Đôi mắt trong veo của Thẩm Thư Điềm nhìn hắn, hiển nhiên không kịp phản ứng lại, kinh ngạc nhìn hắn.
Chỉ là động tác của Tả Tư Nam quá nhanh, khiến cho khuôn mặt trắng nõn của cô cũng dính mùi thuốc, mùi hương xộc thẳng vào mũi.
Nó thật sự không lãng mạn nổi.
Thẩm Thư Điềm hít hít cái mũi nhỏ, khẽ ngửi qua một chút, trực tiếp đẩy hắn ra, vô cùng ghét bỏ: "Mùi thuốc này thật khó ngửi."
Tả Tư Nam hai mắt thâm thúy, im lặng, đột nhiên cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, giờ phút này hắn rất muốn kéo cô lại, đánh vào cái mông nhỏ của cô mấy cái.
Mặt Tả Tư Nam không cảm xúc ồ một tiếng, sau đó không chút lưu tình mà dùng ngón tay ấm áp quệt nhẹ lên chóp mũi nhỏ của cô một cái.
Mùi hương càng nồng, Thẩm Thư Điềm không thể tin được mà trừng mắt nhìn hắn.
Không ngờ con mèo trắng bên kia cũng cùng chung kẻ thù với cô, còn tưởng rằng hắn đang bắt nạt cô, lập tức cong lưng lên, bốn chân đột nhiên nhảy một cái.
Dù khoảng cách từ giường đến chỗ ghế sô pha lười xa như vậy nhưng nó vẫn dễ dàng nhảy qua.
Vừa tiếp đất đã duỗi móng vuốt ra, hướng tới mặt của hắn công kích, động tác rất dứt khoát lưu loát, không chút lưu tình.
Khóe miệng Tả Tư Nam hơi nhếch lên, hắn hơi ngửa ra sau, né tránh, đôi mắt đen lạnh như băng liếc nó một cái.
Thẩm Thư Điềm bị doạ sợ, lo lắng Tả Tư Nam sẽ nổi giận, vội vàng vươn tay chặn nửa người trên của con mèo trắng, kéo qua đặt lên đùi mình.
Vừa rồi nó vẫn còn hùng hồn nhưng khi vừa ngồi lên đùi Thẩm Thư Điềm lập tức sợ hãi, dính chặt lấy đùi cô không chịu xuống.
Thẩm Thư Điềm có hơi buồn cười, nâng cằm nó lên nhẹ nhàng xoa xoa, quả nhiên một loạt âm thanh gừ gừ của con mèo phát ra.
Thoải mái đến nỗi nheo mắt lại.
Mặt Tả Tư Nam không chút cảm xúc nhìn con mèo cái, vô cùng lạnh lẽo.
Chỉ là cảm xúc yêu thích của cô gái quá rõ ràng, hắn khẽ bĩu môi, cũng lười quan tâm đến cảnh tượng nhức mắt này.
Thẩm Thư Điềm không để ý đến cảm giác kì lạ vừa lóe lên, nghĩ đến hành động vừa rồi của con mèo trắng có hơi hung dữ, cảm giác xấu hổ dâng lên trong lòng, ho nhẹ một tiếng: "Cậu mau đi ngủ đi."
"Ừm."
Tả Tư Nam xoa xoa mi tâm, giọng nói trầm ấm dễ nghe, ngoan ngoãn mà nằm xuống, khẽ nhắm đôi mắt đen lại.
Thẩm Thư Điềm ngồi một bên nhàm chán chải lông cho con mèo, trong phòng rất yên tĩnh, cũng không biết qua bao lâu, trong phòng chỉ có tiếng hô hấp nhẹ nhàng của hắn, Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, đi tới gần đầu giường, cánh tay nửa chống dựa sát vào đầu giường.
Cô nhỏ giọng nói: "Cậu đã ngủ rồi sao?"
"Này?"
"Ngủ thật rồi?"
Thẩm Thư Điềm hơi phồng má lên, khóe miệng nhếch lên một tia xấu xa. Đột nhiên duỗi tay ra, véo một cái lên gương mặt trắng nõn bóng loáng của thiếu niên, lực đạo không mạnh, giọng điệu có hơi oán giận.
"Ai cho phép cậu dám bôi thuốc lên mặt tôi!!"
