muốn đi đâu. Hướng hắn rời đi là dưới chân núi, mà hướng đến lại là...
Hạ Lan Vi nhìn lên, chỉ có một tòa Thanh Vân phong cách đó không xa. Không phải là đỉnh núi Cố Phán Yên ở sao? Nhưng nàng có thể khẳng định, hắc y nhân đó tuyệt đối không phải Cố Phán Yên. Lần trước lúc hắc y nhân xuất hiện trong linh hư bí cảnh, Cố Phán Yên cũng ở trước mặt nàng.
Cao hơn tu vi của nàng và Lam Ly Hạo, quen thuộc kiếm pháp tông môn, hơn nữa còn biết hết các chiêu thức của nàng...
Trong lòng Hạ Lan Vi đã thầm đoán ra, chỉ là không muốn tin. Bởi vì nàng hoàn toàn không nghĩ ra động cơ của hắn.1
Nàng hơi nhíu mày, việc này rất quan trọng, nàng phải tìm sư phụ nói chuyện ngay lập tức. Lam Ly Hạo thấy vẻ mặt nàng ngưng trọng, biết việc này rất quan trọng, cũng đưa Vân ca nhi lưu loát cáo từ.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, rừng núi âm u. Hi Loan một mình ở dưới gốc đào, khoanh tay đứng nhìn sông núi xung quanh.
Hạ Lan Vi gọi: "Sư phụ!"
Hi Loan nghe thấy quay đầu lại, mặt mày như tranh vẽ. Hạ Lan Vi tới gần, nói: "Đồ nhi có chuyện quan trọng muốn nói cho sư phụ."
Hi Loan gắt gao nhăn mày, trong mắt có chút hung dữ: "Đầu tóc con sao lại thế này?"
Bởi vì vừa mới đánh nhau, dây cột tóc của nàng bị hắc y nhân làm đứt, lại còn vội vã trở về nói cho Hi Loan, nên đầu tóc ra sao, nàng hồn nhiên không biết.
Hi Loan nhìn cổ áo Hạ Lan Vi có chút hỗn độn, liền bắt lấy tay nàng, nắm chặt, giọng nói lạnh lẽo như là từ hầm băng ra: "Hai đứa buổi chiều đã làm cái gì?"
"Bọn con?" Hạ Lan Vi ngạc nhiên, nói: "Buổi chiều bọn con ở trong rừng cây, chỗ đó..."
"Tốt lắm." Hi Loan cắt ngang lời Hạ Lan Vi, trong lòng như có lửa đốt.
Chàng khẽ cười một tiếng, đôi mắt trầm xuống, màu đen trong mắt lan ra, sau đó lại thành đỏ tươi. Giọng chàng băng lãnh, nhếch môi mỉm cười nói: "Tốt lắm."