Khi Sư Phụ Hắc Hóa

Chương 81: Tình Sư Đồ🌱



Edit:Yann.

Beta: Đậu Xanh

Không biết có phải ảo giác của Hạ Lan Vi hay không, nàng phát hiện loại chuyện không biết xấu hổ này xảy ra ngày càng nhiều, nhưng khí tràng quanh thân sư phụ càng thêm nhu hòa, đặc biệt là sau khi nàng đồng ý cùng chàng sinh đứa nhỏ, cuối cùng cũng không thường xuyên nở nụ cười quỷ dị làm người ta sởn tóc gáy. Thậm chí buổi tối quá nhàm chán, phạm vi hoạt động của nàng cũng được mở rộng tới sân viện.

Hạ Lan Vi thụ sủng nhược kinh, thiếu chút nữa cho rằng sư phụ nhà mình bị người khác xuyên vào.

Nàng dựa nghiêng trên trường kỷ, nhờ ánh nến câu được câu không đọc thoại bản, trên người mặc áo tơ lụa màu trắng, cổ áo lỏng lẻo, lộ ra hơn phân nửa xương quai xanh tinh xảo và da thịt trắng nõn nà, mái tóc đen buông xuống, đôi mắt dưới ánh nến, càng mềm mại không nói nên lời.

Một trận gió lạnh từ cửa sổ lùa vào, nàng rụt rụt thân mình, đi đến mép giường, nhìn mây đen giăng đầy ngoài cửa sổ, cảnh tượng lá khô bay tứ tung mà ngẩn người.

Sao sư phụ còn chưa trở lại? Nếu là ngày thường hẳn là đã sớm trở lại.

Nàng đóng cửa sổ, chặn cơn gió mạnh lùa vào mới cảm thấy trong phòng có chút ấm lại. Nằm trên trường kỷ nửa canh giờ, nàng rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa.

Nàng bắt đầu nhíu mày, chẳng lẽ gặp người nào. Nàng đứng dậy, động quá lưu loát khoác áo ngoài ngay ngắn.

Một trận gió mạnh thổi tung cửa phòng.

Hi Loan mềm thân mình, dựa nghiêng trên cạnh cửa, sắc mặt tái nhợt, thần sắc cực kỳ thống khổ.

"Sư phụ người làm sao vậy?"

Hạ Lan Vi đỡ Hi Loan lung lay sắp đổ lên giường, nhìn trên dưới một chút, cũng không phát hiện miệng vết thương.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

"Bọn họ tìm tới, ta nhất thời bất cẩn bị ám toán, không thể phát ra linh lực." Hi Loan tựa hồ cực kỳ mỏi mệt, nói một lời phải cực kỳ gắng sức.

Hạ Lan Vi duỗi tay tìm tòi, quả nhiên chỗ đan điền trống rỗng, một tia linh lực cũng không có.

Đôi mắt nàng lập tức đỏ ửng, không biết nên đặt tay ở nơi nào.

Hi Loan bắt lấy đôi tay hoảng loạn của nàng, thấp giọng nói: "Huyền băng kiếm của con ở trong phòng ta, ta đã giải cấm chế trên người con, bao gồm không gian trong vòng tay. Ta nên dạy con, lúc trước đều dạy cho con, con......"

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa!" Nước mắt của Hạ Lan Vi chảy quanh hốc mắt, nàng không nghe nổi lời nói như di ngôn của Hi Loan.

Ánh mắt Hi Loan nhìn Hạ Lan Vi cực kỳ ôn nhu, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, muốn khắc nàng xuống tận đáy lòng. Bàn tay mang theo chút lạnh lẽo xoa gương mặt mềm mại của nàng, ánh mắt sâu xa: "Từ nay về sau, trời cao mà xa, không ai có thể nhốt con lại nữa."

"Ai nói con sẽ đi!"

Hạ Lan Vi nghiêng đầu, tránh né đôi mắt đen nhánh của chàng, trong ngực dường như có thứ gì đó đè nén khiến nàng không thở nổi.