"Đồ xấu xa!"
Thẩm Thư Điềm hài lòng, cả tinh thần và thể xác đều thoải mái đứng lên, ôm con mèo trong ngực lên, suy nghĩ một chút, lại nói một câu ngọt ngào: "Nghỉ ngơi tốt nha, mơ thấy giấc mơ đẹp nữa."
Trong bóng tối, thiếu niên nằm ở trên đầu giường chậm rãi mở mắt ra, cảm giác mềm mại của cô vẫn còn sót lại, hắn giơ tay chạm vào vị trí kia, đôi mắt hiện lên ý cười.
Sau đó hắn trở mình một cái, nhắm mắt lại lần nữa.
.
Con mèo trắng là thú cưng đầu tiên mà Thẩm Thư Điềm nuôi, đặc biệt là cả hai đã cùng nhau trải qua hoạn nạn, cho nên cô vô cùng coi trọng.
Nhưng vấn đề đầu tiên là đặt tên cho nó, cô đã bị mắc kẹt trong thời gian dài.
Thẩm Thư Điềm đang thử giao tiếp với nó, để xem nó có thể tâm ý tương thông gì đó hay không. Sau tất cả, cô chỉ hi vọng nó cũng thích, mặc dù như vậy rất ngu ngốc.
Tiểu Bạch Đại Bạch đều bị dẹp sang một bên, lại là con trai, tốt nhất là nên đặt một cái tên khí phách một chút.
Thà không đẹp trai còn hơn.
Thẩm Thư Điềm ngồi trên sô pha tra từ điển, con mèo trắng dựa vào người cô xem TV đang chiếu một bộ phim cổ trang.
Rõ ràng xem không hiểu, ngược lại nó xem vô cùng say sưa, đã xem đến được nửa tiếng rồi.
Thẩm Thư Điềm không để ý, cũng không biết TV đang chiếu cái gì, con mèo kêu lên một tiếng, sau đó lại kêu thêm tiếng nữa.
Tầm mắt Thẩm Thư Điềm dần dần rời khỏi cuốn từ điển, liếc mắt nhìn về phía TV, sau đó chậm rãi nhìn về phía con mèo, do dự nói: "Tướng Quân?"
"Meo."
"Tướng Quân?"
"Meo."
"Tiểu Bạch."
"..."
"Đại Bạch?"
"..."
"Tướng Quân?"
"Meo."
Được rồi, cô hiểu ý của nó rồi. Không ngờ nó lại có dã tâm lớn như vậy.
Thẩm Thư Điềm không nhịn được giơ tay xoa xoa bộ lông dài của nó, cong mắt cười: "Ngươi chỉ là một con mèo con, vậy mà muốn được gọi là Tướng Quân!"
Dì Phương đem một đĩa trái cây tới, cười nói: "Tiểu thư đã đặt được tên cho nó rồi sao?"
Thẩm Thư Điềm bế con mèo trắng lên: "Cứ gọi nó là Tướng Quân đi."
"Meo."
Dì Phương kinh ngạc: "Nó thông minh vậy sao?"
Thẩm Thư Điềm rung đùi đắc ý: "Do nó tự chọn."
Sau đó cô kể một loạt chuyện cười của Tướng Quân làm cho dì Phương cũng vui vẻ không thôi, không ngừng khen ngợi Tướng Quân.
Rõ ràng là rất được mọi người yêu quý.
Đến trưa, Tả Tư Nam vẫn chưa rời giường, cho nên chỉ có một mình Thẩm Thư Điềm ngồi ăn cơm, nhìn Tướng Quân ăn đến vui vẻ, cô đột nhiên nghĩ, hẳn là còn rất nhiều đồ cần mua cho Tướng Quân.
Đúng rồi, cô còn phải đưa Tướng Quân đi tiêm vắc-xin phòng bệnh.
Ba người Trần Ngữ Trúc tan học xong trực tiếp qua đây, mấy người cùng nhau ngồi ở phòng khách.
Trần Ngữ Trúc ngồi bên cạnh Thẩm Thư Điềm, ôm lấy Tướng Quân: "Điềm Điềm, không phải mình đã nói trưa hôm nay sẽ qua đồn cảnh sát một chuyến sao? Bọn mình qua đó, mới nhận ra cái người hôm đó bị đánh là đáng."
