Cô thật to gan đấy Thu Hương, dám tự ý gặp thằng Minh, đừng tưởng tôi ko biết cô đang nghĩ gì, cô vẫn ôm cái mộng trở về bên thằng đấy chứ gì
Tô Đại ngồi trên ghế chiếu ánh mắt lạnh như băng vào Thu Hương đang từng cơn run rẫy quỳ dưới đất
-Em ko có
Thu hương nước mắt giàn dụa thấm đẫm khuôn mặt yêu kiều, cô nhìn Tô đại bằng ánh mắt van xin đầy ắp sợ hãi
-Hừ, còn dám nói ko có. Bao năm qua cô làm vợ tôi nhưng thần trí lúc nào cũng hướng về cái thằng đấy, cô nghĩ có thể lừa được tôi sao. À mà tôi phải nhắc cho cô nhớ 1 số chuyện chứ nhĩ, thằng em trai yêu quý của cô …
Tô Đại nheo nheo mắt, miệng hắn khẽ nhếch lên 1 nụ cười gian trá. Thu Hương nghe hắn nói thế thì cuống lên vội vàng ôm lấy chân hắn ko ngừng van cầu, đối với cô em trai còn quý hơn cả sinh mạng bản thân
-Em ko có, anh Đại anh phải tin em, em gặp hắn chỉ đơn giản vì công việc thôi hoàn toàn ko có gì hết. hơn nữa anh đối với chị em em tốt như thế em làm sao dám quên, 1 khắc cũng ko dám quên
-Tôi với chị em cô tốt như thế, vậy mà cô còn dám quay lại cắn tôi 1 phát, cô tưởng thằng Minh đấy sẽ giúp cô sao, cô đừng quên hắn đối với cô chỉ có hận
-em biết nhưng em ko quan tâm hắn như thế nào, anh phải tin em
-tin cô? Bảo tôi tin cô trong khi cô lén lút đi gặp thằng đấy sao
-ko ko – Thu Hương vội vằng lắc đầu, mặt cô trắng bệch vì sợ hãi, nước mắt vẫn không ngừng rơi - em sai rồi anh Đại lẽ ra em ko nên đến gặp hắn, ko nên làm anh tức giận, anh hãy nghe em, cho em 1 cơ hội có được ko
-cơ hội thì ko có chỉ có 1 số chuyện tôi muốn cô làm và nó cũng giúp cô hoàn thành tâm nguyện được ở bên thằng đó, ko cô lại bảo tôi ác độc chia rẽ 2 người.
Sắc mặt Thu Hương càng ngày càng khó coi, cô cảm thấy cổ họng mình khô khốc, phải đối diện với 1 con người nham hiểm như Tô Đại khiến cô ko ngừng sợ hãi. Cô lặng lẽ gật đầu
Tô Đại khẽ cúi xuống nắm lấy 2 vai đang run rẫy cuả Thu Hương, mắt hắn ánh lên tia nhìn hắc ám của quỷ dữ. Hắn ôm lấy Thu Hương thì thầm vào tai cô, cả thân hình đồ sộ vây lấy cô như thể khẳng định cả đời này cô đừng mong trốn thoát khỏi hắn
…………
Tập đoàn Hoàng thiên
Lúc này tại tầng cao nhất của tòa nhà, trong văn phòng làm việc của Tổng giám đốc Hoàng Thiên Minh, một bầu không khí nặng nề bao trùm khắp căn phòng, đè nặng lên đầu mỗi vị giám đốc đang có mặt trong căn phòng được thiết kế theo phong cách Italy sang trọng.
Hơn 15 vị giám đốc có mặt trong phòng lúc này đều im thin thít, không ngừng toát mồ hôi dù lúc này máy điều hòa trong phòng đang mở hết công suất.
Tất cả đều im lìm, cúi đầu trước bàn làm việc của vị cao cao tại thượng Tồng tài Hoàng Thiên Minh, và đón nhận ánh mắt sắc bén lạnh như băng của anh. Một giờ đồng hồ căng thẳng chầm chậm trôi qua, miệng vàng lời ngọc của Minh vẫn mím chặt, một câu cũng ko nói, anh chỉ âm trầm lạnh lùng nhìn bọn họ.
