Sau hai ngày chiến đấu với tẩu thi và hung thi, Lam Nguyệt vừa mới bước vào Kim Đan hậu kỳ. Vô Khuê cũng về quán để bán thuốc như bình thường và thuê thợ lắp lại cánh cửa mới mà Lam Nguyệt phá hỏng.
Cuộc sống an bình cứ thế tiếp diễn, cho đến khi Vô Khuê bị bắt cóc.
Ngày hôm đó, em họ của Vô Khuê không biết bằng cách nào tìm được lớp của Lam Nguyệt đang dạy.
Cô nhìn vẻ mặt hoảng loạn của em họ Vô Khuê liền nói với cả lớp:
- Các em cứ ôn bài tiếp. Giờ cô có việc đột xuất.
Cả lớp nói:
- Vâng.
Lam Nguyệt nói:
- Em trước hết cứ nói cho chị biết, chuyện gì đã xảy ra. Thể nào từ lúc sáng, cô đã thấy nóng ruột rồi. Cô cũng hoảng không kém người em họ kia, nhưng vẫn phải giữ bình tĩnh.
Em họ của Vô Khuê nói:
- Em cũng không biết, nhưng mà cửa vẫn mở toang. Em có gọi điện, nhưng chị ấy không bắt máy. Em còn nhặt được chiếc vòng này, chị xem xem.
Lam Nguyệt cầm chiếc vòng trên tay, suy nghĩ một lát.
Cô liền mở túi cho Tiểu Bạch ra ngoài, rồi đưa chiếc vòng tay cho Tiểu Bạch ngửi.
Lam Nguyệt nói:
- Tiểu Bạch ngửi xong thì dẫn đường đi. Cô ra lệnh cho Tiểu Bạch.
- Em gọi điện báo cảnh sát đi, chị sẽ cứu Vô Khuê.
Em họ của Vô Khuê nói:
- Vâng. Chị cho em đi cùng với.
Lam Nguyệt nói:
- Được. Em mau lên đi. Đừng chậm trễ nữa.
Em họ của Vô Khuê nói:
- Lên đâu ạ?.
Lam Nguyệt nói:
- Lên Tiểu Bạch. Cô nổi nóng, rồi ra lệnh cho Tiểu Bạch hoá to lên.
Em họ của Vô Khuê nói:
- Nó có cắn không chị?.
Lam Nguyệt không nói gì, trực tiếp kéo em họ của Vô Khuê lên lưng của Tiểu Bạch.
Lam Nguyệt nói:
- Tiểu Bạch đi.
- Còn em nữa, bám chắc vào. Lát nữa mà rơi, chị không quay lại đâu.
Tiểu Bạch bắt đầu chạy. Em họ của Vô Khuê mặt tái mét, bám chặt vào bộ lông của Tiểu Bạch. Cô nghĩ: “Chiếc mèo này hơi bá đạo rồi, chạy còn nhanh hơn cả xe nữa.”
Trái ngược với vẻ hoảng sợ của em họ Vô Khuê, Lam Nguyệt vẫn ngồi yên, nhưng trong lòng lại lo lắng cho Vô Khuê. Cô nghĩ: “A Khuê đợi Nguyệt Nguyệt đến cứu, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện.”
Trong một căn nhà bỏ hoang, Vô Khuê dần tỉnh lại. Đầu cô bây giờ vẫn còn đau, cô quan sát xung quanh. Cô nhận ra những người bắt cóc cô, là người bình thường không hề tu tiên.
Cô nghĩ: “Bằng từng này người mà cũng dám bắt cóc mình, Nguyệt Nguyệt mà đến đống này nằm dưới đất hết.”
Lam Nguyệt nhanh chóng đã đến căn nhà bỏ hoang, cô dấu khí tức của mình rồi hạ gục từng tên một.
Bên trong, tên cầm đầu bắt đầu giở trò với Vô Khuê.
Hắn ta nói:
- Cô em xinh đẹp à, đêm nay chiều anh nha. Hắn vuốt tóc Vô Khuê rồi sờ má cô.
Vô Khuê nghe vậy thấy buồn nôn, đá cho hắn một cái vào hạ bộ.
Hắn ăn đau nằm lăn ra đất lăn lộn. Hắn hét lên:
- Đánh con nhỏ đó cho tao.
Nhưng mà không ai vào, vì đàn em của hắn đã bị Lam Nguyệt xử hết rồi còn đâu.
Vô Khuê nghĩ: “Này thì bỏ thuốc mê vào trong phòng, cho chừa.”
Lúc này, còi xe cảnh sát vang lên. Tốp cảnh sát mau chóng tiến vào căn nhà, họ cầm loa rồi nói:
- Mau thả nạn nhân ra, sẽ được khoan hồng của pháp luật.
Vô Khuê tự cởi trói từ khi nào, cô đứng dậy lôi cổ áo của tên suýt nữa thì làm cô mất trinh tiết.
Hắn ta bị kéo lê dưới đất, la hét om sòm.
Vô Khuê nói:
- Hắn ta bắt cóc tôi, lại còn muốn làm nhục tôi. Tôi giao hắn ta cho các anh.
Vô Khuê đẩy hắn ta về phía cảnh sát, rồi đi ra ngoài tìm Lam Nguyệt.
Cảnh sát nhìn cảnh tượng có một không hai mà nhịn cười, nhanh chóng còng tay hắn ta lại rồi áp giải lên xe.
Lam Nguyệt nhìn thấy Vô Khuê đi ra ngoài, không sứt mẻ miếng nào mới yên tâm.
Lam Nguyệt cầm tay Vô Khuê, rồi đeo lại chiếc vòng mà cô đánh rơi.
Vô Khuê nói:
- Nguyệt Nguyệt không bị thương chứ?.
Lam Nguyệt nói:
- Không sao, Nguyệt Nguyệt đánh không đã tay. Nói vậy chứ tay cô cũng đỏ lên rồi, lại còn dính máu của bọn người kia nữa.
Vô Khuê thấy tay của Lam Nguyệt dính máu, liền gọi em họ của cô đến.
Vô Khuê nói:
- Em có mang nước khoáng không?.
Em họ của Vô Khuê nói:
- Em có ạ. Cô liền đưa chai nước cho Vô Khuê.
Vô Khuê cầm lấy, rồi đưa chai nước cho Lam Nguyệt rửa tay.