Giọng điệu của Trần Ngữ Trúc rất tức giận: "Đây không phải là lần đầu tiên hắn ta làm chuyện như vậy, hắn ta là tội phạm trốn tù, vào nhà cướp bóc, phạm tội, cảnh sát đã phát lệnh truy nã rồi mà vẫn không bắt được hắn ta. Không ngờ rằng lần này lại bắt được. Hắn ta vừa ra khỏi bệnh viện chắc chắn sẽ bị giam vào tù ngay lập tức."
Vệ Tiêu Kiệt bình tĩnh nói: "Lúc trước tin tức với báo chí cũng có đăng tin, em cũng đọc qua nhưng lại không nhận ra tên khốn đó."
Thật ra là chủ yếu do Tả Tư Nam ra tay trước, lúc nhìn thấy khuôn mặt của tên kia đã hoàn toàn thay đổi rồi. Có thể thấy Tả Tư Nam ra tay tàn nhẫn đến mức nào.
Thi Lâm hung hăng gặm một miếng táo, nhưng vẫn không cam lòng, giẫm mạnh xuống đất một cái: "Sớm biết như vậy, lúc trước lão tử đã tẩn cho hắn thêm phát, đúng là cặn bã của xã hội."
Trần Ngữ Trúc cũng vung nắm đấm: "Mình cũng hối hận lúc đấy không đá cho hắn mấy cái."
Thẩm Thư Điềm liếc mắt nhìn Tả Tư Nam đang xụi lơ trên ghế sô pha, cho nên hiện tại ngược lại là hắn lập công sao?
Tả Tư Nam chú ý tới ánh mắt của Thẩm Thư Điềm, hơi nhướn mày cười: "Sao vậy?"
Thẩm Thư Điềm bất giác cười theo: "Không có gì, chỉ là muốn cảm ơn cậu."
Ngoài ra, chuyện này không có hậu quả gì nghiêm trọng, thật sự là quá tốt.
"Hừ hừ."
Trần Ngữ Trúc nhìn thấy, lắc đầu, trong tay ôm con mèo, Tướng Quân kêu không ngừng, hiển nhiên nó rất yêu thích kiểu vuốt ve như như vậy.
Thi Lâm cũng đi tới, làm bộ muốn cướp lấy, bị Trần Ngữ Trúc tránh được, cô hừ một tiếng: "Không được giành, nó không muốn cậu, cũng sẽ không theo cậu."
Thi Lâm ném quả táo vào thùng rác, cảm thấy không phục: "Để nó ở giữa, xem nó theo ai."
"Để thì để, ai sợ ai chứ. Nó khẳng định sẽ không chọn cậu, đồ xấu xí."
"Sư phụ. Ta đây phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ phong lâm....."
Trần Ngữ Trúc đem Tướng Quân đặt ở giữa bàn, cùng Thi Lâm đứng cách ra một khoảng như nhau, đồng thời ngồi xổm xuống, không ngừng mê hoặc hấp dẫn nó.
Tướng Quân vừa động đậy, bầu không khí có chút khẩn trương. Sau đó, nó nhảy thẳng vào trong lòng ngực của Thẩm Thư Điềm.
Thẩm Thư Điềm: "A."
Trần Ngữ Trúc: "..."
Thi Lâm: "..."
Thi Lâm đi tới, ôm Tướng Quân mang đi: "Chúng ta đổi địa điểm khác."
"Được."
Thẩm Thư Điềm: "..."
Thẩm Thư Điềm xảy ra chuyện như vậy, Tả Cảnh Long đương nhiên không thể không biết, trong lòng thấy tức giận, ông quyết định để cho người đàn ông kia ở trong tù thêm nhiều năm nữa.
Với thế lực của Tả gia, việc này rất đơn giản.
Nhưng ngược lại, ông đối với phản ứng của Tả Tư Nam hài lòng hơn nhiều, có tâm huyết, một người đàn ông thực thụ, không hổ danh là người của Tả gia.
Kể cả chuyện Tả Kỳ đã làm, cũng bị ông biết, ông không chỉ hung hắn mắng ông ta một trận, còn thu hồi một phần quyền lực trong công ty của ông ta, để ông ta phải tự kiểm điểm lại mình, đem cơm cho chó ăn hết rồi sao?
