Khốn Lưu

Chương 8: Xuất Đài



Tống Chí Cường nghiến răng: “Mày muốn thế nào?”

“Muốn thế nào sao?” Đàm Thanh Tuyền cười lạnh: “Không có gì, chỉ muốn cho Tống ca nhớ kỹ.”

Y cúi người, chậm rãi nói từng chữ: “Dù có làm ngưu lang nhưng tao cũng là Đàm Thanh Tuyền. Tao có thể đánh gãy một chân của mày thì cũng có thể đánh gãy cái còn lại. Hay là, chúng ta đổi chỗ đi?…” Y dùng súng ác ý mà chọc chọc vật kia của Tống Chí Cường, trong miệng bắt chước tiếng súng: “Pằng —— “

Tống Chí Cường sợ hãi giật nảy mình, cố gắng dùng hết khí lực của bản thân mới khắc chế được suy nghĩ muốn đưa tay xuống che chắn vật phía dưới của mình, nhưng mồ hôi lạnh vẫn không ngừng tuôn ra. Hắn hạ giọng: “Nếu mày dám đụng đến tao thì…”

Đàm Thanh Tuyền cười cười: “Tao động đến mày? Tao làm sao dám động đến mày. Tao để cho mày tự động a.” Y ngồi thẳng lên, lạnh lùng nói: “Tống ca, mời ngài cởi quần ra.”

Tống Chí Cường trừng mắt: “Họ Đàm kia, mày đừng quá phận!”

Đàm Thanh Tuyền cười lạnh, không nói gì, nhìn thẳng về phía hắn. Tống Chí Cường giận tái cả mặt, chật vật không chịu nổi.

Đúng lúc này ngoài cửa phòng vang lên giọng nói của Bùi Tiêu: “Tiểu Đàm, bỏ súng xuống!”

Đàm Thanh Tuyền nhún nhún vai, chỉ vào Tống Chí Cường, lui về sau vài bước, từ từ hạ súng xuống. Bùi Tiêu bước nhanh tới, cười cười xin lỗi Tống Chí Cường: “Xin lỗi Tống ca, là do tôi dạy dỗ không tốt đã làm mọi người sợ hãi.” Sau đó quay đầu trừng mắt với Đàm Thanh Tuyền: “Còn không hiểu quy củ sao? Mau trả súng lại cho Tống ca!”

Đàm Thanh Tuyền thản nhiên đặt súng lên bàn, một tên thủ hạ vội vàng đi đến cầm lấy. Tống Chí Cường đột nhiên đứng dậy, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ. Đám đàn em đang đứng cạnh vách tường cũng hùng hổ xông tới, đồng loạt nhặt súng lên nhắm về phía Đàm Thanh Tuyền.

Bùi Tiêu chậm rãi bước lên phía trước, ánh mắt lướt qua một lượt đám thủ hạ đang sẵn sàng chờ lệnh kia, nhíu nhíu mày: “Tống ca, làm gì vậy?”

Không đợi Tống Chí Cường mở miệng, Chu Bằng chỉ thẳng vào Đàm Thanh Tuyền, lớn tiếng nói: “Giết chết đồ đê tiện này cho tao!”

Đám thủ hạ lập tức xông lên, muốn động thủ.

Bùi Tiêu nghiêng người chắn trước mặt Đàm Thanh Tuyền, nụ cười trên mặt mang theo chút lười biếng: “Tống ca, Chu ca, là người của tôi không hiểu chuyện, đã đắc tội hai vị. Nếu không thì như vậy đi, hôm nay coi như tôi mời các anh em ở đây, tôi nhất định sẽ hảo hảo giáo huấn y, ngày nào đó sẽ đích thân tới xin lỗi.”

“Cút con mẹ mày đi!” Chu Bằng trừng mắt, “Họ Bùi kia, mày nghĩ như vậy là xong sao, không có chuyện dễ dàng như thế đâu, hôm nay tao quyết sẽ không tha cho nó!”

