Đột nhiên bị kéo vào một phòng thiết bị, đóng cửa.
“Làm gì?”
Lương Mạt khóc không ra nước mắt, giận dữ cũng không nổi. Tay dài thì ghê gớm lắm sao? Tại sao luôn bị hắn ôm vào lòng.
“Lớp trưởng, phần thưởng của tôi đâu?”
Minh Trạm buông cậu ra, khoanh tay nhàn nhã hỏi.
“Cái gì … Thưởng?”
Lời nói ra khỏi miệng chính là không đủ trọng lượng.
“Tôi đến huấn luyện. Phần thưởng của tôi đâu?”
Lương Mạt: “…”
“Này, lớp trưởng, cậu sẽ không nuốt lời đi …”
Khoé mắt Minh Trạm đấy nguy hiểm mà nheo lại.
“Tôi … căn bản … không đáp ứng cậu cái gì …”
Lương Mạt nhìn Minh Trạm một chút, tự hỏi có thể hay không trốn đi ngay dưới mí mắt Minh Trạm.
“Hả?”
Minh Trạm biết rõ mà vẫn cố ý tỏ ra nghi vấn.
Lương Mạt càng thêm xấu hổ lúng túng, tựa hồ tay chân không biết để chỗ nào. Đúng là, cố ý gây khó dễ mà, cậu nhìn vào cái bàn phòng thiết bị mà nói rằng: “Tôi … Tôi không khóc nổi ….”
Minh Trạm đầu tiên là sững sờ, sau đó, xì một tiếng bật cười.
“Tôi nói lớp trưởng, học tập rất khổ cực sao?” Rốt cuộc là mạch não như thế nào, mới có thể cho rằng hắn có thú vị muốn xem một nam sinh khác khóc, hoàn toàn quên ý nghĩ này là mấy ngày trước chính miệng mình nói.
Mang theo ý cười, Minh Trạm hơi đến gần Lương Mạt. Mà Lương Mạt hoàn toàn rơi vào mơ hồ không hề phát hiện.
“Không đoán ra được sao? Thưởng.”
Lương Mạt nhìn chằm chằm mặt đất, phát hiện giày của Minh Trạm đang áp sát chân mình, thậm chí sắp đụng phải. Hốt hoảng nhấc mặt, lại phát hiện khoảng cách giữa hai người lại trở nên rất gần rồi.
Hô hấp Lương Mạt liền khẩn trương lên.
“Hôn tôi một cái, tôi liền bỏ qua cho cậu.”
Ngữ khí Minh Trạm nhẹ, vui sướng giống như chim sẻ nhỏ đang nhảy nhót đầu cành.
Mặt Lương Mạt phút chốc hồng lên, ánh mắt liền tránh đi một chút.
Minh Trạm cũng không gấp, chỉ là hơi nghiêng mặt, phảng phất đang nói: ” Mặt ở chỗ này, chính là cậu chủ động, hôn một cái đi.”
Tầm mắt Lương Mạt lúc ẩn lúc hiện, vẫn là về tới khoảng cách gần trong gang tấc, nhìn vào khuôn mặt trắng nõn của Minh Trạm.
Lông mi thật dài, nhẹ khẽ rủ xuống, che đi đồng tử sáng lấp lánh.
Thật giống như có thể nghe rõ tiếng kim phút đang chuyển động trên đồng hồ treo tường.
Thời gian một giây một giây lại qua đi.
Lương Mạt rốt cuộc nhắm mắt lại, nắm chặt tay, nhận mệnh mà dán lên.
Sống mũi đụng vào nhau, môi đụng vào miệng của Minh Trạm.
Minh Trạm trong mắt lướt qua ý cười. Hoàn toàn một bộ dáng bất đắc dĩ. “Nha, tôi còn tưởng cậu không định làm rồi đó …”
Lương Mạt quả thực nói không ra lời. Đẩy ra Minh Trạm, cư nhiên liền dễ dàng chạy.