Khách quý gặp phải chuyện nghiêm trọng như vậy, ngay cả lễ nghi cơ bản nhất cũng không làm được, quả thực mất mặt, ngủ với đàn bà nhiều quá nên đầu óc hỏng rồi à?
Hai ba ngày gần đây, chân của Thẩm Thư Điềm gần như đã khỏi hẳn, đi đường cũng không thấy khó khăn gì.
Chiều Chủ Nhật, Thẩm Thư Điềm đem Tướng Quân nhét vào cái balo mới mua dành cho mèo, Tướng Quân còn chưa từng trải nghiệm qua.
Nhìn Tướng Quân trong balo, đang mê mang mở to đôi mắt màu xanh lam, Thẩm Thư Điềm gõ nhẹ vào nắp kính, không nhịn được mà bật cười.
Thẩm Thư Điềm muốn đi tiêm vắc-xin phòng bệnh cho Tướng Quân, nhân tiện đi mua ổ cho mèo, còn có đồ ăn vặt cho mèo nữa, cô không hiểu lắm, nên đi hỏi bác sĩ thì tốt hơn.
Tướng Quân chỉ ở trong nhà có mấy ngày, mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó mập lên, bộ lông sáng lên không ít, lông xù xù thành một nhúm thật là khả quan.
Chỉ là khi nó ở cùng với Tả Tư Nam có vẻ không được hoà hợp lắm, giống như đối thủ một mất một còn vậy.
Chỉ cần là nơi Tả Tư Nam xuất hiện, Tướng Quân nhất định sẽ chọn nơi cách xa hắn nhất nhưng lại gần Thẩm Thư Điềm nhất.
Nếu Thẩm Thư Điềm không có ở đó, nó sẽ chọn nơi cách xa Tả Tư Nam nhất, nơi tương đối thuận tiện để xem TV.
Lưng của Tướng Quân được đưa đến bệnh viện để kiểm tra lại, Thẩm Thư Điềm vừa định bế nó lên, lại bị một bàn tay khớp xương rõ ràng đỡ lấy, một tay xách, một tay đỡ lưng.
Đại khái là hôm nay Thái tử gia thấy quá nhàm chán, nên muốn trải nghiệm một cuộc sống khác.
Thẩm Thư Điềm xoay người lại, nhìn Tả Tư Nam chậm rãi đi ở phía trước, dáng vẻ tản mạn, Tướng Quân từ trong balo trong suốt ngây ngốc nhìn cô, hiển nhiên không hiểu vì sao mình lại bị cái người đáng ghét này cõng.
Thẩm Thư Điềm đi theo hắn từng bước, vặn vẹo ngón tay, không nhịn được nhẹ giọng nhắc nhở: "Tôi muốn đi mua đồ cho Tướng Quân, còn đi tiêm phòng nữa, cậu thật sự muốn đi cùng sao?"
Cô thật sự hoài nghi hắn không thích Tướng Quân và đương nhiên Tướng Quân cũng không thích hắn.
Tuy nhiên lúc cô đem Tướng Quân về Tả gia, cũng không hỏi xem hắn có đồng ý hay không, cho nên cô vẫn hơi chột dạ.
Giọng nói Thẩm Thư Điềm tràn đầy mong chờ: "Vậy cậu cũng thích Tướng Quân sao?"
Tả Tư Nam nghĩ đến con mèo ngu xuẩn này, cả ngày chỉ biết bán manh làm nũng, đã vậy còn dính lấy Thẩm Thư Điềm cả ngày, hắn thích ở điểm nào chứ?
Đại khái là điều hắn muốn nhất chính là nhấc nó lên, không chút khách khí ném ra ngoài.
Chẳng qua hắn mím môi mỏng, nhìn ánh mắt sáng long lanh của cô gái, do dự một chút: "Thích."
Đôi mắt của Thẩm Thư Điềm càng sáng hơn: "Tôi biết là cậu cũng thích Tướng Quân mà."
Cô dương dương đắc ý lắc lắc đầu nhỏ, tóc buộc đuôi ngựa cũng vung vẩy phía sau, vừa trẻ trung lại tràn đầy sức sống.
