- Việc này… đa tạ Khương huynh khoản đãi
Thư sinh đẹp zai vừa cười vừa nói, cùng Khương Dự đi tới khu ăn uống.
Khi bọn hắn đi rồi, một góc khác trong tàng thư điện, hai cặp mắt thâm sâu xuất hiện.
- Liễu Miên Sanh sao lại nhận thức tiểu tử này vậy?
Lời nói mang theo một tia không cam lòng vang lên.
Hai người bọn hắn sớm đoán được tên đệ tử mạch thứ Tám sẽ đến đây lựa chọn sử dụng võ kỹ, lúc đầu vốn định mượn cơ hội này tìm hắn gây phiền toái, kết quả không nghĩ tới gặp được Liễu Miên Sanh này cũng xuất hiện, hơn nữa nhìn hai người này coi bộ rất quen nhau.
- Được rồi, vậy thì tìm cơ hội khác đi, dù sao đây cũng là nội thành Thiên Chú thành, thằng nhóc này cũng chẳng chạy thoát đi được.
Một người khác nói ra.
Liễu Miên Sanh có thân phận không đơn giản, càng có thiên tư phi phàm, bọn hắn cũng không muốn bởi vì một tên đệ tử mạch thứ Tám mà đắc tội người này.
Khu ăn uống là địa phương cả Thiên Chú thành dùng cơm, bên trong quán ăn rất nhiều, bên trong đồ ăn kém nhất đều là linh thực cùng thịt linh thú xào nấu mà thành, đều là linh thực thuần khiết, mà không phải là bán linh thực ở chân núi có thể so sánh, cho nên giá cả cũng đắt đỏ không biết bao nhiêu lần.
Khương Dự nhìn những quán rượu hoa lệ kia, một cỗ khí tức xa xỉ hướng hắn xông tới, cả mặt đất phủ kín linh ngọc có linh khí, ánh nến đốt lên đều tỏa ra mùi thơm làm cho người ta khoan khoái dễ chịu, hắn đoán nơi đây giá cả hẳn phải đắt vô cùng, bản thân ít tiền sợ một hớp trà cũng không đủ ah.
Hắn không khỏi có chút hối hận, bản thân không rõ tình huống lại còn đi khoe khoang khoác lác, nhưng chân đã bước ra chỉ có thể kiên trì đi tiếp, ánh mắt không ngừng tìm lấy quán rượu nào thoạt nhìn rẻ rẻ một chút.
Thư sinh đẹp zai nhìn ra Khương Dự đang quẫn bách, trong nội tâm không khỏi có chút buồn cười, tuy rằng, đối với hắn mà nói, ăn cơm ở đâu cũng giống nhau.
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng mà lúc ánh mắt Khương Dự nhìn đến một nhà sử dụng toàn trúc dừng thành quán, hai mắt hắn tỏa sáng, mặt thư sinh đẹp zai không khỏi phát sinh một ít biến hóa, phát ra một tia quái dị.
- Liễu huynh, ta cảm thấy đến nhà này tốt này. Dùng trúc mà xây nên, thanh nhã đạm bạc, không giống nhà khác đều là ngợp trong vàng son, ăn mòn nhân tâm.
Khương Dự nhìn qua nhà này tất cả đề là dùng trúc bình thường mà dựng lên đây, trong nội tâm không ngừng vui thích, cuối cùng cũng tìm được một nhà tiện nghi, hắn lôi kéo Thư sinh đẹp zai đi vào, hoàn toàn không để ý vẻ cổ quái của Thư sinh đẹp zai.
Khương huynh ah, ngươi nghìn chọn vạn chọn, hết lần này tới lần khác chọn lấy một trong những nhà đắt tiền nhất.
Bất quá hắn cũng không có ngăn cản Khương Dự, ngược lại tùy ý hắn lôi kéo mình vào.
- Phục vụ viên, a không phải, tiểu nhị, menu…
Khương Dự ngồi ở một trương ghế trúc, hắng dọng một cái.