Các vị giám đốc đang có mặt trong phòng lúc này đều là những người có địa vị trong xã hôi, có thể hô mưa gọi gió thế nhưng lúc này bọn họ ai nấy đều ko ngừng hận bản thân ko thể thoát khỏi căn phòng âm u lạnh lẽo và ánh mắt Diêm Vương đang quán sát từng người trong bọn họ.
Tổng giám đốc của bọn họ có thể sánh ngang với Diêm la đại đế, đừng ai nhìn vào cái bề ngoài anh tuấn tiêu sái của anh mà lầm. Mặc dù còn trẻ tuổi và chỉ mới tiếp nhận cương vị lãnh đạo tập đoàn này chưa lâu nhưng phong cách làm việc lạnh lùng quyết đoán, hạ thủ ko lưu tình của anh ta đều khiến ai nấy phải khiếp sợ. chỉ vọn vẹn mấy tháng mà cổ phiếu của tập đoàn ko ngưng gia tăng, biết bao cô ty phải phá sản trước thủ đoạn của vị tổng tài này.
“Ai trong số các vị ngồi đây có thể nói cho tôi biết chuyện này là sao ko?” Minh cất giọng trầm trầm, nhưng ngữ khí lại lạnh như băng thật làm cho người ta không rét mà run.
Hơn mười lăm vị giám đốc đầu đều cúi gằm nhìn xuống đất, không ai dám ngước lên nhìn gương mặt bình tĩnh của vị Tổng tài kia, e sợ bị điểm mặt chỉ đích danh mình.
Nét mặt Minh không chút thay đổi, nhìn dàn cấp dưới đang khẩn trương đến muốn té xỉu,
- Hàng năm tôi trả nhiều tiền như vậy để mời một đám vô dụng các người đến đây làm cây cảnh hay sao? Ai có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý, tại sao dự án hợp tác lần này lại xuất hiện vấn đề, giám đốc Vương?
Bị chỉ đích danh, Trần A Vương sợ tới mức thiếu chút nữa tim bắn ra ngoài, mồ hôi ko ngừng tuôn như suối. Hắn lắp bắp, cố gắng nhìn vào khuôn mặt âm u lạnh lẽo của Minh
-tổng giám …. Chuyện này ko liên … quan đến tôi
-hừ, còn xảo biện. Trợ lý An!
Minh vừa dứt lời thì trợ lý của anh đã đem tài liệu vào phân phát ọi người. Ai nấy nhìn vào đều ko hẹn mà liếc nhìn Minh
Sắc mặt của Trần A Vương chuyển từ trắng bệch sang tím lịm. Lúc này đây hắn thật sự hối hận, rất hối hận vì nhất thời vì lợi ích cá nhân, tham lam nhận tiền của công ty đối thủ, sao hắn có thể hồ đồ mà quên rằng tổng giám đốc của hắn là 1 kẽ máu lạnh kia chứ, lần này hắn chết chắc rồi
-Trần A Vương, anh còn gì để nói ko.
-Tổng … giám đốc … tôi sai lầm rôi, mong anh tha cho tôi 1 lần này thôi.
Trần A Vương quỳ xuống đất liều mạng dập đầu thật mạnh, cầu xin tha thứ. Các vị giám đốc còn lại lén nhẹ trút một hơi thở phào nhẹ nhõm, cũng không chịu được lắc đầu thở dài, giám đốc Vương thật sự là tự tìm con đường chết, ai không biết Tổng giám đốc ghét cay ghét đắng chính là lừa gạt, đối với những kẻ phản đồ cũng không hề thủ hạ lưu tình, Trấn A Vương sau này cũng đừng nghĩ còn con đường sống trên thương trường.
-Tất cả lui hết ra ngoài.
