Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 37: C37




Sáng sớm, Lucius ra khỏi cửa chuẩn bị đi lấy đồ tại Hẻm Knockturn, Narcissa mang cho anh một cái khăn choàng cổ, anh rất hưởng thụ sự quan tâm của vợ, tay đã vươn ra định ôm cô thì tiếng của Draco đã đập tan ý định của anh: "Cha, con muốn đi theo."

Anh nghiêm túc chỉnh chỉnh vạt áo, vẻ mặt không vui hỏi: "Con không ở nhà với em à?"

"Ờ thì... con muốn đi mà."

Thấy vẻ né tránh của Draco, hai vợ chồng bỗng thấy lạ, sau một hồi, Lucius vẫn phải mang Draco rời đi. Cả hai đã đi khỏi, Narcissa mới nói: "Ra đây đi, con yêu."

Từ sau cầu thang, Harry chậm chạp bước đến bên Narcissa, cô yêu thương xoa mặt Harry, dịu dàng hỏi: "Hai con làm sao vậy?"

"Con đã làm một việc khiến anh buồn." Harry buồn bã kéo góc áo, giọng cậu nhỏ xíu: "Mẹ ơi, con thực sự biết lỗi rồi."

"Cục cưng của mẹ đừng buồn. Để Dray về mẹ sẽ la anh, khiến cục cưng nhỏ của mẹ buồn, mẹ sẽ mắng cho nó chừa. Được không hả?" Harry bị chọc cười, cậu nhào vào người Narcissa, ôm cô cứng ngắc.

"Mẹ là nhất!"

"Sao người con nóng thế? Con cảm thấy thế nào?" Narcissa sờ vào trán Harry thấy ấm ấm, cô bắt đầu lo lắng, cậu xua tay đáp: "Con không sao mà. Nãy con ngồi gần lò sưởi nên mới bị nóng."

Narcissa có chút ngờ vực dặn dò: "Tuyết bắt đầu rơi rồi, con cũng đừng chạy ra sân chơi, kẻo lạnh. Giờ mẹ vào phòng bếp chuẩn bị điểm tâm đây."


Trong phòng khách còn sót lại mỗi mình Harry, nét mặt lại trở về u sầu, gia tinh Dooby bước đến mang cho cậu một ly nước ép, "Cậu chủ nhỏ có cần Dooby giúp gì không?"

Harry hơi ngạc nhiên nhìn nó: "Ngươi về từ lúc nào? Không ở bên Fleamont sao?"

Dooby nhanh lẹ trả lời: "Mối nguy hiểm đã biến mất... Ngài Dumbledore đã trở về vào hôm qua, ngài ấy và cậu Potter đã có cuộc nói chuyện riêng... Dooby không biết họ đã nói gì nhưng có ngài Dumbledore ở đó... Dooby đã yên tâm rồi. Dooby muốn trở về phục vụ cậu chủ nhỏ."

"Vậy Fleamont thế nào rồi... ừm thì là tâm trạng cậu ấy vẫn ổn chứ?"

"Thưa cậu chủ, cậu Potter có hơi khác trước đây một chút." Dooby đưa tay lên ước lượng cho Harry, cậu hỏi tiếp: "Khác như thế nào?"

"Thì là... cậu ấy trở nên quyết tâm hơn bình thường, khí thế ngất trời luôn, hôm qua còn mang từ phòng ngài Dumbledore về mấy quyển sách phép thuật... Dooby nghĩ cậu ấy muốn giành hạng nhất kì thi năm nay... Có lẽ vậy."

Harry xoa mi tâm, nói: "Được rồi, cảm ơn Dooby. Ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta về phòng trước."

Nói rồi, Harry ủ rũ về phòng, đứng trước cửa phòng của mình và Draco, Harry thở dài một hơi và rẽ sang căn phòng chứa đồ của mình. Kéo rèm sang một bên để ánh sáng chiếu vào, những hộp gỗ chứa đồ chất đầy hai bên phòng, đây là nơi chứa vật phẩm phép thuật và quà tặng của cậu, mỗi năm vào các dịp lễ cậu đều được nhận rất nhiều quà và những món quà ấy đều được lưu giữ tại đây. Harry bước đến giá sách, ngón tay lướt qua những quyển sách, khẽ khựng lại ngay tựa đề "Khi cho đi là điều anh có thể."

