Khoa Học Và Tu Luyện

Chương 72: 72





Hoàng Phong chật vật nấp sau hộ thuẫn, vừa toàn lực chống đỡ thế tiến công của Hoắc Kiến Thành, vừa tranh thủ né tránh một chút công kích, giảm bớt áp lực mà mình phải chịu, thi thoảng còn phải lấy một ít Đan hải còn lại trong quá trình đúc đan lần trước ra bổ sung lượng chân cương khổng lồ tiêu hao.
Vừa chịu đòn Hoàng Phong vừa hỏi Hệ Thống:
-Thế này mà lần trước ngươi dám mở miệng nói với ta là có ba mươi sáu phần trăm tỷ lệ đánh bại đối phương?
-Lúc trước khác bây giờ khác.
-Khác nhau chỗ nào sao? Nếu ta không tấn giai tam giai Ma pháp sư chắc bây giờ đã toi mạng.

Ngươi nói cho ta khác nhau chỗ nào?
-Đối phương tấn giai.
-???
Thấy Hoàng Phong đang toàn lực phòng thủ chưa kịp suy ngẫm Hệ Thống liền trực tiếp giải thích.
-Đối phương lần trước chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, còn bây giờ chí ít là Nguyên Anh trung kỳ.

Hơn nữa lần trước đối phương không sử dụng toàn lực, dẫn tới Hệ Thống có đánh giá sai lầm sức chiến đấu của đối phương.

Hơn nữa theo Hệ Thống xuy tính, thì đối phương có tới chín mươi phần trăm là do live stream của ngươi lên mới có thể tiến giai.
-???
Hoàng Phong khóc không ra nước mắt.


Hắn không ngờ có ngày mình hố chính mình.
Nhìn cường độ công kích này, đâu phải chỉ cường gấp mấy lần so với lần trước.
Khu vực mấy trăm mét xung quanh nơi hai người giao tranh, đất đai đã sớm bay mất một tầng, lõm xuống mấy chục mét.

Rất nhiều nơi đại địa nứt toác, nước ngầm phun trào, cây cối loạn thạch ngổn ngang, tiếng ầm vang liên miên không dứt như một trận chiến tranh hiện đại cường độ cao đang trong màn cao trào.
Rất khó tưởng tượng nơi đây chỉ đang có hai người đánh nhau.
Lúc này Hoắc Kiến Thành đã từ kinh ngạc đến chết lặng.
Hắn cho rằng pháp thuật hộ thuẫn của Hoàng Phong có thể chống đối Nguyên lực công kích của Nguyên Anh cường giả thì cũng tuyệt đối không thể chống lại tốc độ ngưng tụ và ra đòn như vũ bão của hắn.
Nhưng liên tục công kích hơn mười phút, Nguyên lực của hắn cũng vơi đi hơn ba thành mà đối phương vẫn không có chút nào dấu hiệu bại lui.
Đến lúc này Hoắc Kiến Thành đã bỏ đi thay đổi phương án công kích.
Dùng quá mạnh chiêu thức hắn sợ không ngừng tay kịp thịt luôn Hoàng Phong thì không hay.

Cứ như bây giờ hai bên đọ tiêu hao Nguyên năng và Tinh thần thế này đối với hắn là hay nhất.

— QUẢNG CÁO —
Hoắc Kiến Thành cũng không tin hắn đường đường một Nguyên Anh trung kỳ cường giả còn không hao chết nổi một Kim đan tiểu tử như Hoàng Phong.
Hoàng Phong thấy Hoắc Kiến Thành không biết đổi thế công cũng ăn ý duy trì thực trạng.

Hắn chỉ lợi dụng Tinh thần lực phù văn hình thành Pháp thuật hộ thuẫn lên tiêu hao Tinh thần lực là không đáng kể, còn Chân cương đã có Đan hải bổ xung.

Cái gì chứ Đan hải thì hắn còn rất, rất nhiều, hắn còn đang sầu không biết dùng vào chỗ nào cho hết bây giờ đây.
Vừa chống đỡ, Hoàng Phong còn vừa bức ra một chút mồ hôi, nhờ Hệ Thống ngụy trang hắn thành một bộ sức lực sắp cạn kiệt, tinh thần cực độ mệt mỏi dáng dấp.
Quả nhiên lại đánh cho hơn năm phút sau, Hoắc Kiến Thành tạm thời dừng tay.
Đợi cho Nguyên năng quang hoa trên chiến trường tan bớt, bụi bặm lắng lại một phần, xuất hiện trong mắt Hoắc Kiến Thành là Hoàng Phong với bộ dáng cực kỳ chật vật, mệt mỏi như sắp ngã gục đến nơi.
Nhìn thấy Hoàng Phong trong bộ dáng này, Hoắc Kiến Thành vô cùng vui vẻ, bao nhiêu khổ cực nơi dã ngoại mấy tháng qua như được trút đi toàn bộ.

Hắn mở miệng khuyên hàng:
-Đầu hàng đi nhóc con, thiếu gia ta còn tha cho ngươi bớt cực khổ.
Hoàng Phong không thèm trả lời chỉ giơ lên ngòn giữa.
Hoắc Kiến Thành thấy vậy nhổ một ngụm nước bọt chẳng thèm nói thêm tiếp tục công kích.
Tiếng ầm vang lại vang vọng khắp núi rừng.
Năm phút sau, hắn dừng lại tiến công lần hai.

Bụi mù tán đi, Hoắc Kiến Thành chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy Hoàng Phong giơ lên ngón giữa, cả người lung lay như sắp đổ nhưng vẫn kiên cường trụ vững.
Hoắc Kiến Thành thầm hận một câu:

-Hừ, oắt con, rượu mời không muốn muốn uống rượu phạt.

