Sau khi con đom đóm được thả ra, tiếp tục bay lên khoảng trống giữa hai người.
Thẩm Thư Điềm thật ra cũng không nghĩ nhiều như vậy, cô thấy Tả Tư Nam căn bản cũng không thèm để ý mấy chuyện như này.
Cũng giống như cô không còn quan tâm đến chuyện của Vưu Tịch nữa, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi buồn.
Vừa rồi khi nhìn thấy như vậy, cô liền muốn bắt lấy đem cho hắn xem, ý của cô chính là như vậy.
Trong bóng tối, không nhìn thấy rõ vẻ mặt của hắn, giọng nói trầm thấp của hắn vang vọng trong căn phòng trống rỗng, có hơi khàn khàn, dễ nghe đến mức lỗ tai có thể mang thai vậy:))
Hai má Thẩm Thư Điềm khẽ đỏ lên nhưng vẫn thấp giọng trả lời, dịu dàng nói: "Đúng vậy."
Hy vọng hắn có thể thấy vui vẻ một chút.
Rõ ràng chỉ là hai từ đơn giản, nhưng Tả Tư Nam lại thấy tim mình đập nhanh hơn khi nghe lời nói đó.
Thẩm Thư Điềm vẫn có chút ngại ngùng, nhưng giọng nói ngọt ngào lại không giấu được sự vui vẻ: "Cậu có vui vẻ hơn không?"
Yết hầu Tả Tư Nam di chuyển lên xuống, môi mỏng khẽ hé mở, nhẹ giọng đáp: "Có."
Thẩm Thư Điềm kiễng chân, thấy tâm ý được đón nhận, ngọt ngào đáp: "Vậy thì tốt."
Hắn nghĩ, chắc trên đời này sẽ không có ai dỗ dành hắn bằng biện pháp ngốc nghếch này nữa, bởi vì người này là cô nên mọi chuyện đều trở nên khác biệt.
Cửa sổ trong phòng mở ra, gió thổi vào từ hướng đó, đom đóm theo hướng gió lặng lẽ bay về phía cửa sổ.
Thẩm Thư Điềm chợt nhớ ra, cô mải bắt đom đóm mà quên mất việc bà nội Từ giao.
"Tôi quên hái cà tím mất rồi."
Thẩm Thư Điềm vội vàng xoay người, tầm mắt miễn cưỡng thích nghi với bóng tối, không để ý tới cái ghế dưới chân, trực tiếp đụng phải bắp chân của hắn.
Cảm giác đau đớn truyền đến, động tác của Thẩm Thư Điềm khựng lại.
Tả Tư Nam đỡ lấy cánh tay của cô, nhíu mày hỏi: "Đau à?"
Thẩm Thư Điềm tuỳ ý khoát tay: "Tôi còn phải đi hái cà tím."
Mặc kệ cảm giác đau đớn dưới chân, chạy chậm ra khỏi phòng, vội vàng xuống lầu.
Tả Tư Nam liếc mắt qua ngoài cửa sổ, ánh sáng nho nhỏ trong màn đêm vô tận kia, sáng ngời vô cùng.
Bà nội Từ chọn được ba quả cà tím đầy đặn, ngẩng đầu lên thấy Thẩm Thư Điềm giống như quả pháo đang lao xuống vậy: "Tiểu Điềm, con vội vàng làm gì vậy?"
Thẩm Thư Điềm dừng lại cách bà nội Từ khoảng 1m, chớp chớp mắt, nhìn thấy quả cà tím trong tay bà nội, xấu hổ nói: "Bà nội, bà tự hái rồi ạ."
Bà nội Từ cười gật đầu, cảm thấy kì lạ: "Vừa rồi con vội vã làm gì thế?"
Thẩm Thư Điềm sờ sờ hai má, cũng ngại nói ra chuyện mình bắt đom đóm cho Tả Tư Nam: "Con giúp bà rửa cà tím nhé?"
"Bà tự rửa được rồi." Bà nội Từ đột nhiên ngẩng đầu lên, phân phó: "Lão già kia còn chưa về, Tiểu Nam, con đi gọi ông ấy đi."
Thẩm Thư Điềm quay đầu lại nhìn, mới phát hiện Tả Tư Nam đang chậm rãi đi xuống lầu.
