Không Bình Thường

Chương 68: Nàng



Sáng hôm sau khi thức dậy, Lâm Cẩm Vân gọi điện về nhà trước, thông báo tình hình với Lâm Vĩ Kiện. Lâm Vĩ Kiện không phản đối việc cô tiếp tục ở lại Thâm Quyến, nhưng dặn cô phải chú ý an toàn và nhất định phải về nhà ăn Tết trước đêm giao thừa.

Hôm đó cũng là ngày thứ chín kể từ khi Lâm Cẩm Vân đến Thâm Quyến. Ở lại lâu đến vậy, cô đã vượt quá thời gian xin nghỉ phép ở trường. 

Vì thế, cô lại gọi thêm một cuộc điện thoại đến thư viện trường. 

Quản lý thư viện nhận điện thoại của Lâm Cẩm Vân, vừa nghe cô đề nghị xin gia hạn nghỉ phép liền đổi giọng khó nghe. Dù sao thì cũng sắp hết học kỳ, nếu thiếu đi cu li như cô thì rất nhiều công việc kiểm kê và tổng hợp sẽ phải đổ lên đầu ông ta. 

Dĩ nhiên quản lý không chấp thuận yêu cầu gia hạn nghỉ của cô, thậm chí còn cảnh cáo rằng nếu trước khi hết ngày làm việc trong tuần này mà cô không quay về thì sẽ bị tính là vắng mặt không phép.

Trong một năm, nghỉ không lý do ba lần sẽ có thể bị sa thải. 

Lâm Cẩm Vân bình tĩnh lắng nghe cảnh cáo của quản lý, lịch sự nói một câu "tạm biệt" rồi dứt khoát ngắt lời cằn nhằn của đối phương trong tiếng tút tút của điện thoại. 

Thế giới trở lại yên tĩnh, cô khoác túi lên vai, bước ra khỏi cửa khách sạn, tiếp tục hành trình đầy gió mưa. 

Đầu tiên, cô đến cửa hàng của Hứa Tiểu Phong để hỏi tiến độ. Sau khi biết được Trần Kiệt vẫn chưa hỏi được thông tin về vị quản đốc, cô định tiếp tục tìm người tại những công trường xa lạ. 

Nhìn thấy giày thể thao của Lâm Cẩm Vân phủ dày bụi, Hứa Tiểu Phong không đành lòng để cô vất vả như vậy, bèn lấy cớ thiếu người trông cửa hàng, bảo cô ở lại giúp coi hàng. Còn anh thì viện lý do đi giao hàng, thật ra là chạy đến chỗ Trần Kiệt để cùng tìm người. 

Lâm Cẩm Vân ở lại cửa hàng đến gần trưa mà vẫn không thấy Hứa Tiểu Phong quay lại. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô vừa xót ruột vì thời gian lãng phí vừa không dám tự ý rời đi. Đang lúc sốt ruột lo lắng, thì đột nhiên điện thoại trên quầy vang lên. 

Cả sáng chiếc điện thoại này đã kêu liên tục. Cô tưởng rằng lại là khách hàng gọi đến hỏi hàng, vừa nhấc máy đã nghe thấy giọng phấn khích của Hứa Tiểu Phong từ đầu dây bên kia. 

"Tìm được rồi, tìm được rồi, Lâm Cẩm Vân, bọn tôi đã tìm được ông quản đốc đó rồi!" 

Lâm Cẩm Vân bật dậy khỏi ghế, nắm chặt ống nghe, lớn tiếng hỏi: "Tiểu Phong? Cậu đang ở đâu? Tôi qua tìm cậu!" 

"Không cần, tôi đang quay về cửa hàng đây, cậu chờ tôi nhé. Tôi kích động quá nên gọi báo trước thôi, ha ha. Tôi đã bảo mà, người bạn chí cốt của tôi đáng tin lắm. Cậu chờ tôi, tôi về ngay." 

