Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?

Chương 4



Một hơi chạy ra khỏi trường học, Tử Ngâm mới dừng chân lại. Quay đầu nhìn lại, phía sau một người cũng không có, Lăng Thần bây giờ và trước kia như hai người khác nhau. Nếu là trước kia khi làm cô không vui thì anh nhất định sẽ đuổi theo nhưng mà bây giờ có bạn gái rồi nên sẽ không còn chỗ cho cô xen vào nữa.

Gió nhẹ thổi làm cho cơ thể cô nhịn không được khẽ run lên. Mùa thu khí hậu thay đổi thất thường, giữa trưa mặt trời trên cao chiếu sáng rực rỡ mà hiện tại bầu trời lại u ám,bụi bay khắp không trung, mặt trời không biết đã trốn đi đâu mất rồi.

“Lăng Thần chết tiệt, Lăng Thần thối” Tử Ngâm nhịn không được mắng lên, anh không đưa cô về nhà nên cô đành phải chờ xe. Cô nhìn thấy một chiếc taxi đi ngang trước mặt nhưng mà không chịu dừng lại. Vì sao ngay cả xe taxi cũng xem thường người ta, làm cho tâm tình của cô càng thêm ủ rũ.

Một chiếc xe chậm rãi đỗ lại trước mắt cô, cửa kính xe từ từ hạ xuống, từ trong xe ló ra một gương mặt trẻ tuổi anh tuấn, mỉm cười với Tử Ngâm, giọng nói trầm thấp nam tính rất dễ nghe: “Lúc này rất khó đón xe, hay là tôi tiễn cô một đoạn đường được không?”

Tử Ngâm ngẩn ra, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh nhìn về phía người đàn ông trong xe và cô không nhớ rõ là quen biết với anh.Người đàn ông sau khi thấy phản ứng của thì thì hiểu rõ, cười rồi giải thích: “Vừa rồi chúng ta đã gặp qua ở cầu thang, còn nhớ rõ không? Trước hết cô lên xe đi, cô cứ việc yên tâm, tôi không phải là người xấu, nếu cô lo lắng thì thể ghi lại biển số xe của tôi sau đó gọi cho cục cảnh sát”.

Nghe xong lời nói nhàn nhã của người đàn ông rồi nhìn thấy nét mặt lãnh đạm của anh thì Tử Ngâm mỉm cười rồi nhẹ giọng nói: “Nếu anh là người xấu thì đem tôi đi bán là được rồi”, nói xong thì giơ tay mở cửa xe ngồi vào.

Lạc Dương nhíu mày: “Xem ra tâm trạng của cô không được tốt nhỉ?” Lời nói của anh làm Tử Ngâm nhớ tới tâm sự của mình, sắc mặt lại trở nên ảm đạm. “Thất tình có được không?” lời thì thầm của cô truyền tới tai Lạc Dương.

“Nếu cô đã thật sự không sợ tôi là người xấu vậycô muốn đi đâu nào?” Nụ cười nở trên môi anh, khuôn mặt của anh đẹp trai, ngũ quan rõ ràng, trên người thì mặc đồ vest phô bày sự trưởng thành và tự tin của anh.

Tử Ngâm nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, một lát sau mới cười và nói: “Tôi không muốn về nhà, anh đưa tôi đến siêu thị Nhạc Nhiên là được rồi”.

“Nếu không cô đi ăn cơm với tôi đi, tôi ăn một mình hơi chán, vừa vặn cô cũng không vội về nhà, cơm nước xong tôi chở cô về nhà được không?”

Tử Ngâm nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Người trước mắt cũng không giống như loại đàn ông vô vị, với vẻ ngoài nhã nhặn của anh thì bên người cũng không thiếu cô gái theo đuổi, bản thân cô không có gì phải lo lắng, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, huống chi tâm trạng của cô cũng không tốt, cũng không muốn về nhà.

Cô khẽ gật đầu: “Được rồi, tôi muốn ăn đồ nướng”.

Xe chậm rãi chạy, nhạc vang lên  nhẹ nhàng du dương trong không gian nho nhỏ, Lạc Dương chợt nhìn về phía Tử Ngâm: “Tôi tên là Lạc Dương, còn cô?”

Tử Ngâm cười khúc khích: “Lạc Dương, anh là Lạc Dương?”

Lạc Dương cũng không để ý tới nụ cười của nàng, giải thích: “Tôi họ Lạc tên Dương, chỉ là trùng tên với địa danh nổi tiếng thôi mà có cần phải cường điệu hoá như vậy hay không?”

Tử Ngâm ngừng cười, ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý cười nhạo anh. Tôi tên là Tử Ngâm, kỳ thật tên của anh thật dễ nhớ”.

“Tốt lắm, hy vọng lần sau gặp lại không quên tôi là được”,nói xong Lạc Dương thoải mái cười. Tử Ngâm cũng cười rộ lên, tâm trạng dường như tốt lên không ít.