Vừa rồi trong bóng tối không nhìn rõ, hiện tại mới phát hiện ra tâm trạng của hắn dường như rất tốt, đôi mắt đen loé lên ý cười nhìn về phía cô.
Bà nội Từ suy nghĩ một chút: "Tiểu Điềm, con đi cùng Tiểu Nam đi."
"Dạ?"
Bà nội Từ cười nói: "Trong bếp không có việc gì làm cả, một mình bà là được rồi. Tiểu Điềm, con đi cùng Tiểu Nam đi."
Thẩm Thư Điềm đương nhiên là không phản đối gì, ngoan ngoãn gật đầu, đi theo Tả Tư Nam ra ngoài.
Ở nông thôn, khắp nơi đều là cây cối đồng ruộng, gió đêm rất mát, thổi vào người rất dễ chịu, hai bên đường rất nhiều tiếng ếch kêu trộn lẫn với nhiều âm thanh khác không biết tên gọi là gì.
Tâm trạng của Thẩm Thư Điềm cũng từ từ bình tĩnh lại, muốn được gió nâng lên lơ lửng giữa không trung, rất thoải mái.
Tiếng bước chân giống như tiếng động vật đang nhảy nhót, giống như thỏ con vậy: "Ông nội Tả sẽ ở đâu vậy?"
"Ra gốc đa cổ thụ đầu làng thử xem, chắc ông đang cùng bằng hữu đánh cờ ở đó."
Cần phải đi qua cây cầu nhỏ mà ban ngày đã đi qua, đi về phía bên phải, đi được không thì Thẩm Thư Điềm đã bị ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt.
Nhìn thoáng qua, bên tay phải là đồng ruộng, đom đóm bay đầy trời.
Bao phủ nửa bầu trời.
Chỉ là khoảng cách rất xa, ánh mắt Thẩm Thư Điềm vô thức nhìn sang, thậm chí còn không thèm để ý con đường dưới chân.
Tả Tư Nam tự nhiên chú ý đến ánh mắt của cô, dừng bước, đột nhiên hỏi: "Có muốn qua đó xem không?"
Thẩm Thư Điềm hoàn hồn, không rõ nguyên nhân là gì hỏi: "Đi đâu?"
Tả Tư Nam khẽ nâng cằm: "Bên kia."
Chỗ hắn nói chính là nơi có đom đóm kia nhưng ở đó là một cánh đồng lúa mà.
Thẩm Thư Điềm muốn đi nhưng bây giờ hình như không thích hợp cho lắm, do dự nói: "Chúng ta còn phải gọi ông nội Tả về ăn cơm."
"Không vội."
Tả Tư Nam đi về phía trước, Thẩm Thư Điềm không nhịn được mà biến thành cái đuôi nhỏ đi theo sau.
Con đường đi trên cánh đồng không dễ đi như ông tưởng tượng, hơn nữa còn tương đối chật hẹp, lại còn trong bóng tối, chỉ có ánh sáng của điện thoại di động, bước đi của cô có hơi xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tả Tư Nam quay đầu lại nhìn thoáng qua, khẽ mím môi, bước chân cũng chậm lại.
Từ bên ngoài đi vào trong, Thẩm Thư Điềm bị đom đóm vây quanh đầy người, còn mấy con không sợ hãi mà bay xuyên giữa hai người, loé lên ánh sáng lấp lánh.
Trước sau trái phải, trên bầu trời có hàng trăm hàng ngàn con đom đóm, tất cả đều sáng lấp lánh, tự do bay lượn xung quanh bọn họ, thậm chí cô chỉ cần vươn tay ra là có thể mắt được một con.
Thẩm Thư Điềm nắm lấy góc áo của Tả Tư Nam, kéo nhẹ: "Mỗi buổi tối đều có nhiều đom đóm vậy sao?"
Tả Tư Nam khẽ cúi đầu, cô gái nhẹ nhàng giơ tay lên, đột nhiên có một con đom đóm đậu nhẹ trên tay cô sau đó chậm rãi bay đi mất.
Thẩm Thư Điềm cảm thấy hôm nay mình rất may mắn, hai cánh tay chắp sau lưng, đem mọi cảnh tượng thu vào đáy mắt.