"Được, tôi chờ cậu. Cậu nhớ lái xe cẩn thận, chú ý an toàn." 

"Được." 

Lâm Cẩm Vân vừa gác máy xong, đã như con quay bắt đầu xoay vòng trong cửa hàng. 

Cô đi qua đi lại hết góc này đến góc kia, từ trong ra ngoài, gương mặt bồn chồn như một người cha đang đợi bên ngoài phòng sinh. 

Hai mươi phút sau, Hứa Tiểu Phong quay về cửa hàng. Vừa đỗ chiếc xe ba bánh xong, anh đã lao ra khỏi buồng lái, chạy về phía cửa hàng, gọi lớn với Lâm Cẩm Vân bên trong: "Thật sự tìm được rồi, ông quản đốc đó vẫn còn ở Thâm Quyến, ngay tại một công trường bên quận Nam Sơn." 

Lâm Cẩm Vân bước nhanh ra, kéo lấy tay Hứa Tiểu Phong, xúc động hỏi: "Ở đâu? Có địa chỉ cụ thể không?" 

"Có, có, tôi dẫn cậu đi ngay." 

"Được." 

"Khoan đã, tôi phải đóng cửa hàng đã." 

Hứa Tiểu Phong nhảy khỏi xe, xắn tay áo định dọn đống hàng hóa trưng bày trước cửa. Lâm Cẩm Vân thấy vậy liền vội bước tới giúp một tay. 

Cô nhìn Hứa Tiểu Phong vừa khuân vác vừa cười vui vẻ, khuôn mặt hiện rõ niềm vui. Có thể thấy, anh thật lòng mừng cho cô. 

Nhưng nụ cười đó lại khiến cô cảm thấy áy náy. Cô ngẩng lên, kéo tay áo Hứa Tiểu Phong, nói: "Tiểu Phong, cậu cho tôi địa chỉ, tôi tự đi là được rồi. Cậu đã giúp tôi rất nhiều rồi, đừng đóng cửa hàng nữa, cứ lo chuyện buôn bán của mình đi. Dù tôi có tìm được hay không, tôi vẫn cảm ơn cậu." 

"Ôi trời, lúc này rồi mà còn nói mấy lời này. Hơn nữa, chỗ đó gần ngoại ô, từ đây cậu bắt xe đi mất cả tiếng, chưa chắc chiều còn có xe về." 

"Thật sự để tôi tự đi đi. Sáng nay có không ít cuộc gọi tìm cậu, tôi đã ghi lại hết trong cuốn sổ đỏ trên bàn kia. Cậu đã bỏ lỡ cả buổi sáng rồi, không thể lỡ cả buổi chiều nữa." 

"Việc gì phải lo? Làm ăn lúc nào chẳng có mà làm." 

"Tiểu Phong, đừng tranh cãi nữa. Để tôi tự đi mà." 

Hứa Tiểu Phong nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Lâm Cẩm Vân, biết không thể lay chuyển được cô, đành ghi lại địa chỉ và tuyến xe buýt, đưa cho cô, dặn dò rằng nếu không gọi được taxi về thì phải gọi anh. 

Lâm Cẩm Vân cảm ơn Hứa Tiểu Phong, mang theo hy vọng lên đường. 

Nơi đó quả thật là ngoại ô như lời Hứa Tiểu Phong nói. Khi Lâm Cẩm Vân đến công trường đã là một giờ chiều. Lúc này, công trường đang nghỉ trưa, chẳng thấy bóng dáng công nhân nào. Cô đành đi vòng quanh khu vực công trình để tìm chỗ công nhân ăn cơm. 

Chẳng mấy chốc, cô phát hiện phía bắc công trường có một mái che đơn sơ dựng bằng tôn, trên đó có hai chữ lớn viết bằng sơn đỏ: "Ăn Cơm". 