Chỉ là Thẩm Thư Điềm vừa mới nói xong, liền thấy Tướng Quân thò chân trước qua cái lỗ nhỏ phía dưới, giống như đang muốn cào cái gì đó.
"Meo! Meo! Meo!!"
Tả Tư Nam dường như cảm nhận được, vẻ mặt tỉnh bơ đem cái balo mèo trên lưng đặt xuống, sau đó lắc qua lắc lại cái balo, sau đó móng vuốt của Tướng Quân càng động lợi hại hơn.
Mặt Tả Tư Nam không chút cảm xúc: "Hình như đầu của nó bị úng nước rồi, để tôi đem ra ngoài lắc cho nước nó ra.
Tướng Quân: "Meo!!!!!!!!!"
Thẩm Thư Điềm: "..."
Thôi bỏ đi, hiện tại cô lập tức thu hồi lại lời nói vừa rồi.
Hai người đi đến trung tâm Lạc Thành, một nơi rất nổi tiếng có nhiều cửa hàng thú cưng, ngay cả cách trang trí biển hiệu cũng không tồi.
Thời tiết vô cùng nóng, nhiệt độ không ngừng tăng lên, cửa hàng thú cưng nằm ngay bên kia đường.
Ở bên này có một quán trà sữa, trong tiệm rất náo nhiệt, có không ít người.
Thời tiết nắng gắt, nóng hầm hập như này mà được ngồi trong phòng điều hoà thực sự là một lựa chọn chính xác nhất.
Thẩm Thư Điềm thèm ăn, đôi mắt màu hổ phách ngấn nước: "Tôi muốn đi mua một cốc trà sữa, cậu có uống không?"
Thẩm Thư Điềm biết Tả Tư Nam không thích những chỗ chen chúc, hơn nữa hiện tại hắn còn đeo túi balo mèo. Nếu hắn muốn uống, cô sẽ đi mua cho hắn một cốc.
"Không cần."
"Vậy tôi mua cho cậu một chai nước khoáng, cậu ở đây chờ tôi."
"Được."
Thẩm Thư Điềm chạy qua đó, nhìn qua menu một chút, gọi một cốc nước ép dưa dấu lớn.
Có rất nhiều người đứng đợi, phía trước Thẩm Thư Điềm còn mấy người đang chờ, cô thảnh thơi nhìn động tác của nhân viên bán hàng.
"Nhìn kìa, thiếu niên đứng dưới gốc cây bên kia đẹp trai vãi, thật kinh ngạc."
"Ở đâu?"
"Cậu xem, có phải cậu ấy đang đeo balo cho mèo đúng không?"
"Mình nhìn thấy con mèo rồi, vừa đẹp trai lại vừa đáng yêu, tuyệt vời quá đi à."
......
Thẩm Thư Điềm không khỏi nhìn sang một lần nữa, Tả Tư Nam lười biếng đứng đó, áo trắng quần đen, dáng người cao thẳng, lại thêm bộ dạng hại nước hại dân, thật sự rất dễ thấy.
Tả Tư Nam dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên nhìn qua, trên khuôn mặt lãnh đạm hiện lên một nụ cười, thậm chí còn mê người.
"Trời ơi, cười như vậy đẹp quá đi. Mấy anh trai nhỏ bây giờ đều đẹp trai như vậy sao?"
"Cái gì mà anh trai nhỉ? Cậu xem cậu bao nhiêu tuổi rồi? Nhưng hiện tại cậu ấy đang nhìn ai vậy?"
"Này, nhắc đến tuổi tác làm gì, cậu thật quá đáng! Mấy người trẻ bây giờ hay trêu chọc như vậy."
"Đáng tiếc, chị đây đã già rồi, nếu trẻ lại 10 tuổi, mình nhất định sẽ theo đuổi cậu ấy, tim của mình đang đập thình thịch thình thịch."
Thẩm Thư Điềm buồn cười lắc đầu, lại cảm thấy đối phương nói rất có lý, dáng người đẹp của thiếu niên, nổi bật chói mắt.
Đặc biệt là người này.
Thẩm Thư Điềm cầm cốc nước ép dưa hấu, lấy thêm chai nước khoáng trong tủ lạnh rồi thanh toán tiền.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn qua thì phát hiện một nữ sinh mặc áo ngắn quần đùi để lộ vòng eo phẳng lì đứng trước mặt Tả Tư Nam, cười rạng rỡ.