Đàm Thanh Tuyền mỉm cười, rút ra một điếu thuốc, ung dung hút, vô cùng buồn chán mà buông ánh mắt nhìn xuống sàn nhà. Giống như năm sáu họng súng kia không phải đang chĩa vào đầu y, giống như người bọn họ đang nói đến cũng không phải là mình. Mà y lúc này chỉ như một khán giả đang xem một bộ phim điện ảnh đen trắng, không có chút nào hứng thú.

Bùi Tiêu cười nói: “Chu ca, lẽ ra tôi không lên ngăn cản anh, nhưng nơi này là khu trung lập, tôi…”

Nãy giờ Tống Chí Cường không nói gì, bỗng nhiên chặn đứng lời nói của Bùi Tiêu: “Được rồi, anh không cần nói nữa, tôi sẽ không làm khó anh.” Ánh mắt của hắn giống như con sói nhìn thẳng Đàm Thanh Tuyền, như muốn đem người đàn ông nhà nhã kia ăn tươi nuốt sống. Hắn rút ra một xấp tiền, vung mạnh lên mặt Đàm Thanh Tuyền, “Đồ đê tiện này, đêm nay tao bao hết!”

Động tác này cực kỳ mang tính vũ nhục, thế nhưng Đàm Thanh Tuyền không hề né tránh, mặc kệ những đồng tiền mới tinh kia văng trúng gò má, mang đến một chút đau đớn. Nhìn thấy một xấp tiền mặt bay tứ tung, giống như những chiếc lá màu đỏ từ từ rơi xuống mặt đất, khẽ cười một tiếng: “Không phải tiền giả đấy chứ?”

“Mày!!” Tống Chí Cường thở gấp, hận không thể lập tức nhào tới, từng dao từng dao róc xương lóc thịt y.

Bùi Tiêu vội vàng giương tay ngăn cản, mỉm cười trấn an: “Tống ca, Tống ca, anh là người chứng kiến nhiều chuyện đời, đừng chấp nhặt với một tên ngưu lang.”

“Con mẹ nó, ai chấp nhặt với hắn. Họ Bùi kia, đêm nay tôi bao hắn, được hay không thì cứ nói một lời!”

Bùi Tiêu biết rõ, những người này lấy “xuất đài” làm cái cớ, một buổi tối cũng đủ cho bọn chúng làm rất nhiều chuyện với Đàm Thanh Tuyền. Hôm nay có thể từ nơi này bước ra, sáng mai như thế nào trở về, còn có thể trở về hay không, không thể biết được. Vẻ mặt hắn khó xử, nói: “Tống ca, thật sự xấu hổ, bây giờ Tiểu Đàm chỉ sợ là không thể đi cùng anh. Tôi đã thỏa thuận với người khác, y đã được bao rồi.”

“Họ Bùi kia, mày chơi tao sao?”

“Thật sự mà Tống ca.” Bùi Tiêu tỏ vẻ vô tội: “Tôi làm sao biết được chuyện xảy ra ở đây a, vốn là muốn cho y tiếp rượu các anh xong rồi sẽ “xuất đài” cùng với người nọ.”

“Ai? Tao trả gấp đôi, người này tao đã định rồi!” Tống Chí Cường không chịu buông tha.

Bùi Tiêu bước sang một bên, nhường chỗ cho người phía sau đang đứng tựa vào cửa, vẫn lẳng lặng theo dõi tình hình trong phòng. Thân hình cao lớn, tóc cắt ngắn, khuôn mặt đường nét cương nghị.

Tống Chí Cường cùng Chu Bằng đồng thời nheo mắt lại: “Chu Hồng?”

Chu Hồng chậm rãi đứng thẳng lên, thong thả bước đến: “Thực xin lỗi, tôi không biết Tống ca, Chu ca ở đây, đã làm các ngài mất hứng.”

Trong lòng Tống Chí Cường và Chu Bằng đều trầm xuống, không nghĩ tới lại là người của Long Hoa bang ra mặt. Chẳng lẽ Đàm Thanh Tuyền căn bản chưa từng rời khỏi Long Hoa Bang? Chẳng lẽ đây là một cái bẫy? Hai người liếc nhau, kinh nghi bất định (1). Tống Chí Cường khẽ cắn môi, chỉ vào Đàm Thanh Tuyền nói: “Được, hôm nay tao nể mặt Chu ca, mày cứ chờ đấy!”