Cô nhanh chóng bước tới. Bên trong mái che là vài bộ bàn ghế xiêu vẹo đóng bằng gỗ, một góc là bếp nấu đơn giản, có một người đàn ông đang quay lưng về phía cô rửa bát. 

Lâm Cẩm Vân tiến lại gần, gọi: "Đại ca." 

Người đàn ông quay đầu lại, dáng vẻ như một người lao động bình thường nhưng gương mặt trông khá đoan chính. Lúc này, anh ta cầm đôi bát đũa còn ướt nước, vẻ nghi hoặc nhìn cô. 

"Chào anh, xin hỏi ở đây có ai tên là Tưởng Lan không?" 

Người đàn ông tiếp tục rửa bát, hờ hững đáp: "Chỗ này chúng tôi không gọi tên nhau. Trông như thế nào?" 

Lâm Cẩm Vân liền mô tả diện mạo của Tưởng Lan. 

Nghe xong, người đàn ông lơ đãng nói: "Không có ấn tượng gì. Cô tìm người này làm gì?" 

"Vậy đại ca, ông quản đốc của các anh tên là Vương Quốc Hoa phải không?" 

"Phải." 

"Ông ấy ở đâu?" 

"Không biết." 

"Thế hôm nay ông ấy có quay lại công trường không?" 

"Không biết." 

Lâm Cẩm Vân không có ý định bỏ cuộc. Cô muốn chờ ông quản đốc này. 

Cả buổi sáng vất vả, cô chưa kịp ăn trưa, giờ đã đói đến cồn cào. Cô nghĩ bụng trước hết nên lấp đầy bụng, nghỉ tạm tại đây, rồi đợi công trường làm việc lại sẽ hỏi thêm công nhân khác, biết đâu có ai biết Tưởng Lan. 

Cô nhìn thoáng qua bếp, thấy nồi cơm còn bốc hơi nóng, mâm thức ăn lớn bên cạnh cũng còn dư chút đồ ăn. Cô liền nói với người kia: "Đại ca, bán cho tôi một suất cơm đi. Tôi còn chưa ăn trưa, anh bán đại cái gì cũng được."

Người đàn ông từ chối: "Không bán, phần dư này là để cho nhân viên tạp vụ." 

"Ồ, vậy tôi ra ngoài ăn. Ăn xong quay lại đây nghỉ trưa một chút được không?" 

"Không được, chỗ này không phải là nhà nghỉ, hơn nữa, tôi cũng sắp đóng cửa rồi." 

Không đợi cô trả lời, người đàn ông đã xua tay đuổi: "Đi đi, đi đi." 

Lâm Cẩm Vân đành bất lực bước ra khỏi mái che tôn. 

Cô đi bộ hơn mười phút mới thấy một quán ăn, liền vào đó gọi tạm một bát mì. Ăn xong, cô lại quay về công trường. Khi đi ngang qua mái che tôn, ánh mắt cô tự nhiên liếc vào bên trong. 

Thật trùng hợp, người đàn ông khi nãy vẫn còn ở đó, mà dường như anh ta cũng nhận ra cô. Khoảnh khắc thấy cô, ánh mắt anh ta đầy ngạc nhiên. 

Lâm Cẩm Vân không để tâm, dời mắt tiếp tục bước đi. Nhưng cô chưa kịp đi xa, đã nghe tiếng gọi từ phía sau: "Này, sao cô vẫn còn ở đây?" 

Lâm Cẩm Vân quay lại, trả lời: "Tôi đang tìm người." 

"Đây là công trường, cô cứ quanh quẩn thế này sao được?" 

"Tôi không quanh quẩn gì cả, chỉ ở gần đây chờ. Đợi các anh làm việc trở lại, tôi sẽ hỏi thăm thêm mấy công nhân khác." 

"Nhưng cô như vậy sẽ ảnh hưởng chúng tôi thi công." 

"Các anh đang nghỉ trưa, còn chưa làm việc, làm sao ảnh hưởng được?" 

