Cả đêm đó chẳng ai biết được cô đã phải đau đớn như thế nào, dù có bi thương thì cũng không dám lớn tiếng vì sợ sẽ có người nghe thấy, Giang Yểm Ly biết nếu như bị ai đó biết được thì họ không những không xót thương mà sẽ cười nhạo, thậm chí dựa vào đó gây khó dễ cho cô.
Sáng hôm sau cô không xuống dùng bữa, Dương Thành Trung có việc phải đến công ty từ rất sớm, vậy nên chỉ có thể dặn dò người hầu chuẩn bị một phần thức ăn đợi cô dậy thì hâm nóng.
Giang Yểm Ly nằm cuộn tròn trong chăn, cô khóc đến gần sáng, lúc này vì mệt mỏi mà thϊếp đi, ngay cả trong giấc mơ thì viễn cảnh đêm qua vẫn ẩn hiện, nước mắt không tự chủ rơi xuống thấm ướt một mảng trên gối.
Bàn ăn nhà họ Dương chỉ còn lại Từ Phi cùng với con trai và con gái út ngồi dùng bữa, Dương Thành Trung và Dương Yên Chi đã đến công ty, bữa ăn hôm đó Dương phu nhân khá vui vẻ. Nâng tách cà phê trên tay, Từ Phi thoả mãn cười:
"Không có người khiến bản thân chướng mắt đúng là dễ chịu thật đấy, nếu như ngày nào cũng thế này thì tốt ".
"Dù sau này có ngồi ăn chung bàn thì biểu cảm của nó cũng sẽ rất thú vị, mẹ không cần tức giận hại thân " - Dương Nhất Nguyệt lên tiếng.
"Đợi đến khi nó đủ tuổi kết hôn cứ tìm bừa một gia đình nào đó tiễn quách đi cho xong, càng nhìn thì càng không ưa được ".
Người đàn ông ngồi ở bàn ăn vẫn chẳng nói câu nào, chẳng biết được hắn đang nghĩ cái gì nữa, nhưng ánh mắt lộ ra vài phần tàn độc.
Dương Nghiêm ăn xong liền rời khỏi biệt phủ, hôm nay là ngày nghỉ vậy nên hắn cũng đi tìm vài thú vui còn hơn phải ở nhà.
Biệt phủ nhà họ Dương rộng lớn và vô cùng yên tĩnh, vệ sĩ đi tuần khắp nơi vậy nên an ninh vô cùng chặt chẽ. Dương Nghiêm rất thích chơi tennic, nơi này có một mảnh đất rộng dành riêng cho thú vui đó nhưng hắn rất hiếm khi mời bạn bè về nhà.
Ngày hôm đó, Dương nhị thiếu gia rời đi tâm trạng rất tệ, hắn từ lần đầu gặp mặt thì đã chán ghét cô vô cùng, kẻ chẳng hề có chút huyết thống nhưng lại ngang nhiên vào ở trong nhà.
Chỉ mới 8 tuổi nhưng Dương Nghiêm che giấu tâm tư khá kín kẽ, ngoài Dương Nhất Nguyệt vô tình biết được bản chất thật của hắn thì chẳng có ai biết nữa, hắn mang một lớp mặt nạ đạo mạo, đối xử tốt bụng với mọi người xung quanh nhưng khi không có ai thì bản chất liền lộ rõ.
So với ác ma thì hắn âm hiểm và độc ác hơn nhiều.
Từ đầu tiếp cận hắn đã muốn chơi đùa và xem Giang Yểm Ly như đồ ngốc, hắn thân thiết với cô thì cha mới cảm thấy hắn chững chạc, vậy thì tương lai của hắn sau này sẽ được đảm bảo. So với Dương Yên Chi lớn tuổi hơn và đã được giao việc ở công ty thì hắn vẫn chưa tạo dựng được bát cứ thứ gì. Cứ tưởng tiếp cận cô thì sẽ có được sự tín nhiệm của cha, nhưng đã 10 năm rồi vẫn chẳng có gì khác biệt.
Hắn đến một câu lạc bộ và ngồi uống rượu ở đó, vài cô gái nhìn thấy hắn toát ra một phong thái cao sang nên đã nhanh chóng tiếp cận nhưng đã bị hắn khéo léo đuổi đi, Dương Nghiêm vẻ ngoài tươi cười cho đến khi những người đó rời đi thì ánh mắt trở nên sắc lạnh.
Những kẻ lạ mặt có ý đồ rõ ràng khiến cho hắn buồn nôn, đặc biệt là có kẻ chạm vào người hắn càng khiến cho các tế bào trong cơ thể hắn phải gào lên, hệt như có hàng vạn con sâu bò lên người cắn xé từng sớ thịt, gớm ghiết đến mức muốn ói.
Vốn dĩ muốn thâu đêm suốt sáng nhưng chỉ cầm cự đến giữa trưa thì hắn đã không thể chịu nỗi, hắn ngồi trên con xe xịn phóng như bay trên đường cao tốc, trong đầu quẩn quanh hình ảnh của cô gái đẫm lệ nhưng lại cười tươi như hoa đêm qua.
Giang Yểm Ly vẫn còn đang nằm trong phòng, dù đã tỉnh nhưng cô chẳng hề muốn rời giường, hai mắt sưng húp có chút xót, đến lúc này cô vẫn chưa muốn tin vào sự thật.
Vốn muốn nằm trên giường cả ngày nhưng miệng lưỡi khô khốc khiến cho cô khó chịu, Giang Yểm Ly không còn cách nào khác đành phải xuống giường, cô mở cửa bước ra ngoài thì đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng khoanh tay trước ngực và tựa lưng vào bức tường đối diện.