Một ý tưởng vừa chạy qua đầu Harry, vẻ mặt ưu buồn của Harry liền biến mất thay vào đó vẻ rạng rỡ vui mừng, cậu búng tay gọi Dooby đến, "Dooby, ngươi mau đi mua mấy món đồ theo danh sách này giúp ta, mua xong thì đến nhà phía Tây."

"Dooby sẽ đi làm ngay."


Đến trưa, khi cả nhà đã ngồi vào bàn ăn, Harry mới lật đật chạy từ sân vào, cậu nhanh chóng rửa tay rồi ngồi xuống vị trí của mình. Lucius nhìn bộ dáng bùn đất lấm lem pha chút tuyết trắng của Harry thì không khỏi nhíu mày, anh hỏi: "Con đã làm gì vậy?"

"Dạ... bí mật ạ!" Harry cười tủm tỉm gấp thịt gà cho ba người, đến phần của Draco, Harry bonus thêm phần Rosti mà bản thân thích nhất cho anh trai. Đương ngạc nhiên thì Draco phát hiện em trai nhỏ lộ vẻ mặt tiếc nuối lén ngó dĩa đồ ăn đã từng thuộc về cậu, buồn cười muốn chết.

"Con trai lớn rồi nên có thật nhiều bí mật." Lucius lầm bầm, ở bên cạnh Narcissa nhéo tay anh một cái, "Chẳng lẽ cái gì con cũng phải nói với anh sao."

"Em à... em cưng chiều con quá rồi đó." Ai đó càu nhàu

"Ừ tôi chiều con đấy. Cục cưng nhỏ à, ăn thêm gì không mẹ lấy cho con."

"Dạ cảm ơn mẹ ạ!" Harry cười đắc ý hướng Lucius nhe ra hàm răng trắng đều. Anh liếc Draco đang ngồi xem kịch vui, nó nhún vai đầy vô tội rồi tiếp tục chăm chú ăn.

Buổi tối, Draco ngồi bên lò sưởi sắp xếp lại các phần quà của mọi người, cách một lúc lại ngước lên nhìn ra ngoài sân với vẻ trông ngóng. Đúng lúc này, Dooby xuất hiện, nó nhớ đến lời dặn của Harry là phải gọi Draco đến khu nhà Tây. Nhưng nó lo lắng nếu Draco không đến thì kế hoạch của Harry sẽ bán muối nên lời dặn của Harry đã được nó cải biên thành: "Thưa cậu chủ lớn, cậu chủ nhỏ có chuyện rồi. Cậu mau đến-"

Nó cảm thấy cơ thể mát lạnh, nhìn lại thì Draco đã chạy ra ngoài giữa khí trời lạnh lẽo. Thấy chưa cách của nó đâu có sai! Vừa nhanh lẹ vừa không lỡ kế hoạch của cậu chủ nhỏ.

Draco sốt ruột chạy đến nhà Tây, lao lên cầu thang, đạp cửa phòng ngủ của Harry ra thì không thấy ai, nó bật đèn lên kiểm tra xung quanh vẫn không thấy có gì. Trong lúc nó tìm kiếm thì vườn hoa sau nhà Tây bỗng nhiên sáng rực lên, nó giật mình tiến tới mở toang cửa sổ ra, bên dưới là những ánh nến lung linh ghép lại thành chữ: "Giáng sinh vui vẻ, Dray." Khu vườn nhỏ này như cách biệt với sân nhà rộng lớn ngoài kia, những bông hoa đua nhau khoe sắc đối lập hoàn toàn với vẻ ưu buồn của mùa đông. Sắc xuân lẫn vào trong giá lạnh nhưng vẫn ấm áp lạ thường.