Nhà trúc lầu này bề ngoài thoạt nhìn bình thường, nhưng vào trong mới biết có một cỗ khí tức yên tĩnh làm lòng người bình thản.
- Đến đây…
Một người tùy tùng mặc trang phục tiểu cô nương đi tới trước bàn hắn, bộ dáng tươi cười ngọt ngào, xuất ra một tờ thực đơn.
Khương Dự vội vàn mở menu, đầu tiên là nhìn giá cả, thấy là mấy chữ số, trong nội tâm không khỏi yên tâm.
Quả nhiên chọn đúng rồi, giá tiền này cùng dưới núi không khác nhau lắm ah.
Trong lòng của hắn không khỏi có đầy đủ dũng khí.
- Ừ…Cái này, còn có cái này…
Khương Dự liên tục điểm nhiều món ăn
- Ồ…còn có chân gấu, gan ngỗng, đều có nek, hai cái này cũng mang lên đi.
Khương Dự không chút do dự order cả đống đồ ăn, là ra rất hào khí, tài đại khí thô.
Thư sinh đẹp zai ở một bên, trong nội tâm ngầm thở dài, Khương huynh chỉ sợ là không biết những thứ kia đều là lấy Linh thạch cao cấp trả đây. Nhưng hắn cũng không nói ra, ngược lại có chút tò mò Khương Dự kế tiếp gặp phải chuyện gì.
Khóe miệng của hắn vẫn mang vẻ tươi cười, vị Khương huynh này, vẫn làm cho người khác đoán không ra, người khác ngoài ý muốn gì đây.
Chỉ chốc lát sau, đồ ăn được mang lên, bảy tám món đồ ăn đầy một bàn, Khương Dự cầm lấy đôi đũa, nhiệt tình mời:
- Liễu huynh, ăn đi, đừng khách khí.
Thư sinh đẹp zai nghe vậy chấp đũa bắt đầu ăn.
Khương Dự ăn nhiều lên, bị thuyết phục bởi đồ ăn của nhà trúc lầu này làm, mỗi miếng ăn đều là mỹ vị từ sâu trong nội tâm. Thật là lương tâm của thương gia nha, ăn ngon lại không đắt.
Khương Dự vừa thưởng thức mỹ thực, vừa thỉnh thoản lại đưa ánh mắt về phía menu, hiếu kỳ những thứ khác mùi vị sẽ như thế nào.
Chợt, ánh mắt của hắn đột nhiên trừng lớn, chiếc đũa cạch một tiếng rơi trên đất.
Hắn vội vàng đem menu cầm lên, nhìn kỹ một chút bốn chữ cạnh góc một chút, xác nhận không có nhìn lầm, mãnh liệt khép thực đơn lại.
Hắn đột nhiên ý thức được, bản thân giống như nháo ra đại sự rồi.
Cái quán cơm này là đang đoạt tiền sao? Khoan khoan, đừng vội, cẩn thận nhớ lại, bình thường đụng phải tình huống này những kẻ xuyên việt sẽ giải quyết như thế nào đây?
Trực tiếp chạy chốn, ăn cơm chùa? Không được, Liễu huynh còn ở đây này!
Đạt được tâm hồn thiếu nữ của ông chủ tiệm sao, trực tiếp trở thành cổ đông? Cũng không được. Chuyện tốt như thế này giống như sẽ không phát sinh trên người hắn.
Đúng rồi, ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời, nhớ tới trong một tiểu thuyết có kẻ xuyên việt lúc bình thường ngâm thơ một khúc, khiến cho ông chủ vui mừng vừa ý, lại lấy thơ đem tặng, được miễn tiền cơm.
Cái này có thể thực hiện! Hắn vội vàn gọi tiểu cô nương vừa cầm menu tới, ho khục, vẻ mặt giả bộ văn nhân hắng giọng nói.
- Tiểu cô nương, ta xem nơi đây của ngươi hoàn cảnh có chút tố chất thanh nhã, nhưng cảm giác còn thiếu cái gì.
