Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 46: C46




[Lưu ý: Chương này có chứa nội dung nhạy cảm về nạn buôn bán trẻ em và hành động bạo lực. Hãy cẩn trọng!]

Sau buổi tiệc tại nhà Greengrass, Douglas và Malfoy cũng bắt đầu qua lại, ban đầu hai nhà không liên lạc với nhau, một phần là vì không có mối làm ăn, phần còn lại là vì anh ghét cái vẻ chính nghĩa ngu ngốc của tôi, tôi ghét cái dáng làm màu tà ác của anh. Mà lý do thứ hai chiếm ưu thế khiến hai bên khi gặp nhau ngay cả diễn khách sáo cũng cảm thấy phiền, cứ thế trở mặt.

Nghe cái lý do thiếu muối này từ Silas, Harry chỉ biết run run khoé miệng.

Mà bây giờ mối quan hệ hai bên đã dịu đi rất nhiều. Gia chủ Douglas hiện tại là Anthony, cha của Victor và Jonathan, biết tin có kẻ không có mắt làm Harry bị thương bèn bày tỏ bản thân sẽ tiếp vụ này nhưng ai ngờ Lucius lại lắc đầu, anh nở nụ cười không rõ hàm ý: "Anh Douglas chớ cần lo, gã chỉ sống được vài ngày nữa thôi."

"Oh!" Vẻ mặt Anthony tràn đầy hứng thú, anh nói tiếp: "Tôi mỏi mắt mong chờ!"

Mấy ngày sau, Anh quốc chấn động, tin tức gia tộc X ăn hối lộ, cắt xén quỹ từ thiện, mở cô nhi viện trá hình, buôn bán trẻ em và phụ nữ, một loạt tin tức được tung trên các trang báo. Tiếng gió vừa thổi ra, bão tố liền hình thành, hàng triệu người giận dữ, dư luận bùng nổ, an ninh mạng thật bất đắc dĩ, xoá được tin này thì tin kia xuất hiện, không cách nào loại trừ được. Gia tộc kia cũng sợ đến xanh mặt, vừa lo vừa gấp không rõ người tung tin là ai. Họ làm ăn rất thận trọng, nhờ vào trong nhà có chiêu mộ được một vị phù thuỷ nên chuyện ác gì cũng dám làm mà không sợ bị phát hiện. Vạn nhất không ngờ đến phi vụ bạc tỷ mà họ mong chờ lại trở thành mồi lửa thiêu sống bọn họ.

Buổi trưa hai ngày trước, phi vụ bán trẻ em lần này diễn ra như mọi lần, chỉ khác ở chỗ "hàng hoá" đặc biệt hơn những lần trước, vị phù thuỷ kia cũng đi theo dám sát mọi chuyện, nào ngờ giữa đường nhảy ra một tên nhóc vô gia cư quần áo rách rưới, tuy mặt mũi lấm lem bùn đất nhưng nhan sắc lại rất đẹp, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt màu đen dấu sau hàng mi dài không rõ đang nghĩ gì. Chuyến đi này cũng có người con trai lớn tham gia, gã đặc biệt thích những đứa bé trai như vậy, đôi mắt không dấu đi sự ham muốn kinh tởm, vị phụ thuỷ giống như quá quen với việc này nên không để ý mặc gã muốn làm gì thì làm.

Gã cho người bắt đứa trẻ lên xe, đứa trẻ đặc biệt khác lạ, không khóc không nháo, nếu không phải lồng ngực đứa bé đang phập phồng lên xuống thì gã đã tưởng đây là một xác sống. Tự cảm thấy ý nghĩ mình quá buồn cười, trên đời này có xác sống nào mà hợp ý gã đến vậy sao. Ánh mắt gã dừng lại trên người đứa trẻ, gã rất muốn chơi chết nó, nhìn nó gào khóc như những đứa trẻ trước đây từng bị gã "đùa giỡn"... Ý nghĩ vừa loé lên, cơ thể cảm nhận một cơn lạnh buốt chưa từng có, nhoáng một cái rồi biến mất.

