Khi Tôi Mười Bảy

Chương 23: Chương 23



CHAP 23 – CHIẾN DỊCH TỎ TÌNH
-Wey chiều nay đi đánh bóng không?
Jin đập lên vai Khôi Thần cười toe toét
-Bận
-Bận gì?
-Ở nhà
-Làm gì?
-Ăn cơm
Jin xem tý lộn ngược họng ra sau, cậu có nghe nhầm không đây, Dương Khôi Thần mà lại bận ở nhà ăn cơm sao. Thần quay sang nhìn tên bạn trời đánh, thấy nó đang hả họng nhìn mình, cũng chẳng thèm quan tâm. Jin lắc lắc vai hắn
-Này, có tỉnh táo không đấy? Bận ở nhà ăn cơm? Mày sao??
-Ừ
-Dẹp đi, lâu rồi không đấu bóng
-Bận
-Bớt nhảm, 4h gặp ở sân bóng
-Tao đã nói…
-Bỏ 1 bữa không chết đâu
-…mày có vợ chưa?
Jin nhíu mày thắc mắc trong khi hắn vẫn chăm chú đọc tạp chí
-Đương nhiên là chưa
Khôi Thần khẽ thở hắt ra, gập tờ báo lại, bỏ tay vào túi bước đi
-Bỏ bữa, vợ la
Jin lần này bỏ cuộc, để mặc cho hàm dưới của cậu rơi thẳng xuống nền nhà
-Vậy mày chấp nhận tiểu Thuyên Thuyên rồi à?
-…..
-Đừng chối nhá, vừa mới gọi vợ ngọt sớt
-Rồi sao?
-Nghĩa là…mày yêu ẻm rồi à??
Dù đã biết rõ mười mươi nhưng Jin vẫn ngoan cố hỏi, cậu thích nhất là chọc phá chuyện tình cảm của Thần. Hắn hơi chau mày, rồi khuôn mặt nhanh chóng dãn ra và vẽ thành một nụ cười
-Tao yêu vợ tao có gì sai
-Ái chà chà, cũng nhanh gớm. Vậy ẻm biết chưa??
-….chưa
Jin lập tức dừng lại, đồng thồi chặn cả Thần
-Mày vẫn chưa nói à?
-Có cần thiết không?
-Hô hô, đừng nói là mày sợ nhé
-…
Câu này đích thị là gim thẳng vào tim hắn rồi, Thần lảng nhìn sang hướng khác, khi yêu, ai chẳng sợ bị từ chối. Jin thấy phản ứng của hắn thì ôm bụng cười ngặt nghẽo
-Ôi không ngờ mày cũng chết nhát, đến vợ mình cũng chẳng dám tỏ tình
Dương Khôi Thần là người có lòng tự trọng cao, nghe câu khích bác như vậy hắn nào dễ bỏ qua, vả lại sau vụ cưỡng hôn trong nhà thờ thì tên Jin đã bắt đầu nghi ngờ về sinh lý của hắn rồi, đây chính là một dịp tốt để hắn show ra sự menly của mình, hơn hết, cũng vì hắn thực sự muốn cho An Hiểu Thuyên biết, tình cảm thật của hắn. Khôi Thần nhìn tên bạn già chết tiệt, nhếch miệng
-Sao lại không?
