Dương Nghiêm đi đến chỗ Dương Thành Trung rồi đỡ lấy ông trong khi chờ xe lăn đang được quản gia lấy từ trong cốp xe ra ngoài.
Chủ tịch Dương ngồi lên xe rồi được đẩy vào trong phòng khách, Giang Yểm Ly cúi đầu đi phía sau, ngay cả khi vào phòng khách thì cô cũng chỉ dám đứng nép vào một góc im lặng không nói gì.
Dương Thành Trung nhìn hành lý của con trai được người hầu đem vào trong nhà thì liền mỉm cười rồi hỏi:
"Sao lại về? ".
Dương Nghiêm ngòi ở phía đối diện dáng vẻ đường hoàng đáp lại:
"Sức khoẻ của cha cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, con lo lắng nên phải về chăm sóc ".
Sự hiểu chuyện của hắn khiến cho Dương Thành Trung phần nào được an ủi, dáng vẻ bệnh tật của ông lúc này không thể cười to như thường ngày nhưng để thể hiện sự vui vẻ thì vẫn tốt chán, ông gật gù rồi nói: "Tốt, về là tốt. Tối nay chúng ta sẽ ăn một bữa đoàn viên " - Cùng với tiếng nói hơi mệt mỏi được cất lên là cái vẫy tay yếu ớt của ông.
Hắn biết ý tiến đến cạnh cha mình rồi ngồi xuống, cô gái nhỏ đứng ở trong góc chẳng thể vì cảnh tượng đó mà cười nỗi.
Dù không muốn thừa nhận nhưng người anh trai này thật sự rất biết cách đánh trúng tâm lý của cha nuôi, hắn giờ đây lại có thêm sự tín nhiệm từ ông ấy.
Trên hết, hắn quay về đây thì việc đầu tiên hắn làm chính là chấn chỉnh cô, chỉ nghĩ đến việc hôm qua thôi thì trong lòng của Giang Yểm Ly đã cảm thấy bất an không ngừng.
Lúc cô len lén đưa ngẩng đầu nhìn thì chỉ thấy ánh mắt quỷ dị của người đàn ông đang chăm chăm nhìn mình, dù khoảnh khắc đó không lâu nhưng đủ khiến cho gương mặt cô trắng bệch, cơ thể căng cứng và run lên đầy sợ hãi. Vì sợ biểu cảm của mình bị mọi người xung quanh phát hiện, cô chỉ đành cúi đầu như cũ.
Bữa ăn tối hôm đó cô cũng chẳng biết thức ăn có mùi vị thế nào, cũng chẳng biết mọi người đang nói gì với nhau, suốt buổi cô chỉ cúi đầu, căng thẳng đến mức bụng dạ cồn cào chảy cả mồ hôi lạnh.
Tầm mắt của cô đặt ở trên đĩa của mình, khi nó xuất hiện một hạt dẻ thơm ngon thì cô vẫn còn rơi vào trầm tư, mãi đến khi giọng nói vang lên thì cô mới giật mình rồi ngẩng đầu.
"Ăn đi, mấy ngày nay chắc là chị vất vả lắm " - Dương Nhất Nguyệt giọng nói đầy mỉa mai, bỏ vào trong đĩa của cô một hạt dẻ.
Giang Yểm Ly nhìn hạt dẻ trong đĩa rồi nhìn cô em gái vài giây, trầm ngâm cúi mặt.
"Sao thế? Bình thường không phải chị muốn được quan tâm lắm hay sao, giờ thì tôi tốt bụng gắp thức ăn mà chị lại tỏ ý gì thế kia? ".
Lúc này hạt dẻ trong đĩa của cô đã bị gắp đi mất, Giang Yểm Ly ngẩng đầu liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, trên gương mặt nam tính và có vài phần hoà nhã ấy câu lên nụ cười thân thiện và sán lạn, hắn nhìn Dương Nhất Nguyệt rồi lên tiếng:
"Em gái còn ham chơi nên không biết nhỉ, Yểm Ly bị dị ứng với hạt dẻ, không ăn được ".
Hắn nói xong bèn bỏ hạt dẻ khi hãy trong đĩa cô vào trong chén của mình, Giang Yểm Ly chỉ cúi đầu.
Cô biết hắn làm như thế không phải vì cô.
Một là vì ghi điểm với cha.
Hai là vì em gái ruột của mình mà thôi, nếu như cô bị dị ứng đến mức khó thở và ngất xỉu thì Dương Nhất Nguyệt sẽ gặp rắc rối, hơn nữa bệnh tình của cha nuôi nếu như vì việc này mà tái phát thì mẹ nuôi sẽ không chịu nỗi mất.
Ánh mắt của cô thoáng chút bi thương nhưng rất nhanh liền thu lại.
Việc mà cô suy nghĩ hoàn toàn không phải là chuyện vô căn cứ, khi bữa ăn kết thúc, hắn gọi Dương Nhất Nguyệt vào thư phòng, Giang Yểm Ly cố ý bám theo nghe lén liền nghe được cuộc trò chuyện của hai người họ.
"Anh, sao lại cản em? Nếu như con điên đó ăn phải thì có kịch hay để xem rồi ".
"Nếu là bình thường thì em làm gì cũng được, nhưng cha đang bệnh, nên biết chừng mực. Mọi việc chẳng có việc gì là nắm chắc phần thắng đâu, liệ mà làm ".
Giang Yểm Ly cũng không quá quan tâm, cô lẳng lặng rời đi.
Cô vốn chẳng còn chút hy vọng nào đối với người anh trai này nữa, dù nghe thấy những lời đó thì trong lòng có chút nhói nhưng rất nhanh liền biến mất.
Biết rồi cũng tốt, chỉ khi hiểu rõ tâm tư của họ thì cô mới có thể tính được bước tiếp theo.