Chặng đường đến chỗ giao dịch rất thuận lợi, thuận lợi đến mức khiến vị phù thuỷ bắt đầu lo lắng. Nhóm trẻ còn dính thuốc mê chưa tỉnh được bỏ trong mấy lồng sắt to lớn, đứa nào đứa nấy cũng gầy gò, vàng vọt, quần áo dơ bẩn lộ ra từng vết thương đen tím do tra tấn lâu ngày hình thành. Vị phù thuỷ nhìn bọn trẻ như nhìn vật chết, hất mặt ra lệnh: "Mang chúng vào nhà kho đi."

"Đã rõ!"

Những lồng sắt được mang vào trong hết, xung quanh chỉ còn lại mỗi vị phù thuỷ, thình lình một giọng nói cất lên: "Các người định làm gì?"

Gã giật mình cảnh giác, khi thấy là đứa trẻ vô gia cư lúc chiều thì vẻ mặt lộ ra khinh rẻ, giọng nói giễu cợt: "Mang chúng nó đi bán. Mày yên tâm, Asher nhìn trúng mày. Mày sẽ không bị bán đi đâu mà chỉ là- A!"

"Mày la khó nghe quá!" Đứa trẻ có vẻ tức giận mắng, bàn tay vừa vươn ra tiếng la của gã đã mất hút trong tiếng gió. Gã nằm quằn quại, phép thuật không cách nào vận hành, các cơ giống như bị đứt lìa, từng cơn đau nhứt trên thân thể không làm gã ngất đi trái lại càng lúc càng tỉnh táo. Lúc này, một con rắn lớn trườn đến người gã, cái miệng há to chuẩn bị cắn rơi miếng thịt.


Đột nhiên con rắn lớn bị xách sang một bên, gã chưa kịp thở phào thì Lời nguyền tra tấn tiếp tục tấn công lên người gã một cách tàn nhẫn bức gã muốn điên.

{Lời nguyền tra tấn của ngươi bị mất công hiệu rồi à? Chẳng mạnh bằng lúc trước gì cả!} Con rắn bị chặn việc ăn uống chỉ có thể nghẹn khuất mà trừng đứa trẻ.

{Phải không? Ra là yếu đi thật sao?} Đứa trẻ nhìn vị phù thuỷ đang co quắp rồi mỉm cười ngạo nghễ bước qua người gã, lạnh giọng phân phó với người đàn ông không biết xuất hiện từ bao giờ ở phía sau lưng: "Quirrell, gã giao lại cho ngươi. Tuỳ ngươi xử lí."

"Vâng thưa Lord!"

Voldemort thẳng bước đến nhà kho, để lại con rắn lớn Nagini và Quirrell, đến lúc này, vị phù thuỷ kia như rơi vào hầm băng, một suy đoán làm gã rét run. Gã đã gặp Chúa tể Hắc ám...

Quirrell mỉm cười hỏi: "Anh muốn sống hay chết? Tôi thiện lương lắm. Anh chỉ cần nói ý muốn của anh thì tôi nhất định sẽ đáp ứng."

"Sao không trả lời!" Đợi một lúc, Quirrell xụ mặt hỏi.

Gã khép mở miệng không ngừng, tay chân cũng bắt đầu quơ loạn nhưng trong cổ họng chỉ phát ra tiếng ô ô không rõ, Quirrell như không thấy vết thương ứa máu trên cổ gã, ý cười hoàn toàn biến mất.

"Mày có bao giờ nghĩ đến những đứa trẻ đó sẽ có kết cục gì khi bị bán đi không? Mày căn bản không biết! Thằng khốn nạn!" Quirrell rất tức giận, chân giơ cao đạp xuống cổ họng gã. Có Merlin mới biết được anh đã cảm thấy thế nào khi đọc những báo cáo, những đứa trẻ ngây thơ bị bán đi, có đứa chết, có đứa thành nô lệ, có đứa sống khổ cực không khác súc vật, có đứa phải làm trò "mua vui" cho người khác. Bọn trẻ không đáng bị như thế...

Lòng Quirrell lạnh dần,anh không chần chừ thêm giây phút nào nữa, kết cục của tên phù thuỷ nọ đã được định.

"Diffindo!"

Những vết cắt sâu lờ mờ thấy cả xương trắng hếu, Quirrell đứng sừng sững ở đó không cử động, nhìn sinh mệnh vị phù thuỷ từ từ trôi đi, cho đến khi gã trợn mắt không cam lòng hướng về anh, mạng cũng đã tận, máu thịt đầm đìa.

