Lương Mạt tới trường học bao giờ cũng sẽ sớm 15 phút, cậu vừa uống sữa đậu nành, vừa tiến vào phòng học, không nghĩ tới mình lại là người đầu tiên tới lớp.
Nhét bài thi vào trong ngăn bàn Minh Trạm, Lương Mạt nằm úp lên mặt bàn ngủ thêm một chút.
Không lâu lục tục có người đến, mãi đến tận khi tương đối đông đủ, mọi người cũng tự bắt đầu chuẩn bị bài học.
Lương Mạt nhìn về vị trí cạnh cửa sổ, thấy được Minh Trạm đang nhàn nhã lật sách. Hắn vừa nhấc mắt, liền đụng phải tầm mắt của Lương Mạt. Lương Mạt bị bắt quả tang thu cổ về.
Ngữ văn, ngữ văn, nghỉ trưa, hoá học, hoá học, toán học, tự học.
Vì vậy ngày đó, ngoài ý muốn cả ngày gặp mặt Minh Trạm.
Đợi đến thời điểm tan học, ở trạm xe buýt Lương Mạt gặp được Minh Trạm. Minh Trạm đi tới, nói: “Chiều hôm qua ba mẹ tôi về.”
Lương Mạt đơ người hai giây, mới nghĩ ra, Minh Trạm là đang giải thích chuyện chiều qua sao?
Lương Mạt: “Ừ.”
Minh Trạm còn muốn nói điều gì, lại bị một nữ sinh chạy tới đánh gãy.
“Minh Trạm Minh Trạm, chúng ta cùng về nhà nha.”
Lâm Chiều Yêu cười híp mắt nhìn chằm chằm Minh Trạm.
“Không tiện đường.”
Minh Trạm mặt không thay đổi từ chối.
“Dì mới tớ đến ăn cơm, nên tớ tới nhà cậu nha.”
Minh Trạm quay đi hướng khác, tựa hồ rất muốn tránh xa nữ sinh này, nhưng Lâm Chiều Yêu lại như cái đuôi lắc lư bên Minh Trạm, đến cùng Minh Trạm cũng không phát hoả nổi với cô ấy, chỉ có thể câu được câu không đáp lớp nữ sinh.
Lương Mạt đi tới một bên khác chờ xe, cậu yên lặng nhìn chằm chằm con đường dưới chân ngẩn người, mới vừa rồi Minh Trạm định nói gì vậy? Thậm chí cậu có chút tức giận nữ sinh kia, cố tình chen vào lúc người ta đang nói chuyện, thế nhưng…. Không nghĩ tới Lâm Chiều Yêu lại chạy tới, đánh gia Lương Mạt, chạy một vòng quanh cậu.
Lâm Chiều Yêu như một bông hoa xinh đẹp, khiến Lương Mạt có chút bối rối mà đối diện ánh mắt chăm chú của cô.
“Cậu thích A Trạm sao?”
Lời nói quả thật kinh người.
Phản ứng đầu tiên của Lương Mạt là đi tìm Minh Trạm. Nhưng không kịp để cậu tìm được thân ảnh của Minh Trạm trong dòng người, Lâm Chiều Yêu tiếp tục nhỏ giọng nói: “Không trách A Trạm từ chối mình, hoá ra là thích cậu nha…”
Lương Mạt: “Cậu đang nói gì vậy?”
Lương Mạt thấy người xung quanh không nhìn sang, thở khẽ một hơi.
Lâm Chiều Yêu nhìn biểu tình lúng túng của cậu, rất tri kỷ mà nói rằng: “Cậu yên tâm đi, mình sẽ không nói ra đâu… Cậu vừa giận sao?”
Tại sao một người hai người đều thấy mình là loại người dễ tức giận nhỉ?
Lương Mạt giật giật miệng, nói: “Không.”
Lâm Chiều Yêu lại mất hứng nói: “Cậu nhìn mình kéo tay A Trạm, cậu sao không ghen?”
“Chúng tôi chỉ là bạn học.”
Lương Mạt giải thích.
“Nhưng A Trạm thích cậu đó.”
Lâm Chiều Yêu phình miệng: “Cậu, cậu đừng có hối hận.”
