Dương Nghiêm sau khi thanh toán xong liền rời đi, bên ngoài có một chiếc xe màu đen nhìn khá sang trọng đang đợi sẵn, hắn ngồi vào ghế sau và đóng cửa, nụ cười duy trì từ nãy đến giờ nhanh chóng tắt đi.
Người đàn ông lười biếng chống tay lên thành cửa sổ rồi tỳ cằm vào, hắn lạnh giọng ra lệnh:
"Chạy đi ".
"Vâng ạ ".
Tài xế cúi đầu nghe theo, chiếc xe lăn bánh rời khỏi quán ăn.
Hắn ngồi ở phía sau hít một hơi dài rồi chậm rãi thở ra, mắt phượng đẹp đẽ chậm rãi nhắm lại, dáng vẻ hệt như một bức tranh, khiến cho người khác tim đập mạnh, dù muốn tiếp cận nhưng lại không dám.
Dương Nghiêm từ từ mở mắt ra, hắn nhìn ra bên ngoài, nét mặt không còn hoà nhã mà thực sự rất doạ người, hắn miết ngón tay cái và ngón tay giữa vào nhau, chẳng biết đang suy tính điều gì. Chiếc xe chạy đến biệt phủ, cổng được mở ra, ngừng lại ở trước khuôn viên rộng lớn, tài xế bước ra rồi mở cửa xe sau, hắn vẫn vô cùng khoan thai mà bước xuống, nét mặt đáng sợ khi còn ở trong xe đã biến mất, thay vào đó là một biểu cảm vui vẻ.
Hắn bước vào trong nhà, nhìn thấy mẹ mình cùng với chị và em gái đều ở phòng khách, không nhanh không chậm mà lên tiếng:
"Mọi người không đến thăm cha sao? Khi nãy con nghe Yểm Ly nói cha hình như đang ở bệnh viện ".
"Sao chứ? " - Từ Phi là người lên tiếng đầu tiên.
Tiếp đó, Dương Yên Chi cùng với Dương Nhất Nguyệt cũng liền mở miệng hỏi:
"Cha tại sao lại ở bệnh viện? ".
Dương Nghiêm nhìn về phía quản gia, tuy khi nãy hắn không biết người gọi cho Giang Yểm Ly là ai, nhưng có thể suy luận được rằng phần lớn là thân tín của cha, nếu như không phải quản gia thì ông ta cũng phải biết điều gì đó. Hắn không buồn không vui, gọi thẳng tên của quản gia già đã hơn lục tuần:
"Chu Quang Khải, ông nói xem? ".
Quản gia già biết không thể giấu được liền nhỏ giọng:
"Hôm nay ở công ty, chủ tịch đột nhiên bị nhồi máu cho nên đã được đưa vào bệnh viện, tình hình đã ổn lại rồi, nhưng mà ngài ấy vẫn sợ phu nhân, thiếu gia và tiểu thư lo lắng, vậy nên mới không nói ".
"Vợ và con ruột không nói, lại gọi một đứa không cùng máu mủ vào thăm mà coi được à?! " - Từ Phi vơ lấy tách trà rồi ném về hướng quản gia, nó không trúng ông, bay vào tường rồi vỡ tan thành từng mảnh trước khi rơi xuống đất.
"Chuẩn bị xe, đến bệnh viện ngay bây giờ " - Từ Phi lớn tiếng.
Cả gia đình nhanh chóng đến bệnh viện, nhìn thấy Từ Phi có phần hùng hổ thế kia thì bác sĩ cũng có chút ái ngại, dù vậy cũng không dám cản trở, chỉ có thể chắn trước mặt bà ta rồi nhẹ giọng: "Phu nhân, tình trạng của chủ tịch đã ổn hơn nhiều rồi nhưng trên hết vẫn cần được nghỉ ngơi tịnh dưỡng, không nên để ngài ấy kích động ".
Từ Phi liếc mắt nhìn sang bác sĩ, nhưng xét thấy anh ta nói đúng, lại thêm lúc này hơi nhiều người, không tiện làm lớn chuyện, vậy nên bà ta liền điều chỉnh cảm xúc, bằng mặt không bằng lòng mà đáp lại:
"Tôi hiểu rồi ".
Trong phòng bệnh, Giang Yểm Ly đang ngồi ở bên giường trông chừng Dương Thành Trung, nhìn thấy cô chu đáo khử trùng ly nước bằng nước sôi trước khi cho cha nuôi dùng nó để uống thuốc trong lòng Từ Phi cũng có chút xúc động, nhưng chẳng được bao lâu thì sự thù hận đã khiến cho mắt bà ta mờ đi.
Giang Yểm Ly không phải con ruột, rốt cuộc là vì tài sản nên mới nịnh bợ Dương Thành Trung, hay là vì muốn nhắm đến cái ghế phu nhân nhà họ Dương?
Những điều này đều có khả năng cao xảy ra, Từ Phi thực sự muốn xông đến đánh mắng cô một trận, nhưng vì lời dặn của bác sĩ, sợ chồng mình kích động thì tình trạng sẽ nặng hơn nên đành phải nhịn.
Bà ta tuy nóng tính, nhưng suy cho cùng vẫn nghĩ cho đại cục.
Từ Phi tiến đến chỗ giường nằm, Dương Thành Trung nhìn bà rồi thều thào:
"Sợ bà lo lắng cho nên không nói, xem mắt sưng to hệt như quả đào rồi ".
Giang Yểm Ly nhìn thấy mẹ nuôi bước vào thì biết ý cúi đầu rồi đi ra ngoài, lúc đó Dương Yên Chi, Dương Nghiêm cùng với Dương Nhất Nguyệt cũng đi vào trong, cô đứng ở ngoài cửa nhìn cảnh tượng như thế khó tránh khỏi chạnh lòng.
Cảm giác dù có làm bất cứ việc gì thì cũng chẳng thể nào trở thành gia đình thực sự với họ được.