Vẫn như thường lệ, bây giờ Hiểu Thuyên đang rèn luyện thể lực cho 2 tên kia. Lúc đầu Gim và Won nghĩ đó chỉ là một phút bốc đồng của nó thôi, ai ngờ nó kiên trì đến hơn 2 tuần, 2 tên này đã hối hận vì lời thề không bao giờ bỏ cuộc với nó
-Em/Tớ bỏ cuộc
Cả Gim và Won đều ngừng lại, nằm bò ra đất thở hổn hển. Hiểu Thuyên thổi vào chiếc còi vài phát

-Ta đã cấm nhắc đến chữ từ bỏ rồi mà, đứng lên và chạy tiếp ngay
-Không
Won hét lên, khuôn mặt vốn đỏ bừng vì chạy lại càng thêm đỏ
-2 tuần nay tụi em đã làm đủ thứ: chạy, quét dọn, khiêng bàn ghế, nấu ăn, lau chùi… đến bây giờ thì đã quá sức chịu đựng rồi, chị nói sẽ dạy em cách không bị bắt nạt nữa, nhưng rốt cuộc thì em học được gì chứ? Em bỏ cuộc vì chị cũng trái với lời hứa của mình
Won nói một tràng dài với sự giận dữ chưa từng có, Gim dù không nói gì nhưng ánh mắt cũng kiên quyết hệt như cậu nhóc. Hiểu Thuyên nhìn chằm chằm 2 học trò của mình, đôi mắt ánh lên nét hài lòng, nó cúi xuống, mỉm cười
-Học được cách cự lại
Cà 2 tròn xoe mắt nhìn nó, Thuyên tiếp tục nói
-Muốn không còn bị bắt nạt, đầu tiên, phải học cách chống lại. Suốt 2 tuần qua 2 người luôn răm rắp làm theo những gì tôi nói, và nếu hôm nay 2 người không phản kháng lại thì mặc nhiên mọi chuyện sẽ vẫn tiếp diễn, cho đến khi 2 người kiệt sức và lăn ra chết. Lũ bắt nạt cũng vậy, để yên cho nó lột đồ thì ngu gì chúng không lột tiếp, hiểu chưa nào?
Hiểu Thuyên đá mắt cười. 2 tên kia thộn mặt ra sau khi nghe nó giảng giải, trên trán liên tục tứa mồ hôi, chẳng là 2 tên này đang để hồn mình ở câu “..kiệt sức..lăn ra chết”. Nói vậy không lẽ nếu hôm nay cả 2 đứa nó không đình công thì sẽ có kết cục như vậy sao. Gim và Won nuốt nước miếng, e dè nhìn khuôn mặt tươi rói của An Hiểu Thuyên, không nghi ngờ gì con người độc ác này nhất định là sẽ hành hạ tụi nó đến chết rồi
-Được rồi, hôm nay biểu hiện của 2 trò rất tốt, cho về sớm. Giải tán.
Thuyên vẫy vẫy tay bỏ đi, Gim chạy theo
-Đợi mình đi siêu thị mua chút thực phẩm
-Không cần đâu, hôm nay mình sẽ tự nấu, về nghỉ ngơi đi “đầu bếp”
Gim lại tròn xoe mắt ngạc nhiên, Thuyên cười
-Hì lâu lâu cũng phải tự tay nấu cơm cho đức lang quân thường thức chứ?
-Chị yêu anh ấy lắm hả?
Nhóc Won đã lẽo đẽo theo từ khi nào, nói thêm rằng trong 2 tuần qua nhóc ta cũng thường xuyên ghé nhà Thuyên ăn chực, nên đều biết hết rồi. Còn nhớ ngày đầu tiên đến, thấy đại ca của trường ngồi trên ghế đọc báo mà cậu tưởng vào nhầm nhà, suốt bữa ăn hôm đó hắn tỏ rõ khuôn mặt bực tức, những ngày sau cũng vậy, nhưng rồi dần dần cũng không còn căng thẳng như trước nữa, chỉ có mỗi con Hắc Bảo là luôn gầm gừ mỗi khi Won đến, cậu cũng không hiểu tại sao. Thắc mắc cũng phải, vì Dương Khôi Thần ngoài mặt thì không còn quan tâm nhưng hắn vẫn âm thầm huấn luyện bảo bối Bảo Bảo của mình phải hù dọa Won cho cậu khỏi đến nữa. Thâm độc quá
Trở lại với câu hỏi của Won, Thuyên cười tươi
-Đương nhiên rồi
-Vậy anh ấy có biết tình cảm của chị không?
-Biết
-Vậy..anh ấy có thích chị không?
-Đương nhiên là có rồi
-Anh ấy tỏ tình rồi à?
-…
Đang hào hứng Thuyên chợt khựng lại, phải rồi, hắn chưa bao giờ nói với nó cả, thấy vẻ đăm chiêu của nó, nhóc Won nói
-Lúc trước khi anh ấy và chị Như Quỳnh quen nhau, 2 người mặn nồng lắm, đâu có giống…
Gim lập tức huých nhẹ Won, nhưng Thuyên đã chồm đến nắm cổ áo cậu kéo xuống
-Sao?