Trời cao mà xa cái gì, trời cao biển rộng, giống như về sau hai người bọn họ không còn quan hệ, cả dáng vẻ vô cùng tiêu sái của người nữa.

Chó má!

"Lúc trước người không nói hai lời nhốt con, con cũng chưa nói gì, hiện tại bảo con đi thì đi, còn làm ra dáng đối xử tốt với con, dựa vào cái gì!" Hạ Lan Vi nói nước mắt rơi lã chã: "Người dựa vào cái gì làm như vậy, không phải dựa vào con thích người sao!"

Ngươi không phải dựa vào con thích người sao!

Đôi mắt đen như mực của Hi Loan không có một tia gợn sóng, mặt vô cảm nói: "Đi theo ta, con không thể an nhàn sinh sống. Ta biết tính tình con tản mạn, không thích bôn ba làm lụng vất vả. Nếu rời khỏi ta, con vẫn có thể trở về, vẫn còn Lam Ly Hạo che chở con."

Ngữ khí chàng bình tĩnh, chàng như đang trần thuật một sự thật không liên quan tới mình.

"Người câm miệng!" Hạ Lan Vi hất tay chàng, đứng dậy lau lau nước mắt, từ trên cao nhìn xuống sắc mặt tái nhợt của Hi Loan, không cho phép cự tuyệt nói: "Bây giờ con đi thu dọn đồ đạc, chúng ta tìm nơi an toàn trốn trước, chờ người khôi phục linh lực lại nói."

Muốn bảo nàng rời khỏi chàng, không có khả năng!

Chàng nào biết rằng, không có chàng, dù là cuộc sống an nhàn nàng cũng không muốn.

Hạ Lan Vi vội vàng chạy ra cửa, đi vào phòng Hi Loan lấy kiếm của mình.

Gió bên ngoài thổi càng lúc càng mạnh, giống như muốn ăn thịt người, phát ra tiếng rít gào của dã thú, thổi thẳng vào mặt đến mức không mở được mắt, mưa dày tí tách tí tách rơi xuống.

Nàng vội vàng ôm kiếm chạy về, ống tay áo bị ướt một chút, trên người lạnh lẽo, kiếm trong lồng ngực còn lạnh lẽo hơn.

Nàng ôm kiếm, dừng chân trước cửa phòng.

Không đúng, vô cùng không đúng.

Đáy lòng nàng dâng lên cảm giác quái dị, nhưng cũng không biết chỗ nào không đúng, thẳng đến khi vào phòng thấy Hi Loan sắc mặt tái nhợt nằm ở đằng kia, nhắm mắt trầm tư, sự việc giống những đả thông hai mạch Nhâm đốc, nháy mắt đã thông.

Nàng đi đến mép giường, dưới chân không có âm thanh, Hi Loan mở bừng mắt, kêu một tiếng: "Lan nhi."

Hạ Lan Vi từ trên nhìn Hi Loan phía dưới, bỗng nhiên cười.

Tiếng cười trong đêm mưa cực kỳ đột ngột, như tẩm trong mưa, lạnh thấu xương.

Nàng đi đến bên cạnh Hi Loan, ánh mắt sâu kín, nhẹ nhàng nói: "Sư phụ, con hối hận rồi."

"Con nói cái gì?"

"Đồ nhi hối hận, đồ nhi muốn rời đi."

Trên mặt Hạ Lan Vi vẫn nở nụ cười như cũ, trong mắt sáng lấp lánh, âm lượng nâng lên một chút: "Sư phụ nói đúng, đồ nhi đúng là luôn không thích bị người nhốt, một mình thật tốt nha, không ai quản con, một mình tự do tự tại, tiêu tiêu sái sái, nếu gặp được người hợp tâm ý, nói không chừng còn có thể gả cho một lang quân tốt."