"Dù thế nào cũng không được." Người đàn ông trở nên ngang ngược, lớn tiếng: "Ai biết được cô vào đây làm gì? Nói là tìm người, nhỡ đâu là đến trộm vật liệu thì sao? Ở đây bình thường không cho người lạ vào, cô mau đi đi." 

"Anh không có quyền đuổi tôi. Tôi đi đâu là quyền của tôi." 

Lâm Cẩm Vân nói xong, quay lưng tiếp tục bước đi. Người đàn ông sốt ruột, chạy vài bước đuổi theo, tay chụp lấy quai túi xách của cô, kéo mạnh một cái khiến cô lùi lại nửa bước. Anh ta bực bội giục: "Đừng có nói lý với tôi, đi mau đi mau." 

Lâm Cẩm Vân bị kéo giật, giận dữ quay lại định tranh cãi với anh ta. Nhưng đúng lúc đó, cô chợt nghe thấy một giọng nói từ phía sau người đàn ông. 

"A Minh, có chuyện gì vậy?" 

Lâm Cẩm Vân lập tức sững người. 

Giọng nói này, ngữ điệu này… 

Thanh âm không thể quen thuộc hơn, là giọng nói đã từng an ủi cô, răn dạy cô, hỏi han cô, cười cô trẻ con, và từng vang vọng trong những giấc mơ của cô suốt những đêm không ngủ. 

Dù ba năm đã trôi qua, dù thời gian thay đổi, nhân tình xoay vần, bộ não cô vẫn ngay lập tức nhận ra giọng nói quen thuộc này. Không chút nghi ngờ, khẳng định quả quyết: Là chị ấy! 

Người đàn ông tên A Minh quay đầu nhìn người vừa lên tiếng. Cùng lúc đó, bóng dáng người đó cũng hiện ra trước mắt Lâm Cẩm Vân. 

Ánh mắt Lâm Cẩm Vân chăm chú dõi theo, không rời một giây. 

Cái nhìn ấy thật dài và sâu, nhưng người ấy càng lại gần hình ảnh lại càng trở nên mờ nhòe. 

Cô vội đưa tay lên lau mắt để thấy rõ hơn một chút, rồi nhận ra lòng bàn tay đã ướt đẫm nóng hổi. 

Người đàn ông bên cạnh dường như vẫn đang nói gì đó, vừa chỉ trỏ vừa lầm bầm. Nhưng cô không còn nghe thấy, cũng chẳng nhìn rõ gì nữa. Tất cả những gì cô nhận thấy chỉ là đôi môi người kia khẽ mấp máy, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ. 

"Cẩm Vân..." 

Cô muốn mở miệng đáp lại, nhưng phát hiện cổ họng mình nghẹn ứ, không thể nói được lời nào. 

Trái tim cô lúc này chẳng còn vui hay buồn, điều duy nhất cô có thể làm chỉ là khóc. 

Muốn nói nhưng lệ cứ tuôn rơi.

===

Tóm tắt chương:

Ngày hôm sau Cẩm Vân gọi về cho anh trai báo rằng sẽ nán lại tiếp tục tìm kiếm.

Vĩ Kiện cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò cô phải giữ sức khỏe và tranh thủ về nhà trước Tết.

Hôm nay là ngày thứ 9 Cẩm Vân ở lại Thâm Quyến, đã vượt quá mấy ngày nghỉ phép.

Cẩm Vân tiếp tục gọi điện cho quản lý thư viện xin nghỉ thêm.

Người quản lý này e ngại công việc vất vả cuối năm nên không đồng ý, còn dọa sẽ ghi Cẩm Vân vắng mặt không phép nếu cuối tuần này không về kịp. Theo quy định thì vắng không phép ba lần sẽ bị đuổi việc.

Cẩm Vân bình tĩnh lắng nghe, sau đó nói hai chữ "tái kiến" rồi dập máy, cắt đứt lời cằn nhằn phát ra từ đầu dây bên kia.