-À à..chuyện đó cũng lâu rồi….vả lại, lúc đó toàn chị Như Quỳnh chủ động không, nên….
-Cô ta chủ động à?
-Vâng..còn anh Khôi Thần thì….bình…thường thôi ạ..
Thuyên lại chau mày nghĩ ngợi. Sau vài phút thì nó dõng dạt nói
-Được rồi, ta không chịu thua đâu, phải cho hắn thấy rõ tình cảm của ta hơn, ta phải hơn con ả đó
Won, Gim ngớ người chẳng hiểu nó nghiệm ra gì và định làm gì, lúc hỏi thì nó chỉ trả lời gỏn lọn
-Tỏ tình..lại
Chiến dịch bắt đầu
CHAP 23 – CHIẾN DỊCH TỎ TÌNH
-Wey chiều nay đi đánh bóng không?
Jin đập lên vai Khôi Thần cười toe toét
-Bận
-Bận gì?
-Ở nhà

-Làm gì?
-Ăn cơm
Jin xem tý lộn ngược họng ra sau, cậu có nghe nhầm không đây, Dương Khôi Thần mà lại bận ở nhà ăn cơm sao. Thần quay sang nhìn tên bạn trời đánh, thấy nó đang hả họng nhìn mình, cũng chẳng thèm quan tâm. Jin lắc lắc vai hắn
-Này, có tỉnh táo không đấy? Bận ở nhà ăn cơm? Mày sao??
-Ừ
-Dẹp đi, lâu rồi không đấu bóng
-Bận
-Bớt nhảm, 4h gặp ở sân bóng
-Tao đã nói…
-Bỏ 1 bữa không chết đâu
-…mày có vợ chưa?
Jin nhíu mày thắc mắc trong khi hắn vẫn chăm chú đọc tạp chí
-Đương nhiên là chưa
Khôi Thần khẽ thở hắt ra, gập tờ báo lại, bỏ tay vào túi bước đi
-Bỏ bữa, vợ la
Jin lần này bỏ cuộc, để mặc cho hàm dưới của cậu rơi thẳng xuống nền nhà
-Vậy mày chấp nhận tiểu Thuyên Thuyên rồi à?
-…..
-Đừng chối nhá, vừa mới gọi vợ ngọt sớt
-Rồi sao?
-Nghĩa là…mày yêu ẻm rồi à??
Dù đã biết rõ mười mươi nhưng Jin vẫn ngoan cố hỏi, cậu thích nhất là chọc phá chuyện tình cảm của Thần. Hắn hơi chau mày, rồi khuôn mặt nhanh chóng dãn ra và vẽ thành một nụ cười
-Tao yêu vợ tao có gì sai
-Ái chà chà, cũng nhanh gớm. Vậy ẻm biết chưa??
-….chưa
Jin lập tức dừng lại, đồng thồi chặn cả Thần
-Mày vẫn chưa nói à?
-Có cần thiết không?
-Hô hô, đừng nói là mày sợ nhé
-…
Câu này đích thị là gim thẳng vào tim hắn rồi, Thần lảng nhìn sang hướng khác, khi yêu, ai chẳng sợ bị từ chối. Jin thấy phản ứng của hắn thì ôm bụng cười ngặt nghẽo
-Ôi không ngờ mày cũng chết nhát, đến vợ mình cũng chẳng dám tỏ tình
Dương Khôi Thần là người có lòng tự trọng cao, nghe câu khích bác như vậy hắn nào dễ bỏ qua, vả lại sau vụ cưỡng hôn trong nhà thờ thì tên Jin đã bắt đầu nghi ngờ về sinh lý của hắn rồi, đây chính là một dịp tốt để hắn show ra sự menly của mình, hơn hết, cũng vì hắn thực sự muốn cho An Hiểu Thuyên biết, tình cảm thật của hắn. Khôi Thần nhìn tên bạn già chết tiệt, nhếch miệng
-Sao lại không?