Giọng nói Hạ Lan Vi nhẹ nhàng lặng lẽ, còn mang theo vài phần sung sướng nhẹ nhàng, mà nó không chút liên quan đến Hi Loan.

Đôi mắt đen nhánh của Hi Loan khẽ động, thoáng hiện lên tươi cười thoải mái, nói: "Cũng được, cũng được."

Hạ Lan Vi nhìn chằm chằm Hi Loan cười, quan sát hồi lâu, khóe mắt chàng hơi nhướng lên, con ngươi đen nhánh có ánh sáng, độ cong khóe miệng gãi đúng chỗ ngứa, trước sau thanh lãnh như một, thậm chí còn mang theo vài phần thiệt tình.

Hạ Lan Vi cũng cười.

Muốn diễn đúng không? Được, vậy xem ai có thể cười đến cuối cùng.

Nàng cúi đầu chào Hi Loan: "Sư phụ, không hẹn ngày gặp lại."

Nàng cầm huyền băng kiếm, xoay người rời đi, không nhiều lời, dáng vẻ tiêu sái quyết tuyệt.

Hi Loan siết chặt chăn bông dưới tay.

Haha, không hẹn ngày gặp lại? Hay cho một cái không hẹn ngày gặp lại!

Chàng biết ngay sẽ như thế này.

Quả nhiên chàng đoán không sai.

Chàng không chớp mắt mà nhìn chằm chằm bóng dáng kia rời đi, thân ảnh màu hồng trong mắt đong đưa, như có hơi nước dần dần ngưng tụ lại.

Giống như một khối thịt mềm trong lòng bị người ta cầm đao cắt ra, cắt thành từng khối.

Cho dù chàng sớm đã chuẩn bị, nhưng đau đớn cũng không vì vậy mà giảm bớt, ngược lại còn mang lên một loại bi thương "Quả nhiên như thế", dời non lấp biển mà đến, trong khoảnh khắc cơ hồ cắn nuốt lý trí của chàng.

Thống khổ đầy trời từ trong miệng tràn ra, lại bị chủ nhân gắt gao chặn lại. Thân ảnh của Hạ Lan Vi đã dừng ở cửa.

Đôi tay trắng tinh mảnh khảnh của nàng nhẹ vịn vào cửa, đầu ngón tay nhẹ điểm, tầm mắt Hi Loan cũng giằng co ở trên bàn tay nho nhỏ mềm mại. Cách đây không lâu, chàng còn bắt lấy tay nhỏ hôn lên.

Chàng nhắm mắt lại, không có ý định nhìn nàng rời đi.

Rời đi?

A, vọng tưởng!

Sớm hay muộn cũng bị bắt trở về.

Bên ngoài mưa rền gió dữ, tiếng mưa dày rơi xoẹt xoẹt, như tiếng hí vang của dã thú. Một ít nước mưa chảy vào vạt áo, gió luồn vào cổ áo, thật sự rất lạnh.

"Bang" một tiếng, cửa bị đóng lại.

Hi Loan chợt trợn mắt, trong mắt phát ra lưỡi dao sắc bén, cho để khi chạm tới người trước mắt, lập tức nhu hòa.

"Con......" Không phải con đi rồi sao?

Hạ Lan Vi thong dong cười, thậm chí chậm rãi còn kéo then cửa.

Hiện tại mưa rền sóng dữ đều bị ngăn ngoài cửa, trong phòng an tĩnh lại, chỉ có ánh nến không ngừng lay động.

Nàng xoay người, một nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, một nửa được ánh nến phản chiếu, môi mím lại, khóe miệng hơi giương lên, trong mắt lóe lên tia sáng bức người.

"Sư phụ, con vĩnh viễn sẽ không rời đi, mặc kệ sư phụ đối đãi với con như thế nào, con nhất định không rời không bỏ, con chỉ yêu một mình sư phụ, cho dù thế giới diệt vong, con cũng chỉ yêu một mình sư phụ, ai cũng không thể tách chúng ta ra."