"Chúng ta đi thôi."
Thẩm Thư Điềm đi về phía trước một bước, ánh mắt của Tả Tư Nam hơi nhìn xuống dưới, nhíu mày nói: "Đợi đã."
"Làm sao vậy?"
Thẩm Thư Điềm hơi xoay người, những lá lúa hai bên cũng vì động tác của cô mà chuyển động theo.
Tả Tư Nam biết lá lúa khá sắc bén mà hôm nay cô mặc một chiếc váy trên đầu gối một chút.
Hắn mím môi, khẽ khom lưng, tách những lá trước mặt ra.
Thẩm Thư Điềm theo bản năng mà lùi lại phía sau nửa bước.
Ánh sáng từ điện thoại không mạnh nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ trên đôi chân trắng nõn của cô có mấy vết xước đỏ, vô cùng rõ nét.
Tả Tư Nam hối hận vì bản thân không suy nghĩ chu đáo, hắn im lặng đứng lên, đưa điện thoại cho Thẩm Thư Điềm, sau đó xoay người: "Leo lên đi."
Thẩm Thư Điềm nhìn lưng hắn, vừa rồi ánh mắt hắn hơi trầm xuống, cô cũng có thể nghĩ ra tại sao, cô không được tự nhiên, lẩm bẩm nói: "Không cần."
Tả Tư Nam quay đầu lại nhìn cô: "Ôm chị còn khó đi hơn đấy."
Câu này có nghĩa là nếu cô không leo lên thì hắn sẽ trực tiếp bế cô đi.
Thẩm Thư Điềm thấy kỳ lạ mà phát hiện ra, có đôi khi Tả Tư Nam cực kì bá đạo.
Thẩm Thư Điềm liếm môi dưới, do dự một chút, ngoan ngoãn trèo lên lưng hắn, không nhịn được mà bổ sung thêm một câu: "Tôi rất nặng."
Tả Tư Nam cõng cô gái trên lưng, với chiều cao của hắn thì chân của cô gái không thể tiếp xúc với lá lúa nữa.
"Không nặng." Cũng không biết làm sao, hắn cười nhẹ: "Cũng không phải là tôi chưa ôm bao giờ."
Thẩm Thư Điềm chớp mắt, chợt nhớ tới lúc trước Tả Tư Nam đã từng ôm cô, vừa rồi côn còn hơi ngây ngốc nên quên mất.
Tả Tư Nam đột nhiên thốt ra một câu: "Chị có phải tăng cân rồi hay không?"
Thẩm Thư Điềm trợn tròn hai mắt, phồng hai má, phản bác lại: "Mới có mấy ngày, tôi sao có thể nặng lên được chứ?"
Tuy nhiên mấy ngày trước bị thương, dì Phương quả thật đã làm rất nhiều đồ bồi bổ và cô cũng buộc phải ăn nhiều đồ ăn hơn.
Vừa nghĩ đến đây, cô không khỏi có chút chột dạ. Nếu như béo lên thì chỉ cần mấy ngày nay là đủ rồi.
Lâu không gặp, ngay cả một kì nghỉ lễ ngắn, vừa mới quay lại liền nghe mọi người nói: "Hình như cậu béo lên một vòng thì phải." Mấy ngày nay, cô cảm thấy trôi qua không khác ngày Tết là mấy.
Thẩm Thư Điềm buồn bực nói: "Chắc là không béo lên nhiều đâu." Cô chán nản đá bắp chân: "Cậu nên thả tôi xuống thì hơn."
"Đừng nghịch." Tả Tư Nam siết chặt cánh tay, dường như ý thức được mình đã chọc giận cô gái, cúi đầu dỗ dành: "Chị không nặng."
Thẩm Thư Điềm không trả lời hắn.
Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Chị có nặng hơn nữa thì tôi vẫn cõng được."
Bàn tay nhỏ bé của Thẩm Thư Điềm véo lấy bả vai hắn, bất mãn biểu tình: "Cậu nên nói chị sẽ không bao giờ béo."
"Ừm." Tả Tư Nam chậm rãi đáp: "Cầm điện thoại chú ý soi đường."
Thẩm Thư Điềm chỉ lo về cân nặng, con đường trước mắt cũng không soi rõ.