Vẫn như thường lệ, bây giờ Hiểu Thuyên đang rèn luyện thể lực cho 2 tên kia. Lúc đầu Gim và Won nghĩ đó chỉ là một phút bốc đồng của nó thôi, ai ngờ nó kiên trì đến hơn 2 tuần, 2 tên này đã hối hận vì lời thề không bao giờ bỏ cuộc với nó
-Em/Tớ bỏ cuộc
Cả Gim và Won đều ngừng lại, nằm bò ra đất thở hổn hển. Hiểu Thuyên thổi vào chiếc còi vài phát
-Ta đã cấm nhắc đến chữ từ bỏ rồi mà, đứng lên và chạy tiếp ngay
-Không
Won hét lên, khuôn mặt vốn đỏ bừng vì chạy lại càng thêm đỏ
-2 tuần nay tụi em đã làm đủ thứ: chạy, quét dọn, khiêng bàn ghế, nấu ăn, lau chùi… đến bây giờ thì đã quá sức chịu đựng rồi, chị nói sẽ dạy em cách không bị bắt nạt nữa, nhưng rốt cuộc thì em học được gì chứ? Em bỏ cuộc vì chị cũng trái với lời hứa của mình

Won nói một tràng dài với sự giận dữ chưa từng có, Gim dù không nói gì nhưng ánh mắt cũng kiên quyết hệt như cậu nhóc. Hiểu Thuyên nhìn chằm chằm 2 học trò của mình, đôi mắt ánh lên nét hài lòng, nó cúi xuống, mỉm cười
-Học được cách cự lại
Cà 2 tròn xoe mắt nhìn nó, Thuyên tiếp tục nói
-Muốn không còn bị bắt nạt, đầu tiên, phải học cách chống lại. Suốt 2 tuần qua 2 người luôn răm rắp làm theo những gì tôi nói, và nếu hôm nay 2 người không phản kháng lại thì mặc nhiên mọi chuyện sẽ vẫn tiếp diễn, cho đến khi 2 người kiệt sức và lăn ra chết. Lũ bắt nạt cũng vậy, để yên cho nó lột đồ thì ngu gì chúng không lột tiếp, hiểu chưa nào?
Hiểu Thuyên đá mắt cười. 2 tên kia thộn mặt ra sau khi nghe nó giảng giải, trên trán liên tục tứa mồ hôi, chẳng là 2 tên này đang để hồn mình ở câu “..kiệt sức..lăn ra chết”. Nói vậy không lẽ nếu hôm nay cả 2 đứa nó không đình công thì sẽ có kết cục như vậy sao. Gim và Won nuốt nước miếng, e dè nhìn khuôn mặt tươi rói của An Hiểu Thuyên, không nghi ngờ gì con người độc ác này nhất định là sẽ hành hạ tụi nó đến chết rồi
-Được rồi, hôm nay biểu hiện của 2 trò rất tốt, cho về sớm. Giải tán.
Thuyên vẫy vẫy tay bỏ đi, Gim chạy theo
-Đợi mình đi siêu thị mua chút thực phẩm
-Không cần đâu, hôm nay mình sẽ tự nấu, về nghỉ ngơi đi “đầu bếp”
Gim lại tròn xoe mắt ngạc nhiên, Thuyên cười
-Hì lâu lâu cũng phải tự tay nấu cơm cho đức lang quân thường thức chứ?
-Chị yêu anh ấy lắm hả?
Nhóc Won đã lẽo đẽo theo từ khi nào, nói thêm rằng trong 2 tuần qua nhóc ta cũng thường xuyên ghé nhà Thuyên ăn chực, nên đều biết hết rồi. Còn nhớ ngày đầu tiên đến, thấy đại ca của trường ngồi trên ghế đọc báo mà cậu tưởng vào nhầm nhà, suốt bữa ăn hôm đó hắn tỏ rõ khuôn mặt bực tức, những ngày sau cũng vậy, nhưng rồi dần dần cũng không còn căng thẳng như trước nữa, chỉ có mỗi con Hắc Bảo là luôn gầm gừ mỗi khi Won đến, cậu cũng không hiểu tại sao. Thắc mắc cũng phải, vì Dương Khôi Thần ngoài mặt thì không còn quan tâm nhưng hắn vẫn âm thầm huấn luyện bảo bối Bảo Bảo của mình phải hù dọa Won cho cậu khỏi đến nữa. Thâm độc quá
Trở lại với câu hỏi của Won, Thuyên cười tươi
-Đương nhiên rồi
-Vậy anh ấy có biết tình cảm của chị không?
