Một quán cafe nhỏ ven đường, quán cafe này trang trí trông rất tỉ mỉ, khá sạch sẽ, đẹp đẽ, cách bài trí các vật dụng cũng rất khoa học, khiến thực khách nhìn vào không chán mắt, các cây xanh cũng được trồng khá tỉ mỉ.
- Có chuyện gì cô nói đi! Em không có thời gian, chiều em còn có tiết học nữa.
Ngồi phía diện Mộc Mộc không ai khác chính là Hải Ninh - người tình cũ của Trần Dương.
Cô ta khẽ nhếch môi cười, nhấp miếng cafe một cách quý phái.
Rồi lấy trong túi sách ra một xấp hình ảnh, ném lên bàn, những bức hình đó khiến tim cô thắt lại, đôi môi hơi run rẩy, hình ảnh rất rõ nét.
- Đây là những hình ảnh khi tôi và anh Dương đang quen nhau, chúng tôi đã rất hạnh phúc cho đến khi mẹ anh ấy biết chuyện và cấm tôi và anh ấy qua lại. Còn đây là vật đính ước giữa tôi và anh ấy.
Cô ta rút ra một chiếc vòng ngọc, trên đó có khắc tên cô ta một cách tỉ mỉ, đầy tinh xảo.
Cô run lẩy bẩy, bàn tay run rẩy chạm vào những bức hình kia, trông họ đã rất vui vẻ, rất...hạnh phúc...ánh mắt của cô ấy trong tấm hình này ẩn chứa tình yêu đầy mãnh liệt. Và còn cả vật...đính ước kia...
- Không hiểu sao mà anh ấy lại lấy cô, chắc là tại vì cô có...ánh mắt giống tôi chăng?
Cô ta ngập ngừng từng chữ cuối, ý muốn nhấn mạnh khiến cô rơi vào tuyệt vọng.
Cô đau đớn, xoa tim mình, nơi này...đang gào thét...
Giống nhau...ánh mắt...sao!
Vậy mà, trước giờ cô cứ tưởng hắn yêu cô là thật lòng chứ. Thì ra...cô là vật thay thế? Cô tưởng mình lấy hắn sẽ hạnh phúc chứ, thì ra cô lại đi phá hoại hạnh phúc...của hai người bọn họ...!
- Xin cô buông tha cho anh ấy, anh ấy lấy cô cũng sẽ chẳng hạnh phúc đâu, cô nên buông bỏ tất cả trước khi quá muộn đi! Tôi khuyên cô thật lòng đấy! Người đau khổ về sai...không ai khác chính là cô thôi!
Những giọt nước mắt rơi lã chã trên tấm hình kia, một giọt chạm khẽ vào gương mặt đang cười của hắn...nụ cười đó đã khiến cô say nắng ngay từ lần gặp đầu tiên...!
...
-----
Đôi chân nặng nề, lê thê từng bước, vừa bước đến cổng trường, cô đã bị mọi người nhìn chằm chằm, còn xì xòm gì nữa, nhưng cô không quan tâm, trái tim cô giờ đâu muốn chết, không còn lòng dạ để ý họ muốn nói gì nữa...
" Nhìn kìa, có phải là cậu ấy không?"
" Đúng rồi, là cậu ta đó..."
" Thật sao...!"
" Thật không ngờ..."
...
Lời xì xầm cứ liên tục vang đến tai cô, không hiểu cô làm sao lại trở thành đề tài của bọn họ rồi.
Đang mải mê suy nghĩ, cô bị một bàn tay kéo lại.
- Quy Quy...
Thì ra đó là cô bạn thân. Ánh mắt cô ấy có vẻ rất gấp gáp.
- Đi theo mình mau, không còn thời gian để nói đâu?
- Sao chứ! Đi đâu...!
Chưa kịp dứt câu, cô đã bị cô bạn thân kéo đi, đôi chân cứ chạy mà không biết điểm đến là đâu.
...
Nhà vệ sinh nữ.
- Cậu nói đi, có phải thật không?
Quy Quy nắm chặt vai cô, lắc nhẹ.
- Cái gì chứ? Cậu đang nói gì vậy?
Cô thật sự không hiểu, từ lúc bước vào trường đã thấy kì lạ rồi, mọi người cứ nhìn cô chằm chằm, rồi nói gì đó.
Giọng nói của Quy Quy có chút vội vàng, đôi mày hơi chau lại.
- Thì là chuyện cậu và thầy Dương là...vợ chồng!
Sao chứ! Sao chuyện này...!
- Sao cậu lại biết!
Gương mặt hoảng hốt, hàm răng khẽ chạm nhau, hàng lông mi khẽ rung lên, khiến Quy Quy đã biết được đáp án.
- Vậy là đúng rồi! Không hiểu sao lúc chiều tớ đi căn tin mua nước nghe họ xì xào về cậu, điều tra ra thì biết có người phao tin chuyện cậu và thầy Dương đã kết hôn!
- Cái... gì! Mình...
- Thôi được rồi, cậu cứ bình tĩnh, trước hết phải để chuyện này yên xuống đã, vì thầy là thần tượng của nhiều bạn nữ trường này, nên khi họ biết chuyện này đâm ra...
Cô giật nảy mình, lời nói ngập ngừng cũng khiến cô hiểu đôi phần.
- Cậu hãy đi kiếm thầy ấy đi! Tớ sẽ luôn ở phía sau hỗ trợ cậu! Sẽ không để ai tổn thương cậu đâu! Vì chúng ta là bạn thân mà!
Câu nói đó của Quy Quy khiến cô cảm động vô cùng, thật tốt khi có một người bạn như vậy...!
Cô quả là một người may mắn, thật sự rất may mắn, nhất định cô phải giữ chặt tình bạn này.
- Cảm ơn cậu...vì đã là bạn của mình!
Cô khẽ gạt giọt nước mắt hạnh phúc kia đi, mạnh mẽ đối mặt với những tin đồn kia, cùng nhau giải quyết thôi!