Nghe vậy, tiểu cô nương mặc trang phục tùy tùng nghi hoặc, tiểu thư ưa thích cây trúc mới xây dựng nơi đây, hết thảy đều là nàng phân phó làm ra, lại thiếu cái gì?
Khương Dự mặt hếch lên nhìn vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc của tiểu cô nương nói thêm
- Từ xưa, nơi của trúc không thể không có thơ, ta cho la thiếu đi một bài thơ đi.
- Thơ? Phải không? Như vậy ta về hỏi tiểu thư, chỗ tiểu thư nhiều thơ như vậy, nếu thiếu mà nói mang một bài khắc lên.
Tiểu cô nương nhíu nhíu mày do dự một chút nói ra.
- Ừ không tệ, ta chính là biết làm thơ… Uy, tiểu thư ngươi cũng làm thơ sao?
Khương Dự sững sờ.
- Đương nhiên, tiểu thư của chúng ta lợi hại lắm đó, làm thơ thiên hạ đệ nhất.
Advertisement / Quảng cáo
Tiểu cô nương giương cổ trắng như tuyết lên kiêu ngạo nói ra.
Nhưng lúc này, lầu hai của trúc lâu truyền đến thanh âm
- Tiểu Trúc cô nương, lại có người muốn khiêu chiến đồ chơi nhỏ của trúc lầu nek…
Tiểu cô nương nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ thú vị mừng rỡ, lập tức chạy lên lầu hai.
- Đợi một chút chớ đi, trước hết nghe ta làm thơ đã…
Khương Dự vẻ mặt mộng bức nói theo.
Làm cái gì thế, tốt xấu phải có thứ tự trước sau chứ…
- Khương huynh, phía trên giống như có nào nhiệt, có muốn đi nhìn chút hay không?
Thư sinh đẹp zai dường như không hiểu mục đích của Khương Dự định làm gì nói ra.
- Được rồi,
Khương Dự bất đắc dĩ, kế hoạch tốt bị phá hư.
Lầu hai của trúc lâu có bố trí khác lầu một, một khu vực bị để trống, lúc này chỗ đó bày ra ba cái rương.
Trên mỗi rương đều có một lỗ lớn chừng quả đấm, nhưng không thấy đồ bên trong, đen nhánh một mảnh.
Bên cạnh có một tấm bảng có viết “Trò chơi nhỏ can đảm”
Lúc này rất nhiều người vây xem, một thiếu niên ở chính giữa vung tay áo lên, hiển nhiên có ý định khiêu chiến cái trò chơi nhỏ này
- Liễu huynh, cái rương kia là sao vậy?
Khương Dự thấy vậy hướng Thư sinh đẹp zai hỏi.
- Đó là vạn khanh khách, Khương huynh chớ nhìn thấy ba chữ “trò chơi nhỏ” mà bị mê hoặc, thứ này không thể xem thường, đều là vật luyện khí địa phẩm đó.
- Địa phẩm?
Khương Dự kinh dị, hắn vẫn chưa thấy quá vật phẩm luyện khí của thế giới này, không biết có cái môn đạo gì, đành tiếp tục nghe Thư sinh đẹp zai giảng giải.
- Cái rương này chia làm năm tầng, mỗi tầng có mười ngăn chứa, đều có thể đi thông tầng tiếp theo, thẳng đến tầng năm có một vạn ngăn chứa
- Mà những ngăn chứa bên trong ngoại trừ một cái đặt vật phẩm ra, còn lại toàn là Tàn nhan xà.
- Tàn nhan xà, danh tự lạ vậy, có tác dụng gì?
Khương Dự nghe tên này lại hỏi
- Tên như ý nghĩa, là một loại rắn mà khi người bị cắn toàn thân mọc đầy tàn nhan, mà quanh thân bị ngứa vô cùng, quá trình này kéo dài một ngày.