-Biết
-Vậy..anh ấy có thích chị không?
-Đương nhiên là có rồi
-Anh ấy tỏ tình rồi à?
-…
Đang hào hứng Thuyên chợt khựng lại, phải rồi, hắn chưa bao giờ nói với nó cả, thấy vẻ đăm chiêu của nó, nhóc Won nói
-Lúc trước khi anh ấy và chị Như Quỳnh quen nhau, 2 người mặn nồng lắm, đâu có giống…
Gim lập tức huých nhẹ Won, nhưng Thuyên đã chồm đến nắm cổ áo cậu kéo xuống
-Sao?
-À à..chuyện đó cũng lâu rồi….vả lại, lúc đó toàn chị Như Quỳnh chủ động không, nên….
-Cô ta chủ động à?
-Vâng..còn anh Khôi Thần thì….bình…thường thôi ạ..
Thuyên lại chau mày nghĩ ngợi. Sau vài phút thì nó dõng dạt nói
-Được rồi, ta không chịu thua đâu, phải cho hắn thấy rõ tình cảm của ta hơn, ta phải hơn con ả đó
Won, Gim ngớ người chẳng hiểu nó nghiệm ra gì và định làm gì, lúc hỏi thì nó chỉ trả lời gỏn lọn
-Tỏ tình..lại
Chiến dịch bắt đầu
-Có nhất thiết phải làm vậy không?
Hiểu Thuyên cằn nhằn đưa tay chạm vào lọn tóc mới được búi cao
-Ây đừng đụng vào coi chừng rối
Won giữ tay nó lại nhắc
-Chị muốn tỏ tình hoành tráng thì đầu tiên phải tân trang cho thật đẹp chứ
-Rồi sao nữa?
-Chị tự tay nấu một bữa tối thật thịnh soạn, ăn diện thật đẹp và việc còn lại là chờ nhân vật chính về
-Này không phải tỏ tình thì màn tỏ tình mới là quan trọng nhất à, nãy giờ nhóc toàn nói những thứ ngoài lề
-Bà chị không biết gì hết, chính những thứ này làm nền tạo nên một khung cảnh lãng mạn, một yếu tố không thề nào thiếu được
-Chú em, bớt xem phim Hàn đi
Thuyên bĩu môi, nói vậy chứ nãy giờ nó vẫn ngoan ngoãn để yên cho Gim “trang trí” ình đó thôi
-Bọn tớ về đây, cố lên nhé
-Goodluck
Thuyên vẫy tay chào 2 học trò , đang định quay vào nhà thì chợt thấy một tờ giấy kẹp trong cánh cửa, chưa kịp mở ra xem thì một giọng nói quen thuộc cất lên
1 tiếng trước
-Chúc may mắn
Jin đá lông nheo với Thần rồi chạy vọt đi. Hắn chống tay lên bàn ăn, nhìn quanh. Nhà hàng Pháp này nổi tiếng nhất thành phố vì sự sang trọng và lộng lẫy và thức ăn hảo hạng. Hôm nay hắn đã bao hết cả nhà hàng, nhìn vào những đồ sứ sáng bóng, khung cảnh diễm lệ dưới ánh đèn vàng trông vô cùng lãng mạn, Khôi Thần thở dài, cách này thực sự có hiệu quả chứ

An Hiểu Thuyên đi qua đi lại, tay đan vào nhau ra chiều sốt ruột, nãy nó đã nhắn tin cho gã chồng bảo gã về sớm rồi, sao giờ vẫn chưa vác mặt về nữa
Reng…reng…reng
Thuyên nhìn vào màn hình “Chồng già is calling”. Nó hít một hơi, lấy bình tĩnh, nhấn nút nghe
-Gì?