Thẩm Thư Điềm dừng chân lại, đây là gặp được người đẹp, hiện tại cô có nên qua đó hay không đây?
Tả Tư Nam cõng Tướng Quân nhưng từ lúc Thẩm Thư Điềm đi mua trà sữa, Tướng Quân lại không an phận, vẫn luôn không ngừng lấy móng vuốt cào cái balo. mèo.
"Xin chào, con mèo của cậu thật đáng yêu."
Đáng yêu?
Tả Tư Nam nghe giọng nói đinh tai nhức óc kia, bên trong đôi mắt lạnh lùng tuyệt đẹp không chút cảm xúc.
Nữ sinh kia nhìn Tả Tư Nam một cái, lại phát hiện khuôn mặt tuấn tú kia cực kì vô cảm, lạnh lùng, thậm chí còn không trả lời lại cô ta.
Nhưng dù là như vậy, càng khiến hắn trở nên hấp dẫn người khác, khiến cho cô ta muốn chinh phục.
Cô ta nở một nụ cười tự tin, xinh đẹp: "Mèo của cậu mua ở đâu vậy? Mình cũng muốn mua một con."
Tả Tư Nam nhàn nhạt liếc cô ta một cái, cau mày không kiên nhẫn, môi mỏng hé mở: "Biến đi."
Biểu cảm trên mặt nữ sinh kia cứng đờ, không cam lòng nói: "Hiện tại trời nắng gắt như vậy, lại còn nóng nữa, cậu đang đợi người khác sao?"
Tả Tư Nam dừng một chút, nhắc đến Thẩm Thư Điềm, giọng nói bất giác mềm xuống, mê hoặc lòng người, mặt mày dịu dàng: "Đợi người con gái mà tôi thích."
Nữ sinh bị mê hoặc, lại không quá tin tưởng, nhưng chớp mắt thiếu niên đã trở nên nhu hoà, ẩn sâu trong đôi mắt tinh xảo kia là sự tàn bạo sâu sắc, ánh mắt nhìn cô ta tràn đầy sự chán ghét, khiến cho cô ta không khỏi rùng mình.
Cơ thể cô ta cứng đờ, lại không thể không xoay người rời đi.
Chỉ là thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn, dù sao người như vậy thật sự hấp dẫn người khác, khí chất và tướng mạo đều tốt.
Chẳng lẽ câu nói kia chỉ là cái cớ để từ chối thôi sao? Những chàng trai như vậy thường là người kiêu ngạo tự mãn, điều đó cũng không khó lí giải, cho dù là đang đứng đợi người mà hắn thích, nói không chừng người kia không tốt bằng cô ta.
Lúc Thẩm Thư Điềm uống một ngụm trà sữa đi qua, vẻ xa lánh trên mặt Tả Tư Nam vẫn chưa tiêu tan.
Nhưng cô không sợ, hoặc là cô không cảm nhận được nó.
Cuối cùng Thẩm Thư Điềm nhảy như một con thỏ đến trước mặt Tả Tư Nam, lúc hắn ngước mắt lên, cô liền đem chai nước khoáng trong tay áp lên má hắn một cách ranh mãnh.
Hoàn toàn không ý thức được rằng nếu như đổi là người khác làm vậy, cho dù có to gan lớn mật đến cỡ nào, sau một khắc liền có thể sẽ xuống địa ngục.
Chỉ là cô hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, tự nhiên theo ý mình mà động thử. Mà cô không biết rằng, chẳng qua là Tả Tư Nam đang dung túng cô, cưng chiều cô nên cô mới có cảm giác an toàn.
Trên mặt truyền đến cảm giác lành lạnh, cô gái hai gò má ửng hồng ngẩng đầu nhìn hắn, môi vì uống trà sữa mà càng ửng hồng, trên mặt còn có một tầng ánh sáng nhàn nhạt, khiến hắn muốn hôn cô một cái.
Thật sự là vô cùng đáng yêu xinh đẹp.
Yết hầu gợi cảm của hắn lăn lên lăn xuống, giơ tay nắm lấy bàn tay của Thẩm Thư Điềm đang cầm chai nước khoáng, tay hơi dùng lực.