Thẩm Thư Điềm phản ứng lại, không khỏi thấy ngượng ngùng, thân thể cô đang nằm sấp trên lưng hắn, một tay thì ôm lấy bả vai hắn, tay kia cầm điện thoại soi đường.
Bởi vì đường nhỏ khó đi, Thẩm Thư Điềm dựa cằm lên vai hắn, thở hồng hộc.
Nơi mềm mại trước ngực cũng dán lên, mặc dù cách một lớp vải nhưng vẫn mềm mại đến khó tin, từng chút từng chút một khiêu khích thần kinh của hắn.
Hắn thầm mắng một tiếng: "Mẹ kiếp."
Bình thường chỉ muốn đơn giản tiếp cận, hắn đã nhẫn nại không nổi, huống chi bây giờ, cũng chỉ có thể đè nén xuống.
Đoạn đường này ngắn có dài có.
Trên đoạn đường rộng thênh thang, Tả Tư Nam đặt Thẩm Thư Điềm xuống, Thẩm Thư Điềm có chút tiếc nuối nhìn lại phía sau.
Đi thêm 10 phút, Tả Tư Nam và Thẩm Thư Điềm đã đi đến giữa thôn, nơi đó xây dựng không ít khu vui chơi giải trí, rất tinh xảo và đẹp mắt.
Cây đa cổ thụ vừa rộng vừa lớn, cành lá sum suê, năm sau người mới có thể ôm hết thân cây, phía trên còn treo mấy ngọn đèn, không gian dưới gốc cây vừa rộng rãi vừa sáng sủa.
Dưới gốc cây có mấy người đang tụ tập cùng một chỗ, Thẩm Thư Điềm nhìn qua, thấy Tả Cảnh Long đang ngồi một bên chơi cờ.
Lúc hai người đi tới, Tả Cảnh Long cũng không chú ý đến, đang cau mày suy nghĩ bước tiếp theo, Tả Tư Nam nhìn vào ván cờ của ông, một lát sau, chỉ vào một chỗ, thản nhiên nói: "Chỗ này."
"Đúng, đúng, chính là chỗ này."
Tả Cảnh Long chợt tỉnh ra, một bước liền chặn được đối phương.
"Lão Tả, không tính, ông như vậy là ăn gian."
Giọng điệu của Tả Cảnh Long vô cùng tự tin: "Ăn gian chỗ nào, đều là người của Tả Gia."
Tả Cảnh Long ngẩng đầu nhìn bọn họ, vui vẻ nói: "Sao hai đứa lại tới đây?"
"Bà nội gọi ông về ăn cơm."
Tả Cảnh Long đứng ngay dậy không chút do dự, không có nửa phút chậm chạp.
"Này, còn chưa chơi xong, sao đã rời đi?"
Tả Cảnh Long phất phất tay: "Vừa nhìn qua đã thấy ông thua rồi, tôi cũng không muốn phí thời gian nữa. Đi đây."
"Đi đi, đi đi, đúng thật là."
Trên đường trở về, Thẩm Thư Điềm nhìn qua, Thẩm Thư Điềm bắt đầu bay tản ra bốn phía, không dày đặc như trước, nhưng nghĩ lại, lúc nãy là đủ rồi.
Ba người nhanh chóng trở về biệt thự.
Thẩm Thư Điềm vừa trở về liền lao vào bếp, dù sao vừa rồi cũng định giúp bà nội Từ nhưng kết quả lại chạy ra ngoài, cô nhìn lại cái chậu dưới đất, con cá của cô đã không thấy đâu.
Cái mũi nhỏ khẽ ngửi ngửi, trong không khí tràn ngập mùi thơm của cá, cô lập tức thấy đói bụng.
Thẩm Thư Điềm tiến lại gần, bà nội Từ nhìn cô một cái, vừa cười vừa mở nắp vung nói: "Cá của Tiểu Điềm."
Bà nội Từ làm canh cá.
Thẩm Thư Điềm không quên lời đã từng nói với Tả Tư Nam, cá cô bắt được, cô không muốn Phó Giai Ý ăn.
Đặc biệt là sau khi nghe những lời ở thư phòng, cô lại càng không muốn.