- Nhưng nếu như bị cắn tiếp tục độc tố liền sẽ điệp gia, lần thứ hai là hai ngày, lần thứ ba là bốn ngày,…
Thư sinh đẹp zai kiên nhẫn giải thích.
- Lợi hại như vậy…nhưng cái rương nhỏ như vậy có thể chứa nổi sao?
Khương Dự kinh ngạc mà nghe Thư sinh đẹp zai trước mặt giải thích
- Tất nhiên chứa được, Khương huynh, cái này là dính dáng tới luyện khí mở rộng không gian.
- Giống như nhẫn tu di sao?
Khương Dự nghi hoặc
- Không giống hoàn toàn, một cái là đơn phương mở ra một cái không gian, một cái thì đem không gian mở rộng ra.
Khương Dự nghe Thư sinh đẹp zai bên cạnh giải thích, vị thiếu niên đứng trước rương đã cắn răng đưa tay vào, Khương Dự chứng kiến tay của hắn nhẹ nhàng run rẩy.
Một lát sau, tựa hồ đã chạm tới tầng cuối cùng, thiếu niên bỗng kêu “A” một tiếng, trên thân hắn tàn nhang bắt đầu mọc ra một chút, khuôn mắt anh tuấn trở nên có chút khó coi, làm cho người ta bật cười.
- Đáng chết
Nắm tay hắn nhấc lên một chút, lại luồn vào một ngăn chứa khác bên cạnh
Hiển nhiên, hắn muốn từng bước từng bước thử từng cái một, thẳng đến khi tìm được ngăn chứa đồ vật chính xác.
Nhưng hắn lại quá coi thường uy lực của tàn nhang xà, lúc bị rắn cắn trăm lần, toàn thân hắn đều đầy điểm đen, ngứa ngáy khó chịu, khuôn mặt hắn méo mó, nhưng tay không thể khống chế được nữa liền té trên mặt đất co rút không thôi.
- Có ai muốn khiêu chiến vạn cách rương nữa không?
Tiểu cô nương vừa mới đưa menu lên cho Khương Dự xuất hiện, mang theo vẻ mặt mỉm cười ngọt ngào nói
Advertisement / Quảng cáo
Vạn cách rương này, trong một vạn chỉ có một ngăn chứa vật mục tiêu, như thế nào dễ dàng thành công như vậy
- Hắn, hắn muốn khiêu chiến
Thiếu niên vừa khiêu chiến vừa rồi nằm rạp trên đất tay vẫn run rẩy chỉ một người
Khương Dự kinh hãi, kháo, ta lúc nào khiêu chiến thứ này.
- Ngươi đừng không chịu thừa nhận, chúng ta lúc trước đã nói, ta xung phong trước, ngươi lên sau, còn nói vật này chẳng có gì ghê gớm, ngươi chỉ cần quan sát một chút lền có thể khám phá.
Thiếu niên kia vừa chịu đựng ngứa ngáy vừa nói không ngừng.
Tiểu cô nương kia nghe lời nói của vị thiếu niên kia lông mày liền dựng lên, con mắt mang theo sự giận dữ nhìn về phía Khương Dự, người này vậy mà dám nói tiểu thư luyện ra đồ vật vô dụng
Ngươi, tới đây ngay lập tức, thử một lần sự lợi hại của vạn cách rương.
Người xung quanh cũng nhao nhao nhìn về phía Khương Dự, không nghĩ tới có người mở miệng còn khoa trương như thế.
Khương Dự trợn tròn mắt…
Hắn tự nhiên không ngốc đi lên khiêu chiến cái rương vạn cách kia, nhưng tiểu cô nương một bộ dáng giận dữ, hiển nhiên không có ý định buông tha hắn.
- --------------------------------------------------------------
Các đạo hữu có thể donate để nhóm dịch có động lực hơn. Thông tin nhận ủng hộ cho nhóm:
Tên tài khoản: Dương Ngọc An
VIETCOMBANK: 0531000266335
VIETTINBANK: 107869902511