"Lòng bàn tay của cậu nóng quá." Thẩm Thư Điềm không để ý, chỉ cho là hắn cũng không chú ý, cười tủm tỉm đem tay nhỏ ra.
Cúi đầu hút một ngụm trà sữa, hương trái cây ngọt ngào tràn ngập khoang miệng, răng trắng không tự giác cắn cắn ống hút, lưu lại một dấu răng nho nhỏ.
Cô vui vẻ nheo mắt lại, giống như một con mèo con.
Màu đen trong mắt Tả Tư Nam càng đậm hơn, ho nhẹ một tiếng, sự tự chủ đang dần sụp đổ, hắn ép mình nghiêng đầu nhìn về phía bên kia, sau đó mở nắp chai, nước lạnh rơi xuống cổ họng, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn trước.
Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam đi đến chỗ đèn giao thông, vừa vặn chuyển sang màu xanh, bên cạnh lại có một nữ sinh đi đặc biệt nhanh, đi nhanh vài bước, lại quay đầu lại nhìn Thẩm Thư Điềm một cái.
Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, cô ta mím môi, trong mắt lộ rõ vẻ mất mát.
Thẩm Thư Điềm không biết tại sao, đây chính là người vừa bắt chuyện Tả Tư Nam khi nãy.
Thẩm Thư Điềm có hơi tò mò không biết vừa rồi bọn họ đã nói chuyện gì, hiện tại sao lại thành như này, nhưng nghĩ lại cô cũng không dám hỏi.
Tả Tư Nam không nói, cô mà hỏi thì rất kì cục.
Đã đến bệnh viện thú cưng. Hiện tại là giữa trưa, người đến cũng không nhiều. Trong lồng sắt có rất nhiều chó mèo, thậm chí còn có một số con tội nghiệp đang được truyền dịch.
Thỉnh thoảng sẽ nghe thấy âm thanh rên rỉ đáng thương, Thẩm Thư Điềm phát hiện khi có Tướng Quân rồi lại càng không chịu nổi khi nhìn thấy những con chó con mèo đáng thương này.
Thẩm Thư Điềm lấy lại bình tĩnh, tiến về phía trước, tiếp đãi cô là một anh chàng bác sĩ ôn nhu ngượng ngùng, khi cười lên má phải có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ.
Thẩm Thư Điềm nở một nụ cười rạng rỡ, mềm mại xinh đẹp, gương mặt của anh ta lập tức nóng lên, vàng tai cũng đỏ lên.
Chỉ là anh ta liếc mắt nhìn thiếu niên đứng sau lưng cô gái đang vô tư đút tay túi quần, đôi mắt đen láy nhìn anh ta, khóe miệng giật giật, trong lòng không hiểu sao có cảm giác áp bức mãnh liệt.
Anh ta có thể cảm nhận được, thiếu niên ấy đối với cô gái xinh đẹp trước đẹp này có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, cho dù thoạt nhìn hắn rất lạnh lùng, lãnh đạm, cảm xúc thờ ơ.
Tướng Quân rõ ràng là hoảng loạn hơn nhiều, nó nhìn khắp nơi, nó cực kì cảm giác không thích hoàn cảnh ngột ngạt như vậy, đôi mắt màu xanh lam trở nên đáng thương vô cùng, cả người nó co lại thành một quả bóng không chịu động đậy.
Người chữa trị móng vuốt cho nó hôm đó cũng mặc quần áo như vậy,
Thẩm Thư Điềm kêu Tả Tư Nam bỏ balo xuống, cô mở balo ra, muốn đem Tướng Quân lấy ra ngoài.
Đôi mắt đen của Tả Tư Nam nhìn chằm chằm nó không chớp mắt, giống như chỉ cần nó dám duỗi móng vuốt ra, hắn sẽ ra tay không chút lưu tình.
Trong lòng Tướng Quân sợ hãi, nhưng cũng không muốn làm tổn thương Thẩm Thư Điềm, chỉ là cả người nó quấy lấy cánh tay của cô không chịu xuống.
Thẩm Thư Điềm nhìn cánh tay của con mèo, lắc lắc một cái, không khỏi bật cười.