Dựa vào cái gì mà hắn bị uỷ khuất như vậy?
Chỉ là, cô thấy khó xử không biết nên làm như nào?
Bà nội Từ đậy nắp lại, quay đầu lại thấy gương mặt đang sầu não của cô: "Sao vậy?"
Thẩm Thư Điềm do dự, ánh mắt ướt át, thật cẩn thận mà thương lượng: "Bà nội, canh cá này con có thể quyết định cho ai ăn được không ạ?"
Phó Giai Ý cũng là khách của nhà Tả Cảnh Long, cô thực sự không tiện nói không cho thì không cho.
Bà nội Từ nói: "Tiểu Điềm, con muốn nói gì thì cứ nói thẳng."
Thẩm Thư Điềm khẽ mím môi, không vui nói: "Bà nội, con không muốn cho Phó Giai Ý ăn."
Bà nội Từ nháy mắt, trêu chọc cô: "Tại sao?"
Thẩm Thư Điềm nhìn trộm bà một cái, cảm thấy có gì không đúng, trong lòng lo sợ: "Cô ta không thích Tư Nam, con không muốn cho cô ta ăn."
Bà nội Từ trợn mắt, liếc nhìn nồi cá, không chút do dự nói: "Cá là do Tiểu Điềm bắt được, đương nhiên do Tiểu Điềm quyết định rồi."
"Tiểu Điềm, con đi lấy bốn cái bát."
Con cá mà Thẩm Thư Điềm bắt được không lớn lắm, chia thành mấy khúc là hết.
Thẩm Thư Điềm theo lời bà nội Từ đi lấy bốn cái bát, nhìn bà đựng đầy bốn cái bát, đem cá trong nồi vớt ra sạch sẽ.
Bà nội Từ nói một cách tự nhiên: "Phó Giai Ý là do A Kỳ đưa đến, người ta không được ăn thì nó cũng thế."
Huống hồ, nếu đưa cho ông ta, chắc chắn lại chui hết vào bụng Phó Giai Ý.
Thằng con trời đánh này!
Thẩm Thư Điềm cũng không muốn cho Tả Kỳ ăn nhưng dù sao đó là con trai của ông nội Tả và bà nội Từ, cho nên căn bản cô cũng không dám nhắc tới.
Khoé miệng của Thẩm Thư Điềm không nhịn được mà nhếch lên, sợ bà nội Từ nhìn thấy, khuôn mặt trắng trẻo cũng nhuốm màu hồng luôn rồi.
"Có vẻ như vậy không được tốt lắm ạ?"
"Con không cần lo lắng, có bà nội ở đây, không phải lo cho nó."
Sắp đến giờ ăn cơm, Phó Giai Ý muốn vào giúp dọn cơm, lần này bà nội Từ cũng không từ chối, tiện tay chỉ chỉ, để cho ả ta bê từng đĩa ra.
Tả Kỳ nhìn thoáng qua, cảm thấy không có chuyện gì, dù sao mẹ cũng đã nấu cơm rồi, ông ta nghĩ để Phó Giai Ý làm việc này cũng không sao.
Hoàn toàn không biết là bởi vì bà nội Từ căn bản không muốn nhìn thấy mặt ả ta.
Thẩm Thư Điềm đã đem canh cá bê ra ngoài, lặng lẽ đặt bốn cái bát vào vị trí của bốn người.
Tả Kỳ ngồi xuống, trước mặt mọi người đều có một bát canh cá.
Ngoại trừ ông ta và Phó Giai Ý.
Tả Kỳ: "Mẹ, canh cá của con và Phó Giai Ý đâu?"
"À, hết rồi. Hai người ăn cái khác đi."
"Nhưng Giai Ý thích ăn cá nhất."
"Vậy thì lấy của tôi đưa cho cô ta?"
Tả Kỳ trầm mặc, đương nhiên không dám trả lời, chuyện trưa hôm nay đã đủ xấu hổ rồi.
Phó Giai Ý cảm thấy mình chưa bao giờ bị dằn mặt như vậy, hơn nữa còn xuất phát từ gia đình của người mà ả ta định kết hôn.
Nếu như có thể, ả ta cũng muốn đá Tả Kỳ đi nhưng không được. Ông ta là đối tượng tốt nhất mà ả ta có thể tìm thấy.