Minh lạnh lùng ra lệnh khiến ai nấy đều trố mắt kinh ngạc, nói ko nên lời. Thấy ko ai có ý định đi ra Minh nóng nãy quát lên, ánh mắt giết người trừng tới
-Các ngươi rất nhàn hạ sao? Còn không mau cút đi. Trần A Vương anh ở lại, chuyện của anh chưa xong đâu
-Dạ - Nhóm người vội vọt ra khỏi phòng dường như tháo chạy ra ngoài, ai cũng thở hắt ra, cũng may thoát khỏi chốn địa ngục kia.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Minh, trợ lý An và Trần A Vương đang quỳ dưới nên. Hắn vẫn ko ngừng cầu xin
-Tổng giám đốc, tôi sai lầm rôi, mong anh cho tôi 1 cơ hội chuộc lại lỗi lầm
-Lỗi lầm của anh ko phải nhỏ, nói tôi tha liền tha hay sao – Minh khẽ nhếch mép, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo ko ngừng quét lên người Trần A Vương
-Tổng giám đốc, thật sự là do tôi bị ép buộc, tôi luôn 1 lòng trung thành với công ty, với tổng giám đốc, vì thế van xin anh cho tôi 1 cơ hội chuộc lỗi
Nhìn kẽ đang ko ngừng dập đầu van xin kia, Minh khẽ nhếch mép 1 nụ cười nhợt nhạt khó đoán hiện lên trên khuôn mặt tuấn mỹ kia
………
Minh đăm chiêu nhìn về phía cửa kính, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng ko chút biểu cảm, ánh mắt ánh lên vẽ thâm trầm khó hiểu. Mặt trời chiếu những tia nắng cuối ngày về phía anh khiến bóng dáng cao lớn của anh toát lên vẽ cô tịch và lạnh lẽo. 26 tuổi, cái tuổi ko nhỏ nhưng là quá trẻ khi đứng trên cương vị lãnh đạo của một tập đoàn lớn, bao nhiêu thử thách cùng gánh nặng đều đặt trên vai anh, phải chịu áp lực từ mọi phía không khỏi khiến anh trở nên lạnh lùng và đôi khi tàn nhẫn. Đứng ở vị trí càng cao gió càng lạnh và con người cũng thay đổi.
-Minh, anh thật sự tha cho cái tên A Vương đó sao
Trợ lý An, đứng ở phía sau ko ngừng quan sát động tĩnh của Minh. Cái bóng to lớn nhưng cô độc của Minh khiến An có chút xót xa, người bạn thân của anh đã thay đổi quá nhiều, ko còn là Hoàng Thiên Minh kiêu ngạo, nông nỗi mà thay vào đó là 1 người âm trầm lạnh lẽo.
-Vậy cậu cho là như thế nào - Minh vẫn ko quay đầu lại nhìn An, ánh mắt anh vẫn hướng về 1 nơi xa xăm nào đó
-1 kẽ bán đứng công ty, hơn nữa lại bán tài liệu cho công ty của lão Tô, anh thật sự bỏ qua cho hắn sao. Nếu anh là người vị tha như thế thì quả thật anh ko phải là Hoàng Thiên Minh mà tôi quen
-Haha, quả ko hổ danh là bạn tốt của Hoàng Thiên Minh này, hiểu tôi ko ai khác ngoài cậu
Minh bật cười, anh quay đầu bước đến bàn làm việc, ánh mắt ẩn chứa nét cười nhìn An.
-vậy thì cậu đang tính toán cái gì, tại sao lại tha cho cái tên đó.
-Tôi đương nhiên ko thể tha cho kẻ phản bội, chỉ là hắn đang còn chút giá trị lợi dụng. Việc chúng ta ko ký hợp đồng với Thu Hương quả thật đã khiến lão Tô tức ói máu mà ko làm gì được, nhưng con cáo già đó đâu dễ buông tay, chỉ là ko ngờ nội bộ công tý lại lục đục như thế, tôi định nhân cơ hội này làm sạch công ty và đồng thời giáng cho con cáo già kia 1 đòn để hắn ko ngóc đầu lên được.
-Cậu tha cho cái tên Trần A Vương kia chính là vì lý do này, cậu ko sợ hắn quay lại cắn cậu sao
An khó hiểu nhìn Minh, cái tên Minh này càng ngày càng lên level, đến anh còn ko thể hiểu cái đầu của hắn ta chứa cái gì. Sử dụng 1 kẽ như Trần A Vương chẳng khác nào nuôi hổ trong nhà.
-Hắn dám sao, chỉ sợ hắn ko có cơ hội đợi được đến ngày đó – Minh đắc ý nhìn An.
-Vậy cậu định dùng hắn ta đối phó với lão Tô như thế nào.
-Gậy ông đập lưng ông …