Tướng Quân càng ôm chặt tứ chi hơn, kêu meo meo một tiếng, giống như đang bất mãn với ý cười của Thẩm Thư Điềm, lại thấp thỏm lo âu, đặc biệt đáng thương.
Trái tim Thẩm Thư Điềm trong nháy mắt liền mềm nhũn, cũng không chê cười nó, vuốt cái đầu nhỏ xù xù lông của nó, không biết nên làm sao mới được.
Tả Tư Nam tiến lên một bước, vẻ mặt hờ hững, động tác trên tay lại cực lạnh lẽo dứt khoát, không thèm quan tâm đến sự bất mãn của Tướng Quân, mạnh mẽ đem Tướng Quân kéo xuống.
Không chút lưu tình nào mà đưa cho bác sĩ, bác sĩ nam trẻ tuổi liền kiểm tra thân thể cho Tướng Quân, tình trạng cơ thể thực sự không tồi, chỉ là lang thang quá lâu, dạ dày không được tốt lắm, lượng thức ăn phải không chế thật tốt, tránh ăn uống quá độ.
Bác sĩ mỉm cười: "Đại khái là được 3 tuổi rồi."
Thẩm Thư Điềm mím môi: " Nó lang thang ở ngoài cũng lâu rồi."
Trong giọng nói đều là sự đau lòng.
Bác sĩ gật đầu: "Không sao, bây giờ nó đã gặp được một chủ nhân tốt rồi."
Thẩm Thư Điềm đi theo bên cạnh bác sĩ, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc lại xinh đẹp, nghiêm túc gật đầu, đem những gì bác sĩ dặn dò ghi nhớ.
Ánh mắt Tả Tư Nam vẫn luôn dõi theo Thẩm Thư Điềm, cô gái mà hắn thích không chỉ xinh đẹp mà còn lương thiện nữa.
Mà việc hắn phải làm, chính là đem cô kéo xuống. Nhưng mà, hắn nghĩ, cho dù ở địa ngục, hắn cũng sẽ tạo ra thiên đường cho cô.
Tiếp theo là tiêm cho Tướng Quân, điện thoại của Thẩm Thư Điềm lúc này đột nhiên reo lên.
Là Vưu Tịch gọi tới.
Thẩm Thư Điềm nhìn thoáng qua thấy bác sĩ đang chuẩn bị kim tiêm, do dự một hồi rồi mới dặn dò Tả Tư Nam: "Tôi đi nghe điện thoại một chút, cậu để ý Tướng Quân nhé."
"Ừm."
Thẩm Thư Điềm đi ra ngoài, lần này Vưu Tịch gọi điện thoại đến vẫn như cũ, khuyên Thẩm Thư Điềm đến Tề gia ăn mừng Quốc Khánh.
"Con không đi."
"Vậy mẹ qua bên đó với con?"
Thẩm Thư Điềm dừng một chút: "Nhưng con đã đồng ý sẽ đến nhà của ông nội Tả rồi."
Vưu Tịch có chút tiếc nuối: "Được rồi, để lần sau vậy."
"Được."
Thẩm Thư Điềm cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ má, xoay người lại đi vào.
Chỉ là còn chưa tới chỗ bác sĩ, Thẩm Thư Điềm đã thấy Tướng Quân được Tả Tư Nam ôm vào trong ngực, một cái móng vuốt đã bị bác sĩ kéo ra ngoài, cái đầu nhỏ của nó sợ hãi chôn vào khuỷu tay của Tả Tư Nam, toàn thân run rẩy, nhưng cũng không giãy giụa.
Tướng Quân vậy mà lại nguyện ý chôn trên người Tả Tư Nam.
Mà một bàn tay khác của Tả Tư Nam đang vuốt ve cái đầu xù lông của nó, vẻ mặt hờ hững, nhưng không hiểu sao Thẩm Thư Điềm lại cảm thấy một tia nhu hoà khó nói.
Hai ngày nay, một người một mèo như nước với lửa, đến gần rồi mà ở giữa như có vĩ tuyến 38(*), huống chi còn có thể nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Tả Tư Nam.
(*)Vĩ tuyến 38 là ranh giới chia cắt bán đảo Triều Tiên thành hai quốc gia là CHDCND Triều Tiên và Cộng hòa Triều Tiên (Hàn Quốc) từ sau cuộc chiến tranh Triều Tiên 1950-1953