Mi cứ đợi đấy.
Thấy Hoàng Phong đã gần như cực hạn, lần này Hoắc Kiến Thành vẫn toàn lực ra tay nhưng chiêu thức đã chậm lại, không còn liên miên như mưa rào mà từng đòn, từng đòn trầm trọng.
Nếu Hoàng Phong chẳng may không đỡ nổi cũng chỉ tối đa là trọng thương chứ tuyệt đối không chết được.
Lại công kích một lúc lâu, lần này hắn quyết tâm đánh đến khi Hoàng Phong tan vỡ, không thể dựng được pháp thuật hỗ thuẫn nữa mới thôi.

— QUẢNG CÁO —img
Đánh, lại đánh qua hơn mười phút Hoắc Kiến Thành mới ý thức được không đúng.
Theo như tình trạng của Hoàng Phong lúc hắn quan sát được thì Hoàng Phong đã phải ngã gục từ lâu, tại sao đến giờ vẫn có thể chống đỡ.
Đến lúc này có ngu đi chăng nữa hắn cũng ý thức được mình bị lừa, hai lần kia căn bản không phải là Hoàng Phong kiệt sức mà đang cố ý giả trang cho hắn xem.
Đang định sử dụng đến uy lực lớn Pháp thuật một lần duy nhất đánh vỡ Hoàng Phong pháp thuật hỗ thuẫn thì báo động nguy cơ từ trong lòng hắn nổi lên.
Như một bản năng Hoắc Kiến Thành chuyển hướng quỹ tích di động, trước người cấu trúc lên tầng tầng nguyên lực phòng ngự.
Chưa kịp thực thi hoàn tất, một cột sáng trong sát na xé nát phía trước tầng tầng Nguyên lực phòng hộ, sau đó bay qua lồng ngực của hắn, gọt đi một lỗ hổng khổng lồ trên bộ ngực sau đó vọt vào khu rừng phía sau, tạo nên một đường ray thẳng tắp kéo dài về phía xa xa, sau đó mới bay vọt vào bầu trời.
Hoắc Kiến Thành trợn mắt, miệng lảm nhảm liên tục không rõ.
Nguyên Anh cường giả sinh mệnh lực rất là ngoan cường, nhưng cả bộ ngực của hắn đã hoàn toàn bốc hơi, đến cả đan điền cũng bị gọt mất một phần, Nguyên Anh bên trong cũng bị công kích vừa rồi lan đến xoắn nát.
Sinh cơ trên người hắn theo Nguyên năng đang nhanh chóng trôi qua.
Chợt nhớ ra gì đó, hắn vội rút bộ đàm treo tại thắt lưng bên hông, bấm nút gọi sau đó dặn dò thật nhanh vài câu.
Chưa kịp nói hết, sinh cơ trên người hắn tiêu tán hoàn toàn, thân thể ngã ngửa về phía sau đập nên một mảng bùn đất, cỏ cây hỗn độn.
Khi tất cả mọi thứ lắng lại, Hoàng Phong quỳ một chân xuất hiện trong giữa hố sâu, hai tay đang nhè nhẹ run rẩy, cả người hư thoát.


Trước người hắn thanh kiếm lúc này đã biến về súng điện từ hình thái, đầu súng đỏ rực như được nung trong lò đang nhanh chóng nguội bớt và chuyển về màu xám đen.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy được rất nhiều trận pháp hoa văn đã hòa tan, biến dạng.
Lần này là Hoàng Phong thực sự kiệt lực.
Mấy mươi phút phòng thủ tuy không làm hắn hao hết chân cương nhưng tinh thần và thể lực cũng đã sắp đạt mức tối đa.
Chưa kể dư ba của Nguyên năng va chạm ảnh hưởng thì hầu như Hoàng Phong lĩnh trọn, đến bây giờ hắn toàn thân đau nhức, cả người như tan ra từng mảnh.
Phát điện từ pháo đó là công kích cuối cùng mà Hoàng Phong có thể phát ra, nó tập trung gần như tất cả lượng Tinh thần và thể lực còn lại của Hoàng Phong.
Hắn có thể công kích sớm hơn nhưng điện từ pháo tối đa công suất chỉ có thể bắn ra một nhát, nếu sử dụng công suất thấp hơn thì có thể đánh nhiều lần nhưng Hoàng Phong sợ rằng một phát không chết Hoắc Kiến Thành sẽ có sự đề phòng, lúc đó muốn đánh trúng hắn thì còn khó hơn lúc đầu nhiều lắm.

— QUẢNG CÁO —
Đến cuối cùng Hoàng Phong chỉ có thể đưa ra tiêu hao sách lược, thông qua lượng lớn Đan hải dự trữ tiêu hao Tinh thần cùng Nguyên lực đối phương, cuối cùng khi đối phương đã tiêu hao rất lớn, tất nhiên di chuyển, né tránh cùng phản ứng cũng sẽ hạ thấp rất nhiều.
Lúc này tỷ lệ một đòn hạ sát của Hoàng Phong là đạt mức tối đa.
Cuối cùng tính toán của hắn cũng đạt được kết quả như ý.
Nhìn cỗ thi thể nằm phía xa xa, Hoàng Phong nở một nụ cười mãn nguyện.

Hắn nằm vật ra đất, chẳng thèm để ý dòng nước đang thấm ướt thân thể, khoái trá hô hấp lấy không khí trong lành.
Chưa được mấy giây thư giãn, tiếng nhắc nhở của Hệ Thống lại vang lên bên tai:
-Có tứ giai hung thú đang tiến lại, ngươi có chạy hay ở lại làm thức ăn?.