Không Có Anh Sao Em Hạnh Phúc?

Chương 7



Ba người ngồi trong tiệm McDonald, Lạc Dương không ăn mà chỉ nhìn hai cô gái đang thưởng thức món ăn

“Anh họ,sao anh không ăn?”. Lục Mai uống một ngụm Coke sau đó ngẩng đầu nhìn Lạc Dương hỏi.

“Anh vừa  ăn với khách rồi, các em cứ  ăn đi”.

Tử  Ngâm nghe anh nói mình đã ăn rồi nên nhanh miệng nói: “ Vậy lần này có tính tôi mời anh ăn không?”.

Lạc Dường buồn cười nhìn nàng: “Cô nói tính thì tính đi. Hồi trưa hai người nói chuyện cuộc thi hùng biện rốt cuộc là như thế nào nói cho tôi  nghe một chút, xem tôi có thể giúp hay không?”

Lục  Mai đang chiến đấu với chân gà, không kịp trả lời, chỉ có thể nhìn vể phía Tử  Ngâm gật gật đầu, ý bảo cô mau giải thích”.

Tử Ngâm cười cười với cô, sau đó nhìn về phái Lạc Dương.

“Chính là cuộc thi mang tính quốc tế nha, anh không phải đã tham gia sao, nghe Mai Mai nói anh còn đạt giải quán quân mà?”

Tử Ngâm ánh mắt lấp lánh nhìn Lạc Dương, vẻ mặt mong chờ anh đáp ứng giúp đỡ.

Lạc  Dương suy nghĩ một chút rồi chậm rãi mở miệng: “Tôi có thể giúp cô phụ đạo, nhưng nếu cô đạt giải nhất thì sau đó cô phải mời tôi ăn cơm, không phải đến McDonald là được”

“Được”, Tử Ngâm phấn chấn nói: “Tôi cảm thấy phát âm của tôi chưa đạt tiêu chuẩn, anh không phải ở nước Mỹ hai năm sao, khẫu ngữ của anh nhất  định tốt lắm, anh giúp tôi sửa để phát âm tốt đi”.

“Được rồi, cô sắp xếp thời gian đi, xem lúc nào cô rãnh”.

Lục  Mai cuối cùng cũng ăn xong đùi gà, ngẩn đầu nhìn hai người nói: “Chúng ta mỗi ngày sau khi tan học đều rãnh, nếu không ngày mai bắt đầu đi, tan học em và Tử Ngâm đến tìm anh là được rồi”.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói mềm mại đáng yêu của một người, mang theo một chút nũng nịu: “Lăng Thần, em ở đây đợi anh, đừng mua nhiều nhé”.

Tử  Ngâm ý cười trên mặt từ từ biến mất, không tin vào những gì mình nghe được, cái người mà không bao giờ đến McDonald Lăng  Thần lại xuất hiện ở đây, còn mua giúp đồ ăn cho cô gái kia.

Cô nhớ rõ cô từng vừa đấm vừa xoa cũng không thể làm anh đáp ứng cùng với cô đến ăn McDonald, lúc đó anh luôn chế nhạo cô thích ăn đồ ăn bỏ đi.

Cô theo hướng giọng nói nhìn lại, Lăng Thần đi về phía cửa sổ mà Trần Nhiên Nhiên thì ngồi ở trong góc.

Lạc Dương với Lục Mai cũng chú ý sự thay đổi vẻ mặt của Tử Ngâm, cô đáy mắt kiềm nén cảm xúc. Lục Mai nhẹ giọng gọi một tiếng: “Tử Ngâm”.

Lạc  Dương cũng thấy được người đàn ông kia, ngày hôm qua anh cùng với Tử Ngâm đứng cùng một chỗ, nguyên lai là vì cô gái nhỏ kia, bộ dạng xinh đẹp nhưng mà cô không có khí tức linh động của Tử Ngâm, làm cho người ta tự nhiên cảm thấy hứng thú.Giống như hoa sen mới nở, không có bất kì vết trang điểm nào.

Như là cảm giác được ánh mắt nóng rực ở phía sau, Lăng Thần đột nhiên quay đầu về hướng các cô xem như thế nào, thấy được vẻ mặt khổ sở của Tử  Ngâm, anh trong lòng giật mình, bưng đồ ăn đi về phía họ.

“Tử  Ngâm”, anh mỉm cười gọi, nhìn về phía hai người cỏn lại nhẹ nhàng gật đầu chào. Lục Mai tức giận liếc mắt trừng anh một cái, Lạc  Dương lễ phép gật đầu.

Tử Ngâm nửa ngày sau mới nói một câu: “ Không nghĩ tới anh cũng đến nơi này, ăn đồ ăn bỏ đi này”.

Lăng  Thần không chú ý sự châm biếm của cô mà ôn hòa nói: “Anh đi trước”, sau đó rời đi.

Nhìn bóng dáng anh rời đi, Tử Ngâm tức giận nói: “Chúng ta đi”, nói xong đứng dậy rời đi.

“Lăng  Thần, em gái của anh giống như tâm trạng không tốt”.Trần Nhiên Nhiên ngồi đối diện Lăng Thần nhìn Tử Ngâm giận dữ rời đi nói.

“Không có gì, Tính nết cô ấy là như vậy”. Lăng Thần phớt lờ nói, sau đó lại hỏi: “ Em thật sự phải tham gia cuộc thi lần này hay sao?”

Trần Nhiên Nhiên mỉm cười, ba người đứng đầu có thể trực tiếp trở thành sinh viên trao đổi sang nước người, em nghĩ muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu”.

Trần Nhiên Nhiên không giống như Tử Ngâm và Lăng Thần, có điều kiện gia đình tốt mà cô là một sinh viên nghèo, có thể được nhận vào trường cũng không phải là dễ dàng, nhưng kì quái là lúc trước lại viết sai chuyên ngành là Văn học, hiện giờ muốn sửa lại cũng không được, cũng là bởi vì không có hoàn cảnh tốt như vậy.

Lăng Thần nhìn vẻ mặt Trần Nhiên Nhiên, anh tán thưởng sự nỗ lực  mạnh mẽ của nàng, điều đó khác với Tử  Ngâm. Nếu nói Tử Ngâm là đóa hoa trong nhà kính thì  Trần Nhiên Nhiên là hoa dại ven đường. Cô vừa phải đi học vừa phải đi làm thêm, không có yểu điệu như Tử Ngâm tuy rằng vẻ ngoài của cô trông nhu nhược.