***

Cô ghé qua cửa hàng của Hứa Tiểu Phong hỏi thăm tình hình nhưng vẫn chưa có gì tiến triển.

Tiểu Phong thấy giày của Cẩm Vân dính đầy bụi đất thì thật không đành lòng, anh giả vờ nhờ cô trông cửa hàng rồi trốn sang chỗ Trần Kiệt hỗ trợ liên hệ tìm người.

Cẩm Vân nôn nóng trông tiệm tới trưa mà vẫn không thấy anh trở về, chợt điện thoại trên quầy reo vang, cô cứ tưởng lại là khách hàng của Tiểu Phong gọi đến.

Nhưng khi bắt máy thì lại nghe được giọng mừng rỡ của Tiểu Phong: "Tìm được rồi, tìm được rồi! Tìm được vị đốc công kia rồi!"

Cẩm Vân đứng phắt dậy vì kích động, Tiểu Phong nói rằng anh sẽ về tiệm ngay.

20 phút sau, Tiểu Phong về đến nơi, dọn dẹp cửa hàng muốn cùng cô đi tìm.

Cẩm Vân ái ngại, cô nói anh cứ ở lại buôn bán, khách hàng gọi điện dặn dò cô đều ghi lại trong sổ, anh không cần bỏ phí thêm một buổi bán hàng vì cô.

Tiểu Phong biết không thể thuyết phục Cẩm Vân, anh đành dặn dò cô đi đường cẩn thận vì công trường đó xa tận ngoại thành, nếu không bắt được xe trở về phải gọi anh ngay.

Lâm Cẩm Vân vô cùng cảm tạ Hứa Tiểu Phong, lòng tràn đầy chờ mong lên đường.

***

Cẩm Vân đến công trường vào khoảng 1 giờ trưa, lúc này công nhân đang nghỉ giải lao không một ai còn ở lại.

Xa xa ở phía bắc có 1 căn lều nhỏ dựng tạm bằng tôn. Bên trên có đề chữ "Cơm" đơn giản màu đỏ.

Cô hỏi thăm anh chàng đang rửa chén bên trong nhưng anh ta không mấy nhiệt tình, còn nói ở đây không ai gọi bằng tên cả, cô vội miêu tả Tưởng Lan thì anh ta cũng nói không biết.

Không thu được kết quả nhưng Cẩm Vân vẫn ngồi lì chờ hỏi thăm người khác.

Một lúc lâu sau anh chàng rửa chén bắt đầu xua đuổi, sợ Cẩm Vân rề rà ở đây chờ thời cơ ăn cắp vặt.

Đôi bên lời qua tiếng lại thì bỗng tới tai một người, người nọ cất tiếng hỏi:

"A Minh. Có chuyện gì vậy?"

Lâm Cẩm Vân nháy mắt cứng đờ.

Thanh âm này, ngữ điệu này...

Đây là thanh âm quen thuộc đã từng an ủi, đã từng dạy dỗ, đã từng hỏi han, đã từng cười cô ấu trĩ và đã luôn quanh quẩn trong những giấc mơ của cô.

Xa nhau ba năm dài dằng dặc, dù thế sự đổi thay, dù vật đổi sao dời, thì đại não cô vẫn bị thanh âm này kích thích, không chút do dự mà khẳng định quả quyết: Chính là nàng!

Cô giơ tay xoa xoa đôi mắt, lại đổi lấy một mảnh ấm áp ẩm ướt trên tay.

Anh chàng bên cạnh tựa hồ còn đang khoa tay múa chân nói gì đó, nhưng cô đã thấy không rõ cũng nghe không rõ, cô chỉ còn nhìn thấy người nọ khẽ nhếch cánh môi, tiếp theo lại nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

"Cẩm Vân..."

Cô muốn đáp nhưng cổ họng nghẹn ngào, nước mắt tràn ra.