…
Chạy hoà thượng không chạy được miếu.
Chờ Minh Trạm chậm rãi đi về phòng học, vẫn là thấy được Lương Mạt ngồi thẳng bên bàn học đọc sách.
Luôn là dáng vẻ đó, mà thật giống như cũng không nhàm chán đến thế …
Minh Trạm dùng chân gác lên ghế tựa, thu hồi tầm mắt.
Kiểm tra hoá học kết thúc, trong phòng học một mảnh kêu rên. Nhóm học sinh dồn dập đối chiếu đáp án, bài thi của Lương Mạt bị cầm thành bài mẫu.
Vì vậy chỗ ngồi của lớp trưởng đại nhân bị bao vây. Lương Mạt thật vất vả từ trong vòng vây bò ra, đi ra ngoài thông khí, dựa vào tường hành lang, vừa vặn nhìn thấy Minh Trạm gối đầu lên cánh tay, tư thế ngủ mặt hướng ra ngoài.
Liền ngủ, không biết hắn thi như thế nào.
Tâm lý khó giải thích được trồi lên suy nghĩ này, liền lập tức bị đánh tan, chính mình đang suy nghĩ cái gì a.
“Minh Trạm!”
Một nữ sinh đứng ngoài bệ cửa sổ, nửa người tiến vào, gỡ gỡ tóc Minh Trạm.
Minh Trạm tỉnh ngủ, đứng lên, có chút bực mình mà nhìn nữ sinh: “Cô là cái loại yêu quái gì mà suốt ngày nghịch tóc của người khác, khi nào có thể bỏ?”
“Tôi cũng không phải đầu ai đều mò, chỉ thích ai tóc tai đặc biệt đáng yêu thôi.”
Nữ sinh uỷ uỷ khuất khuất mà giảng.
“Có tin hay không tôi chặt móng vuốt của cô?”
Minh Trạm nói mà mặt không biểu cảm gì.
“Không được, tôi thật vất vả làm móng tay, cậu xem, nhìn có đẹp hay không?”
Nữ sinh lấy le lắc lắc tay.
“Nhìn đẹp, đẹp muốn chết rồi.”
Ngữ khí Minh Trạm không có tí cảm xúc nào mà khích lệ nói.
“Tôi tạm thời tin tưởng cậu đang khen tôi.”
Nữ sinh sờ sờ tay, sau đó còn nói: “Nghe nói cậu tham gia huấn luyện đội bóng rổ, làm sao đột nhiên lại đi chơi bóng rổ?”
“Tôi thích.”
Nữ sinh vừa nói vừa ngồi lên bệ cửa sổ, dưới váy đồng phục học sinh là một đôi chân thon dài.
“Lăn xuống.”
Minh Trạm bỗng nhiên có chút nghiêm nghị mà nói.
“Biết điều, liền không quăng chết.”
Nữ sinh tuy rằng oán trách, vẫn là lần nữa dừng lại.
“Vậy cậu –“
Thời điểm nàng còn muốn nói gì nữa, Minh Trạm bỗng nhiên đứng dậy, từ trong phòng học đi ra, đi ngang qua Lương Mạt. Lương Mạt chột dạ làm bộ không để ý hắn mà xoay lưng nhìn ra bên ngoài.
Chỉ nghe nữ sinh phía sau hỏi: “Cậu đi đâu a?”
“Đi WC.”
“Tôi cũng đi!”
Nữ sinh vài bước đuổi tới.
“Chớ đi cùng tôi, phiền chết.”
“Vậy cậu chạy đi nha.”
Nữ sinh dương dương tự đắc.
“Bệnh thần kinh.”
Mặc dù nữ sinh rất ồn ào, thế nhưng thoạt nhìn bóng lưng, không khỏi thấy hài hoà.
Lương Mạt không biết mình tại sao có chút không vui.