Ngữ điệu cực kỳ bình đạm, thong thả ngữ tốc, nàng chầm chậm bước lên trước, đảo mắt qua, gằn từng chữ một hỏi: "Sư phụ muốn nghe đồ nhi nói như vậy sao?"

Trên mặt Hi Loan hiện lên một tia kinh ngạc.

Đôi mắt lạnh lùng đối diện với nụ cười trào phúng của Hạ Lan Vi, bốn mắt nhìn nhau, có một số việc trong lòng đã hiểu rõ nhưng không nói ra.

"Sư phụ, đừng giả vờ nữa." Hạ Lan Vi nói.

"Lan nhi thật thông minh, là vi sư sơ sót."

Chàng nhỏ giọng cười rộ lên, không ngụy trang nữa, đứng dậy đi đến trước người Hạ Lan Vi, ánh mắt sáng quắc, ưu thế chiều cao lập tức che khuất ánh sáng bên người Hạ Lan Vi, một loại áp lực vô hình từ phía trước.

Nghe tiếng cười này, Hạ Lan Vi bực bội, cắn răng, nhịn không được nói: "Sao vậy, rốt cuộc không giả bộ nổi nữa?"

Nàng vừa rồi cảm thấy vô cùng không thích hợp, nếu sư phụ thật sự hoàn toàn mất hết linh lực, không có khả năng dễ dàng thoát khỏi những người đó, huống chi, dù thoát khỏi, sư phụ tuyệt đối sẽ không trắng trợn táo bạo mà chạy về đây, khiến nàng cũng bại lộ theo.

Chỉ có một lời giải thích cho sự thật đêm nay, bị người khác ám toán, linh lực hoàn toàn biến mất, tất cả đều là do sư phụ tự biên tự diễn!

Nguyên nhân tại sao nàng dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra, chàng đang thử nàng, căn bản từ đầu tới cuối chàng đều không tin nàng!

Hi Loan nhéo cằm nàng, đối với gương mặt này, hiện lên vài phần si mê điên cuồng, lại nhìn khuôn mặt tức giận của Hạ Lan Vi, nói: "Con tức giận?"

Hạ Lan Vi trực tiếp bùng nổ, vô nghĩa, nàng không phải tượng đất, bị đối đãi như vậy, dù là mềm bánh bao cũng sẽ tức giận.

Nàng hất tay Hi Loan đang nắm cằm nàng, lúc này Hi Loan chẳng hề bận tâm, chàng thuận thế bắt lấy đôi tay mềm mại, mười ngón đan xen, cánh môi lạnh lẽo dịu dàng đặt trên trán Hạ Lan Vi, giam cầm nàng trong ngực, nói: "Ta rất vui, trong lòng con tóm lại là có ta."

"......"

"Cho nên lúc trước Lan Nhi coi những lời sư phụ là gió thoảng bên tai, không tin sao?"

"Cũng không được đầy đủ lắm." Hi Loan nhíu nhíu mày, thật sự nghiêm túc suy tư vấn đề này, "Sau này lời con nói, ta nhất định sẽ không hoài nghi."

Haha.

Hạ Lan Vi mạnh mẽ ló đầu ra khỏi lồng ngực chàng, lạnh lùng nói: "Sư phụ, người có thể nói cho đồ nhi biết, nếu đồ nhi đi ra khỏi cánh cửa kia, người sẽ đối đãi như thế nào với đồ nhi?"

Hi Loan ngưng mắt nhìn nàng, lắc đầu nhẹ giọng nói: "Lan nhi, con sẽ không muốn biết."

Hạ Lan Vi cười ra tiếng: "Có phải lại giống lúc trước đúng không, nhốt con ở trong phòng, không đúng, nói không chừng người sẽ cột con ở trên giường, lần này một dây xích không đủ, còn phải nhiều hơn mấy cái mới được. Có phải không?"

Hi Loan gật đầu, xem như cam chịu. Trên thực tế, có khả năng còn nghiêm trọng hơn thế này.