Bên kia Khôi Thần nhíu mày, chưa kịp mở miệng nói gì thì nó đã hỏi xốc hông như thế, hắn sao chịu nổi, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, thôi nhịn
-À..tôi..hôm nay không về
-Cái gì..?? Lý do
Hiểu Thuyên từ căng thẳng chuyển sang bực tức, nó đã bỏ công chuẩn bị công phu như vậy (thật ra lúc này Won và Gim đang ở dưới bếp làm đồ ăn cho nó)
-Không cần biết
Bản tính vốn khó đổi, đến câu thứ hai thì hắn không nhịn nữa, thấy đầu bên kia im lặng, ra chiều tức điên sắp cúp máy, hắn nói nhanh
-Cô..ra đây đi
-Đây? Là đâu? Tại sao phải ra?
-Đây là…mà thái độ đó là sao? Tôi chọc điên cô chưa?
-Điên, tôi điên rồi đấy, tại sao tôi phải ra?
-Tôi..có chuyện muốn nói
-Chuyện gì?
-Nói trực tiếp
-Vậy về nhà
-Không, cô ra đây
-Sao bắt tôi ra đó?
-Vậy sao bắt tôi về nhà?
[email protected]$!#@%2
-$%%^%$
Cả hai bên đều trong tình trạng đầu bốc lửa. Dương Khôi Thần và An Hiểu Thuyên đều bực mình vô cùng, định hôm nay sẽ bày tỏ, đã chuẩn bị xong hết với căng thẳng gần chết mà còn bắt hắn/nó đi chỗ này chỗ nọ, đương nhiên là chẳng bên nào đồng ý rồi
-Đã bảo có chuyện gì thì về nhà nói, có..bất ngờ cho anh
-Ở đây..cũng có, vậy nên cô ra đây đi
-Ơ hay cái anh này buồn cười, tôi đã nói anh về nhà rồi cơ mà
-Cô mới tức cười đấy, không nghe tôi vừa nói gì sao
-Giờ anh có về nhà không?
-Không về đấy, tôi ở đây đợi
-Được xem ai lì hơn ai
Cụp
-Xem ra cô vẫn chưa hiểu những gì tôi nói thì phải
Triệu Như Quỳnh khoanh tay trước ngực, nhíu mày nói. Hiểu Thuyên dựa đầu vào cửa, nhếch mép cười
-Phải, dù tôi rất hiểu rõ Hắc Bảo nhưng vẫn không tài nào nghe thấu được cô
-Haha, miệng lưỡi cũng độc lắm
-Tôi chưa từng nói mình là một cô gái trong sáng ngây thơ
Như Quỳnh cười gằn
-Vậy tôi sẽ chờ xem biểu hiện của cô như thế nào khi Khôi Thần biết đến tiền sử bệnh hoạn của cô
-Cứ tự nhiên, trò cũ rích của cô chằng dọa được tôi đâu. Tôi đã giấu được cả nhà họ Dương khi bước vào làm dâu cho họ, thì chẳng lẽ lại dễ dàng để cô phanh phui
Quỳnh hơi suy nghĩ, phải chăng nó đã có kế sách gì, nó đưa tay lên xua
-Thôi, giờ thì phiền cô về cho, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm
Rầm
Cánh cửa đóng sầm lại
Dương Khôi Thần đưa tay lên nhìn đồng hồ
-Không lẽ cô ta không đến thật sao? Chết tiệt
Hắn bực bội càu nhàu, toan đứng lên thì va phải người phục vụ, ly rượu đỏ trong tay người phục vụ rơi xuống sàn, tiếng loảng xoảng như luồng điện xẹt nhanh trong không gian yên tĩnh, khiến lòng người bất an. Dương Khôi Thần nhìn những mảnh vỡ lẫn trong rượu đỏ, tim chợt nhói
Ngay khi cánh cửa vừa đóng, An Hiểu Thuyên đã ngã xuống nền cỏ. Từ tai, một chất lỏng màu đỏ chảy ra, nhuộm đỏ cả mảnh giấy trắng chưa kịp xem