(1) – ngạc nhiên nghi ngờ.

Đàm Thanh Tuyền giống như không nghe thấy gì, ánh mắt cũng không nâng lên. Chu Bằng tức giận hừ một tiếng, hai người dẫn theo đám thủ hạ nghênh ngang rời đi.

Bùi Tiêu vỗ vỗ vai Đàm Thanh Tuyền: “Tôi nói này Tiểu Đàm, cậu có thể đừng nóng nảy như thế được không?”

Đàm Thanh Tuyền cũng không nhìn hắn, quay đầu nhìn về phía Chu Hồng. Chu Hồng gật đầu nói: “Đi thôi.”

Hai người ra khỏi Ly Dạ, ngồi lên chiếc (BMW) X5 của Chu Hồng. Đàm Thanh Tuyền vừa rồi uống quá nhiều rượu, ra ngoài lại gặp gió, có chút váng đầu, nằm trên ghế da nhắm mắt nghỉ ngơi. Hai người đều không nói chuyện, Đàm Thanh Tuyền không hỏi người kia muốn mang mình đi đâu, Chu Hồng cũng không nói rõ ràng, lái xe thẳng đến một ngôi biệt thự nhỏ thì dừng lại, nhàn nhạt nói: “Đến rồi, xuống xe đi.”

Chờ Chu Hồng mở cửa xe ra, Đàm Thanh Tuyền trực tiếp đi lên lầu, vào phòng ngủ, bắt đầu cởi quần áo. Tiện tay ném đồ lót sang một bên, thân thể trần trụi nằm xuống giường, nói: “Nhanh lên, tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.”

Chu Hồng dựa vào tường, rút ra một điếu thuốc: “Cậu cảm thấy bộ dạng cậu như thế này tôi sẽ có hứng thú sao?”

“Muốn chơi SM thì mời anh tự chuẩn bị đồ dùng.” Thanh âm của Đàm Thanh Tuyền bình thản giống như đang đàm luận chuyện thời tiết vậy.

Chu Hồng hút thuốc: “Nếu là ép buộc, tôi không có hứng thú.”

Đàm Thanh Tuyền xoay người, chống chân lên: “Tôi cũng không có hứng thú cầu xin anh thượng tôi.”

Chu Hồng chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, vẻ mặt lạnh lùng, bình thản.

Bầu không khí trong phòng có chút kì lạ, Đàm Thanh Tuyền trần truồng, Chu Hồng quần áo chỉnh tề, trên giường, một người nằm một người ngồi, đối mắt nhìn nhau.

“Được rồi.” Người lên tiếng trước là Đàm Thanh Tuyền, y rũ mắt nhìn xuống, tránh đi ánh mắt sắc bén của Chu Hồng, chậm rãi cong khóe môi, lộ ra nụ cười tự giễu. “Nếu như anh phải nhìn thấy bộ dáng dâm đãng của tôi mới có thể tận hứng thì có thể cho tôi dùng thuốc hoặc là dùng cách khác…”

Y còn chưa dứt lời liền cảm thấy trước mắt tối sầm, Chu Hồng vươn tay vuốt ve trên mặt y, động tác vô cùng ôn nhu: “Vì sao lại có chủ ý này?” Chu Hồng thấp giọng, chậm rãi nói: “Là tự mình nghĩ ra hay là…” Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Đã từng có người làm như vậy với cậu?”

Chu Hồng rõ ràng cảm giác được Đàm Thanh Tuyền thoáng ngẩn người nhưng ngay sau đó y lập tức cười ra tiếng: “Thì ra làm ngưu lang, không chỉ thỏa mãn dục vọng của khách nhân, còn phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của họ nữa.” Y ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Chu Hồng, ý cười trên mặt càng sâu, “Sao anh không trực tiếp hỏi tôi Lôi lão đại làm thế nào biến tôi thành một người thích bị đàn ông thượng hoặc là mỗi tối làm tôi bao nhiêu lần?”

Ánh mắt Chu Hồng thâm sâu, ung dung nói: “Dù sao thì cậu cũng không quan tâm, không phải sao?”