Lâm Chiều Yêu nói xong, lập tức chạy tới bên người Minh Trạm, thân mật ôm lấy cánh tanh Minh Trạm, khoe khoang nhìn sang, phảng phất như nhắc lại: “Cậu đừng có hối hận.”
Lương Mạt nhức đầu dời tầm mắt, nghĩ, hắn có gì tốt mà phải hối hận, cậu vui vẻ còn không kịp. nếu như Minh Trạm không bao giờ làm mấy hành động ấu trĩ nữa.
Nhưng mà, hai người kia ở phương diện này, ngược lại lại vô cùng ấu trĩ.
Lương Mạt trên xe cảm giác như trong cái lò công cộng, đèn xe đã sáng, bốn phía kín không lọt gió khiến cậu có chút buồn bực, bị người đằng sau đẩy ra bên cạnh, Lương Mạt phải nắm tay vào cái cột để không ngã, cố lấy lại thăng bằng.
Quả thực… không hiểu gì.
Lương Mạt nghĩ.
Thứ sáu tan học, huấn luyện lần cuối cùng của đội bóng rổ.
Lương Mạt như cũ ngồi trên ghế ngoài sân, cậu mang theo một quyển sách ngữ văn, chú thích lít nha lít nhít như đàn kiến dọn nhà, bên tai là tiếng bước chân và tiếng bóng rổ đập vào sàn.
Quần áo người kia ướt đẫm sau lưng, nhăn nheo lại tạo thành một khối hình dáng không rõ. Cánh tay duỗi dài cùng bước nhảy mạnh mẽ nhanh chóng.
Thời điểm huấn luyện kết thúc, huấn luyện viên tập trung thành viên, tiến hành dặn dò lần cuối, đại ý là nghỉ ngơi tốt, để tâm thái tốt, sau đó nói rõ điểm mạnh điểm yếu của từng người một lần, cuối cùng chính là thực hiện động tác cầu may.
Lương Mạt ở một bên nghe, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào dưới chân mình.
Cậu không cần nhìn cũng biết, Minh Trạm chắc chắn đang lười biếng ôm bóng đứng ở phía sau cùng.
“Giải tán.”
Mọi người dồn dập uống nước uống nước, đi phòng thay đồ đi phòng thay đồ, Lương Mạt giao sổ điểm danh cho huấn luyện viên, huấn luyện viên nói: “Ngày mai em cũng đi cùng đi, thời điểm đó có tình huống gì cũng dễ xử lý hơn.”
Lương Mạt gật đầu, đồng ý. Làm trợ giáo, cậu thực sự phải đi.
“Đúng rồi, tiểu tử Minh Trạm kia, gần đây tâm tình thế nào?”
Huấn luyện viên đột nhiên hỏi. Sờ sờ cằm, có một tia ngờ vực: “Tuy rằng hai ngày nay nó biểu hiện không tệ, nhưng thầy vẫn cảm thấy không yên lòng.”
Lương Mạt đứng ở cửa, không biết nói cái gì.
Ánh mắt huấn luyện viên khoá chặt Lương Mạt, nói: “Làm trợ giáo, em giúp thầy ổn định cảm xúc của tiểu tử kia nhé, vạn nhất nó ngày mai đột nhiên phát tác rời sân, thầy không giải quyết nổi…”
Lương Mạt nghĩ, huấn luyện viên tại sao luôn nghĩ Minh Trạm là cái thùng thuốc nổ, sẽ có ngày nổ tung vậy?
Tuy rằng Minh Trạm có lúc toàn làm theo ý mình, nhưng tính khí hắn không kém đến thế.
Lương Mạt đợi Minh Trạm đi ra, sân bóng rổ đã không còn bóng người.
Cậu không thấy Minh Trạm trong phòng thay đồ, thấy Lục Châu đi ra, hỏi một câu mới biết Minh Trạm tới phòng tắm lầu bảy.
Phòng tắm lầu bảy, hình như là của giáo viên.
Lâu bảy cũng có phòng ngủ như ký túc xả, chỉ là rộng rãi thoải mái hơn so với của học sinh.
Lương Mạt không biết Minh Trạm vào gian nào, chỉ nghe được tiếng nước chảy, men theo tiếng nước, cậu đứng trước cửa một phòng, tiếng nước trong bồn tắm ào áo, Lương Mạt thấy cửa không khoá, cậu vừa vào, thiếu điều dẫm phải đồng phục bóng rổ Minh Trạm ném xuống đất, quần, còn có cả quần lót màu đen.