Hạ Lan Vi cười haha vài tiếng, sau đó, từ từ bẻ cảnh tay đang giam cầm nàng.

Hi Loan trực tiếp thay đổi sắc mặt.

Tay chàng đang giữ cằm nàng, môi mỏng mím chặt, hai mắt khẽ nhắm hờ, rốt cuộc không còn vẻ nhu hòa lúc trước, đáy mắt lạnh lùng: "Lan nhi, con tức giận như thế nào không quan trọng, muốn lăn lộn ta thế nào cũng được, nhưng đừng từ chối ta. Đừng cố gắng trốn thoát khỏi ta."

Giọng nói của chàng ép tới cực thấp, nhưng nàng có thể nghe rõ rành mạch.

Nếu là Hạ Lan Vi bánh bao mềm như ngày thường tất nhiên sẽ mềm lòng, nhưng hôm nay không phải. Bánh bao. Lan Vi rốt cuộc cũng bùng nổ trong trầm mặc.

"Tức giận?" Nàng không sợ gì cả mà đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của Hi Loan, bàn tay trắng nõn gác trên vai chàng: "Đương nhiên đồ nhi sẽ không giận sư phụ, chẳng qua sư phụ đã làm sai, cũng phải chịu trừng phạt như vậy mới được."

Cả người Hi Loan được thả lỏng, thích thú bắt lấy tay nàng, đặt ở bên môi ái muội mà hôn, nhìn nàng: "Con muốn như thế nào?"

Ngữ khí kia như đang nói: "Con có thể làm gì ta?"

Hạ Lan Vi ở bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Sư phụ, người cũng đừng quên hiện tại linh lực của người không thể phát ra, trùng hợp là đồ nhi đã khôi phục linh lực ~"

Sắc mặt Hi Loan lập tức khó coi.

Hạ Lan Vi khoe khoang nói: "Nói cách khác, sư phụ, hiện tại người không phải đối thủ của con."

"Chẳng lẽ con muốn rời đi?" Hi Loan cười lạnh một tiếng, bình tĩnh nhéo ngón út của nàng, mắt lạnh băng, nhỏ giọng nói nói: "Lan Nhi con đừng quên, nếu bây giờ con rời đi, ta vẫn có thể bắt con về. Mặc kệ con đi đến nơi nào."

"......"

"Cho nên, ngoan ngoãn nghe lời đi." Chàng trầm thấp nói.

Hạ Lan Vi bị tức cười: "Rời đi? Sư phụ nghĩ đi đâu vậy."

Nghe thấy nàng nói sẽ không rời đi, cục đá dưới đáy lòng Hi Loan cũng buông xuống, rồi lại cảm thấy sự việc không thể kết thúc đơn giản như vậy. Trên cổ tay truyền đến xúc cảm ấm áp khác thường, chàng rũ mắt nhìn, là dây xích thủy tinh màu hồng nhạt.

Là dây thủy tinh màu hồng lần trước chàng dùng để làm chuyện hỗn trướng với Hạ Lan Vi, trước mắt thấy, ngược lại không cảm thấy trói buộc, ngược lại nhớ tới đủ loại diễm tình lúc trước, yết hầu khô khốc, giọng nói khàn khàn hỏi: "Lan nhi con làm gì vậy?"

"Bây giờ sư phụ vẫn chưa biết mình sai ở đâu sao, thân là đồ nhi, con nhất định phải đốc xúc sư phụ thật tốt, để người kịp thời hối cải."

Hạ Lan Vi trói chặt Hi Loan, học theo Hi Loan, nâng cằm chàng, môi đỏ khẽ mở: "Sư phụ không phải cảm thấy đồ nhi không đủ yêu người sao, luôn hoài nghi nhiệt tình của đồ nhi đối với người sao ~ Vậy để đồ nhi cho người thấy, con yêu người bao nhiêu."

Nàng từ từ đến gần, trên mặt lộ ra tươi cười nguy hiểm.