“Cái gì? Đối với chuyện này sao?”

“Đối với chính bản thân cậu.”

Đàm Thanh Tuyền lại cứng đờ, đột nhiên cười nói: “Được rồi, Chu…” Y nhíu mày, dường như quên mất tên Chu Hồng, nhưng rất nhanh lại nói tiếp: “… Ca, đừng bày ra bộ dáng tình thánh trước mặt tôi, tôi không có hứng thú diễn trò. Được rồi, coi như tôi cầu xin anh, mau đến thượng tôi đi, ok?”

Chu Hồng thâm sâu liếc y một cái, không nói tiếp, xoay người cởi quần áo đi vào phòng tắm.

Đàm Thanh Tuyền thở nhẹ ra. Tối hôm nay thực sự đã uống quá nhiều, y lật người nằm úp sấp trên giường, tiện tay kéo một cái gối kê dưới thắt lưng, làm cho cái mông của mình vểnh cao một chút, như vậy lát nữa sẽ không quá khó chịu. Ừ, hy vọng cái tên Chu gì gì đó đừng quá mãnh liệt, tốt nhất là nhẹ hơn một chút so với Lôi Chấn.

Vừa nghĩ tới Lôi Chấn, Đàm Thanh Tuyền không tự chủ được nắm chặt ga giường dưới thân, rồi lại từ từ buông lỏng ra. Lôi Chấn, Chu gì đó, cùng những người khác thì có gì khác nhau chứ? Thì ra là mình vẫn còn rất hữu dụng, ít nhất thì dựa gương mặt này vẫn có thể lăn lộn kiếm bát cơm, không đến mức chết đói. Đàm Thanh Tuyền cười khẽ, đáy mắt ẩn giấu một mảnh bi thương.

Chu Hồng rất nhanh đã tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Đàm Thanh Tuyền nằm sấp ở trên giường, không nói gì, kéo chăn qua phủ lên thân thể trần trụi của y, sau đó nằm xuống bên kia giường.

Đàm Thanh Tuyền đợi cả buổi vẫn không thấy có động tĩnh gì, qua thêm một lúc thì rõ ràng nghe được tiếng ngáy nho nhỏ ở bên cạnh.

Con mẹ nó! Y lôi cái gối lót dưới thân ném xuống đất, xoay người, ngủ.



Lôi Nặc kéo thân thể mềm dẻo thon dài kia lại gần, nhẹ nhàng vuốt ve lên làn da nhẵn mịn, cảm giác vô cùng thỏa mãn. Nam hài ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, híp mắt, giống như một con mèo Ba Tư đã được ăn no.

“Đi theo tôi đi.”

Nam hài gối đầu lên vai hắn, không nói gì.

“Sao? Không muốn?” Trên mặt Lôi Nặc lộ ra một tia tàn nhẫn.

“Không phải, không phải.” Nam hài chớp mắt, cười vô tội: “Em đi theo anh, Chu ca sẽ không đồng ý.”

“Quản hắn.” Lôi Nặc bĩu môi khinh thường, “Tôi là lão đại, hắn tính là cái gì? Cũng chỉ là con chó bên cạnh cha tôi thôi. Tôi muốn ai thì phải là người đó, hắn dám nói sao?”

Nam hài tỏ vẻ rất sợ hãi: “Hắn rất lợi hại, nghe nói Đàm ca mất tích, sau đó Đường ca lại gặp chuyện không may, trong bang ngoại trừ Lôi lão đại là đến hắn.”

Lôi Nặc cười ha hả, căn bản không thèm để ý, xoay người đè người kia xuống: “Để tôi cho cậu xem, là tôi lợi hại hay hắn lợi hại.”

Nam hài bị hắn đùa giỡn, ánh mắt ướt át quyến rũ: “Lôi ca… Ân a…. A a… Lôi ca…”

Lôi Nặc không ngừng đưa đẩy, hơi thở gấp gáp hỏi: “Tiểu đê tiện, cậu tên là gì?”

“Văn… A a… Văn…”

Lôi Nặc tà tà cười: “Thì ta gọi là A Văn.”