Nagini chán ghét cuộn mình, Quirrell liền quỳ xuống ôm nó vào lòng, Nagini không từ chối, nó tìm một chỗ thích hợp làm ổ trên người anh. Một người một rắn đi thẳng đến nhà kho, trong phòng là một mảng hỗn loạn, mấy kẻ buôn người đã tắt thở, kiểu chết giống hệt nhau, đều bị chặ* đầu.


Mùi máu tanh tưởi xộc vào mũi, Quirrell nhìn cảnh tượng chết chóc trước mắt mà đỏ cả mắt, dưới sàn nhà, bức tường đều là máu đỏ sẫm rợn người, những đứa trẻ vẫn còn ở trong lồng sắt, anh sốt ruột chạy đến kiểm tra chúng, sao khi thấy tất cả còn dính thuốc mê chưa tỉnh, quanh lồng sắt còn có vòng tròn bảo vệ lúc ẩn lúc hiện, anh bất giác thở phào. Cảnh tượng này dù ít hay nhiều cũng sẽ để lại bóng ma tâm lý. Nghĩ đến đó khiến Quirrell không kiềm chế được lại tức giận, anh nghiến răng nghiến lợi, rất muốn ra ngoài băm nhỏ xác của tên phù thuỷ.

Đề phòng có đứa trẻ tỉnh lại, Quirrell cho cả bọn thêm Bùa ngủ và Bùa bảo hộ. Xong xuôi hết thảy, anh mới bắt đầu đánh giá hiện trường, từ cách hành quyết, Quirrell liền biết họ không phải do Voldemort giết.

"Nagini, ngươi có cảm giác được Chúa tể đang ở đâu không?"

Nagini ngóc đầu lên, được một lúc thì lắc đầu tỏ vẻ không rõ. Hơi thở phép thuật của Voldemort đến đây thì đứt đoạn. Mà Quirrell cũng cảm thấy kì quái. Nhưng anh không quá lo lắng, sau khi tiếp tục dung nhập mảnh hồn trong chiếc nhẫn Voldemort đã trở nên mạnh hơn trước, chiếu theo những gì hắn nói thì chỉ còn một mảnh linh hồn trong cúp Hufflepuff thôi là sức mạnh của hắn sẽ hoàn toàn phục hồi.

(Ở chỗ này, Voldemort chưa biết là bản thân có một mảnh hồn trong Cứu thế chủ nên V đại mới nhận định là ảnh chỉ còn 1 mảnh linh hồn trong Cúp thôi.)

Nhà kho vài phút trước...

Voldemort chậm rãi đi đến cửa nhà kho, hắn nhếch môi cười châm chọc, tưởng hắn không biết được bên trong xảy ra chuyện gì ư?

Đôi mắt hắn đỏ rực chết chóc, hơi thở Hắc ám đột nhiên xuất hiện khiến những kẻ mặc áo choàng đen không rét mà run, tiếng cửa mở ra, chúng đầy cảnh giác nhìn đứa trẻ mới đến, mà đồng dạng Voldemort cũng đánh giá mấy kẻ đeo mặc nạ trước mặt.

Trong không gian tĩnh lặng, hai bên giằng co trong không khí một chút cũng không khoan nhượng, nhóm người kia ngửi được mùi nguy hiểm không dám tiến lên công kích. Voldemort hờ hững nhìn mấy xác chết đầu lìa khỏi cổ không khỏi nhíu mày, giết người thô tục.

Hắn không muốn mất thời gian ở nơi rác rưởi này nữa, chỉ nói: "Ta muốn bọn nó và tên quý tộc kia."

Không hề cho người khác quyết định. Hắn muốn thì hắn phải có được.

Nhưng bọn người kia đều đồng lòng không muốn thương lượng với Voldemort, chuyến lần này bọn chúng đến là vì bọn trẻ con này, tên quý tộc cầm đầu giao dịch buôn bán trẻ em ngay khoảnh khắc thấy nhóm đàn em bị chém rớt đầu liền sợ đến tè ra quần. Cho nên gã ta chết hay sống không quan trọng. Chúng có thể thả tên quý tộc nhưng bọn trẻ thì không.