Ả ta mỉm cười cứng ngắc: "Dì à, không cần đâu ạ, dì ăn đi. Cháu không đói."
Thẩm Thư Điềm khẽ cắn miếng thịt cá, mùi vị rất là ngon, hai má phồng lên, giống như con chuột Hamster.
Tả Tư Nam cụp hàng mi dài, nhớ đến lời của Thẩm Thư Điềm nói trong vườn, khẽ nhếch khoé môi, chậm rãi đem thịt cá bỏ trong miệng.
.
Trong thư phòng của Tả Cảnh Long.
Tả Cảnh Long chậm rãi uống trà: "Tư Nam, ba cháu đưa Phó Giai Ý đến, ông nghĩ cháu biết đây là có ý gì."
Tả Tư Nam thả lỏng dựa vào ghế sô pha, ngẩng đầu lên, nghĩ đến chuyện xảy ra lúc chiều, khoé miệng xoẹt qua ý định châm chọc: "Cháu biết."
Tả Cảnh Long cam đoan: "Chuyện này ông nội nhất định sẽ không đồng ý, bà nội cháu cũng sẽ không đồng ý."
Tả Tư Nam hờ hững nhún vai, nhàn nhạt nói: "Ông ta muốn cưới thì cưới, cháu không quan tâm."
Tả Cảnh Long nghiêm túc nhìn Tả Tư Nam một cái, thấy sự hờ hững rõ ràng trong mắt hắn, khẽ thở dài, làm người ba, có thể nói Tả Kỳ là người ba thất bại.
Nhưng không phải chính ông cũng vậy sao?
Chỉ là không hiểu sao, ông dạy dỗ lâu như vậy mà Tả Kỳ lại trưởng thành thành bộ dạng như bây giờ.
Tả Cảnh Long cũng không nhắc đến ông ta nữa, sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Bây giờ ông cũng già rồi, ba cháu thì vô dụng. Ông đang nghĩ, bây giờ cháu đang học lớp 11, ông muốn cháu tiếp xúc trước với một số công việc của công ty."
Động tác của Tả Tư Nam dừng lại, nâng mắt nhìn về phía ông.
Thật ra, trước đây Tả Cảnh Long không muốn cho Tả Tư Nam tiếp xúc với mấy thứ này sớm như vậy, chỉ là hành vi hôm nay của Tả Kỳ, thật sự khiến ông lo lắng liệu một ngày nào đó đầu óc Tả Kỳ bị úng nước, con mẹ nó ai biết ông ta có thể làm những chuyện gì.
Ông cũng không thể đảm bảo bản thân một ngày nào đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Tả thị cần người thừa kế.
"Cũng không phải bắt cháu làm, trước mắt cháu đi theo ông, xem ông làm thế nào, ở bên cạnh mà học hỏi."
Thực hành so với đọc sách thì có hiệu quả hơn, cũng có thể làm cho người khác nhìn thấy thái độ của Tả Cảnh Long, ông quyết định trực tiếp bỏ qua Tả Kỳ, đem Tả Tư Nam kéo lên.
Dù sao hiện tại trong mắt họ, Tả Tư Nam còn quá non nớt.
Tả Tư Nam khẽ ngồi dậy, lơ đễnh đáp: "Vâng."
Tả Cảnh Long nhìn hắn một cái, tiện tay từ trong ngăn kéo lấy ra bàn cờ: "Nào, bây giờ đang rảnh rỗi, cùng ông chơi một ván đi."
"Không được." Tả Tư Nam chậm rãi đứng lên, thản nhiên đáp: "Hiện tại cháu không rảnh."
Tả Cảnh Long nhìn Tả Tư Nam lạnh lùng kéo cửa phòng ra, không nhịn được oán giận mà lên tiếng: "Có chuyện gì quan trọng hơn việc đánh cờ với ông nội?"
"Chị đang làm bài tập Toán, cháu đi xem liệu có chỗ nào chị ấy không làm được không?"
Tả Cảnh Long: "..."
Tả Cảnh Long sờ sờ cằm, đột nhiên nói: "Cháu có phải đối xử với con bé tốt quá rồi không?"