Bóng dáng nhỏ nhắn của Harry xuất hiện giữa muôn vàn những khóm hoa hồng xinh đẹp, Draco nhanh chóng chạy xuống, đến khi nó chỉ cách Harry còn mấy bước thì cậu lên tiếng ngăn lại: "Anh đứng yên đó." Harry lấy ra sấp giấy vuông bản to đưa ra trước mặt Draco, bắt đầu lật.


"Em"

"Xin"

"Lỗi"

"Anh."

"Xin"

"Anh"

"Hãy"

"Tha"

"Thứ"

"Cho"

"Em."
Draco cảm thấy khoé mắt hơi cay khi nhìn đến vết bẩn chưa kịp rửa trên mặt Harry, nó hấp hấp mũi tiếp tục đọc trang giấy Harry vừa lật: "Anh... đừng... giận... nữa... Em... thật... sự... biết... lỗi... rồi..."


Đến đây, đã hết giấy, Harry ngại ngùng cười, cậu nói: "Em không kịp làm hết, thôi để em nói vậy."

Harry hít sâu một hơi: "Em sẽ làm bất kì thứ gì anh muốn... đừng giận em nữa... có được không?" Thấy Draco chỉ cúi gầm mặt, Harry bắt đầu hơi lo, chẳng phải sách nói đến khúc này nhân vật chính phải đồng ý sao, tuy cậu có thay đổi chút xíu nội dung là từ nam nữ chính thành anh em, từ lời tỏ tình thành lời xin lỗi. Chung quy những cái khác như nến, hoa, giấy cậu đều chuẩn bị giống mà, cậu còn dùng phép thuật để chỉnh thời gian sinh trưởng của hoa nữa. Không lí nào lại không có tác dụng!

Đợi tới mỏi chân Draco mới ngước lên, nó nhào đến ôm lấy Harry, thân hình nhỏ nhắn của Harry trong lòng nó hơi run lên, nó càng siết chặt hơn: "Anh xin lỗi. Là anh sai mới đúng. Em không sai. Là anh kiếm cớ gây sự. Anh thật sự xin lỗi em."

"Vậy anh không giận em nữa hả?" Harry lí nhỉ hỏi

"Không! Không giận nữa." Draco hôn lên mái tóc ươn ướt vì sương lạnh, nó đau lòng hôn lên những khớp tay trắng bệch của Harry, "Lạnh lắm không?"

"Không lạnh mà." Đột nhiên Harry hắt xì một cái, thấy Draco nhíu mày cậu liền nở nụ cười ngại ngùng. Draco nắm tay Harry kéo vào nhà, nó bật lò sưởi lên, lấy khăn choàng mình đang đeo cởi xuống quấn vào cổ Harry.

Biết Draco đã thực sự hết giận mình, Harry uỷ khuất nói: "Anh biết không, em đã rất buồn luôn. Anh không quan tâm em."

Bàn tay của Draco khựng lại, sau đó lại tiếp tục lấy khăn lau mặt cho cậu, nó nghe Harry nói tiếp: "Sau này đừng giận em nữa được không?"

"Sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa! Anh hứa!" Draco dừng lại động tác, nó nhìn Harry bằng ánh mắt dịu dàng, cuối cùng nó hôn lên trán cậu và trượt xuống sóng mũi rồi dừng lại tại đó.

Harry khẽ sửng sờ, trong trái tim nhỏ run lên nhè nhẹ, có chút hồi họp, có chút yêu quý, pha chút mong đợi. Nhiều cảm xúc đan xen, hình như có gì đó đã mở ra...

Ngoài sân vườn, ánh nến lung linh phản chiếu qua khung cửa sổ, Draco bất giác thở dài thườn thượt, giọng Harry đầy sự quan tâm hỏi: "Anh sao lại thở dài vậy?"

"Không có gì đâu. Đêm nay về phòng ngủ cùng anh nhé." Draco âm thầm bổ sung thêm một câu ở trong lòng "Chỉ là anh chợt nhận ra mình cai nghiện thất bại rồi."