Voldemort cười lạnh, một cỗ áp lực tấn công về phía trước, xâm nhập vào cơ thể họ, thấy đứa trẻ động thủ bọn chúng cũng chỉ có thể cắn răng quyết đấu một trận.


Ôm tâm tình quyết sống chết mà đánh, Voldemort cũng có chút bất ngờ, hắn không nghĩ đến ngoài nhóm Tử thần Thực tử của hắn ra còn có kẻ lớn dạ như vậy. Nhưng dù sao xét về tuổi hắn đã đủ đè bẹp lũ nhóc con mới lăn lộn được ba bốn chục năm này, khỏi nói chi là về năng lực phép thuật.

Nhóm người này rất nhanh bị hắn doạ sợ, thần chú của hắn đều là không tiếng động không đũa phép, mỗi một thần chú không phải thuộc về Hắc ám thì là cực kì tà đạo, làm người khác trở tay không kịp, có người bị lời nguyền chém ngay ngực, càng khiến người khác sợ hãi chính là lời nguyền kia đang cắn nuốt tâm phép thuật.

Trực tiếp giao đấu, họ biết nếu cứng đối cứng thì thua trong tay đứa trẻ này là chuyện đã rõ như ban ngày. Một kẻ hô: "Bày trận!"

Voldemort nhướn mày, ở nơi bọn chúng không thấy vung tay tạo ra một vòng tròn ngăn cách mấy cái lồng sắt với nhóm người rồi hắn an tĩnh nhìn hành động tiếp theo của chúng.

Trong căn phòng đóng kín bỗng nhiên nổi gió cuồn cuộn, thân hình nhỏ bé của đứa trẻ cùng nhóm người kì lạ biến mất.

Cả nhóm người xuất hiện ở bìa rừng, chúng nắm chặt đũa phép chĩa về phía Voldemort, hắn thờ ơ rũ mi mắt, chẳng buồn nói: "Ta còn tưởng lũ trẻ các người còn có chiêu gì hay ho lắm. Hoá ra cũng chỉ đến vậy!"

Chân hắn đạp lên vòng tròn phép thuật được vẽ trên nền đất, hoa văn kì dị bằng mắt thường có thể thấy dần nứt ra, bọn người cả kinh lui về sau. Ngay lúc vòng tròn phép thuật bị Voldemort tiêu huỷ, một người đột nhiên xuất hiện ngăn cản hành động của hắn. Sức mạnh rất cường hãn khiến Voldemort phải dừng tay trong chốc lát để chặn lại công kích đang hướng đến mình.

Kẻ đó mặc áo choàng trắng, vạt áo bay nhè nhẹ trong gió, nhóm người như nhìn thấy vị cứu tinh, hô lớn: "Giáo sư!"

Vị giáo sư đeo mặt nạ mạ bạc thờ ơ gật đầu rồi không nói hai lời đã tung một thần chú sương mù, Voldemort ngay tức khắc thoát khỏi nhưng vẫn chậm một bước, bóng dáng của chúng đã biến mất, chỉ còn lại mỗi hắn và tên quý tộc đã ngất xỉu trong trận giao chiến vừa rồi.

Đã mất dấu nên hắn liền tập trung vào tên quý tộc, Voldemort phất tay cùng gã độn thổ về nhà kho. Quirrell thấy sắc mặt của Voldemort âm trầm hơn bình thường nên không dám nhiều lời.

Đợi một lúc, hắn mới lên tiếng phân phó: "Quirrell, ngươi mang bọn trẻ về phủ Malfoy trước. Lucius tự biết phải làm gì." Nhận lệnh, Quirrell nhanh chóng mang Nagini và mấy đứa trẻ rời khỏi.

Quirrell vừa đi, cơ thể Voldemort biến hoá, đứa trẻ biến mất thay vào đó là một người đàn ông trưởng thành, hắn bước đến chỗ tên quý tộc, đá một phát vào bụng gã, một cú này không biết dùng bao nhiêu lực, tiếng vang rất lớn, gã đang mê mang cũng bị đánh tỉnh. Vừa mở mắt ra đã thấy khung cảnh máu me đập vào mắt, gã sợ hãi co rút người vào trong góc, từng thớ thịt cứ run cầm cập không ngừng, trong miệng phát ra tiếng ô ô như khóc.