Không biết tại sao, hô hấp Lương Mạt hơi ngưng lại, lập tức dời ánh mắt đi, nhưng lại chột dạ, lén lút nhìn cái quần lót trên đất, có cái tư tưởng kỳ quái bò trong lòng, ngứa, khiến người không có chỗ dung thân.
Trong lúc Lương Mạt cân nhấc có nên đẩy cửa ra ngoài không, cửa kính buồng tắm mở ra, lập tức, Minh Trạm thấy được Lương Mạt cứng đờ ở giữa cửa, mà Lương Mạt, hình như bị hắn doạ ngã, ánh mắt nhìn lên đầu tiên rơi trên người, sự xấu hổ nhanh chóng dâng lên, toàn bộ mắt đỏ rần, như mèo bị cào đuôi, thật giống như muốn trốn nhưng chân không thể nào động.
Mà trên thực tế, chỉ cần một giây, Lương Mạt đã thấy rõ Minh Trạm tóc còn ẩm ướt, cao to, thon dài, nước chảy dọc theo da thịt, chỉ mặc mỗi cái quần lối, phía dưới là chân dài thẳng tắp.
Cậu còn chú ý tới, quần lót là màu xám, không giống với cái ở trên đất kia.
Thế nhưng, cậu không có can đảm nhìn vào mặt Minh Trạm, đối diện với đôi mắt Minh Trạm.
Cậu cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, cánh mũi hít vào toàn là mùi thơm sửa tắm và hơi nước ẩm ướt của Minh Trạm mang tới.
Lương Mạt nói: “Tôi… cậu mặc quần áo trước đã.”
Cậu muốn nói là cậu sẽ ra ngoài các loại.
Lại không nghĩ rằng cổ họng mình khàn khàn thế.
Cậu nóng ruột cuống quýt lùi về sau, không cần thận đạp phải quần áo Minh Trạm, co chân lại, trượt chân trên nền gạch, thân thể mất đi cần bằng, tay nắm vào không trung mấy cái, bắt được cánh tay đang định đỡ mình của Minh Trạm.
Lòng bàn tay cậu cảm nhận được cánh tay Minh Trạm.
Nóng. Ẩm ướt.
Lương Mạt cổ họng nghẹn lại: “Xin lỗi, tôi…”
Minh Trạm dùng sức dìu thắt lưng cậu, chân đạp vào cửa, cửa liền đóng lại.
Lương Mạt bị âm thanh cửa đóng sầm doạ sợ run lên, muốn đẩy Minh Trạm ra.
Giọt nước trên tóc Minh Trạm nhỏ lên mặt Lương Mạt.
Lương Mạt cảm thấy tư thế này không quá an toàn. Cậu nóng lòng muốn thoát khỏi tư thế bị kìm hãm này.
Không thể làm gì, đối mặt với đôi mắt sáng rực của Minh Trạm.
“Cậu tìm tôi?”
Minh Trạm hỏi.
Tầm mắt dóng như ánh mặt trời ngày hè, nóng bỏng mà sáng chói xông tới.
Mỗi tấc da thịt như bị nhiệt lượng nóng rực này làm cho bỏng.
“Tôi, huấn luyện viên nhờ tôi, nói với cậu những hạng mục cần chú ý.”
Trong mắt Minh Trạm lướt qua tia buồn cười, Lương Mạt cảm thấy dưới cái nhìn của hắn mình đang mướn cái cớ sứt sẹo, bởi vì cái gì mà hạng mục cần chú ý, huấn luyện viên đều nói qua rồi.
Mà chính mình giờ khắc này, tựa hồ không có lý do gì để nói tiếp, chỉ có thể đơn độc đối đầu với Minh Trạm.
Nhưng thực tế là, huấn luyện viên xác thực có kính nhờ Lương Mạt đến ổn định cảm xúc Minh Trạm.
Nhưng đến lượt mình phải mở lời, lại khó có thể nói ra.
Chẳng lẽ bảo
- phụ đạo tâm lý?
Minh Trạm khẳng định khịt mũi coi thường.
Hoặc là
- thả lòng tinh thần?