Voldemort chán ghét nhíu mày, hắn vừa nhấc chân lên, gã càng run lợi hại. Càng nhìn càng không giấu được sát ý, Voldemort giờ phút này chỉ muốn một cái Avada tiễn gã đi một đoạn.

"Mấy cái chuyện dơ bẩn của các ngươi sẽ chẳng ai biết nếu ngươi không đụng vào em ấy. Mắc quá, ta cho ngươi chuộc tội, mau nói nhóm người các ngươi hợp tác là ai?"

"Tôi... tôi..."


"Crucio!"

"A!!!!"

Voldemort híp mắt, cơn cuồng sát khó kiềm chế muốn rục rịch thoát ra, nhưng hắn phải giữ lí trí, hắn cần kẻ này còn sống.

"Nói!"

"Tôi... tôi thật sự không rõ!! Gã... gã Cris nói... đó là mối làm ăn bạc tỷ... chỉ cần mang lũ trẻ đó đi... sẽ sẽ sẽ... bên đó sẽ... giao tiền... Nhưng họ hứa sẽ chăm sóc... lũ trẻ... còn cho chúng danh phận..." Tên quý tộc kéo dài câu cuối ra như đang bao biện cho tội ác của mình.

Một lời biện hộ nhỏ bé đầy sợ sệt rơi vào tai Voldemort khiến hắn không nhịn được bật cười. Tiếng cười của Voldemort làm cho tên quý tộc thêm sợ hãi, gã như thấy trước cái chết của mình mà vội vàng chóng người thành tư thế quỳ, không ngừng cầu xin tha thứ. Nhưng người trước mắt lại không phải người lương thiện, tay hắn đã dính máu, hắn nắm giữ sinh mệnh người khác trong lòng bàn tay, hắn là người đưa là lời phán quyết, ngươi sẽ sống hoặc chết...

Không biết trải qua bao lâu, tên quý tộc đã không còn cảm nhận được gì ngoài trừ cơn đau đớn chưa từng nếm trải trước đây, gã không thể ngất đi, giờ phút này gã đã không muốn sống nữa... Gã oán hận nhưng lại không dám biểu lộ... Ác ma này ép hắn! Ngươi vĩnh viễn sẽ không có kết cục tốt!

"Các ngươi chẳng khác nào những kẻ đê hèn nhút nhát, trên đời này ta khỉnh rẻ nhất loại người làm nhưng không dám nhận." Voldemort cười mỉa mai, chuyện ác hắn làm hắn nhận, người hắn giết hắn sẽ không chối. Đó mới là cốt cách của kẻ mạnh.

Bên ngoài vang lên tiếng động không nhỏ, hàng loạt tiếng bước chân tiến dần đến, đôi mắt gã loé lên hi vọng rồi lại biến mất khi thấy người đến là ai.

"Thưa ngài Voldemort. Chúng tôi được ngài Malfoy cử đến giúp đỡ ngài." Chàng trai dẫn đầu nhóm người có mái tóc vàng, mặc trang phục thuần đen, vẻ mặt vô cảm, lời nói ra cũng máy móc khô khan.

Voldemort cảm thấy vô vị, hắn gật đầu rồi bắt đầu phân phó nhiệm vụ, xong hết thảy hắn đứng sang một bên nhường đường cho hai ba người tiến vào dọn xác, sẵn tiện xách theo tên quý tộc.

Đợi cho tên quý tộc hoàn hảo không một vết tích được "hộ tống" lên xe, Voldemort quyết định độn thổ về căn biệt thự của mình thì nghe có tiếng gọi.

"Còn một việc nữa thưa ngài." Người dẫn đầu nhanh chóng đi đến chỗ Voldemort, giữ một khoảng cách nhất định mới nói tiếp: "Cậu chủ nhỏ bảo xong việc mong ngài đến gặp cậu ấy."

Nghe vậy hắn có phần sửng sốt, cứ nghĩ Harry sẽ không muốn gặp hắn thêm một khoảng thời gian nữa. Dù nghi hoặc nhưng vẫn không ngăn được sự vui vẻ đang dâng lên trong lòng, gương mặt một giây trước tối tăm u ám giờ lại ấm áp nhu hoà.

Sau đó, hắn độn thổ đi mất, chỉ có nơi đến đã thay đổi.