Không Có Tiền Ly Hôn

Chương 49



Thời điểm Chung Yến bị ném lên trên giường, đầu óc y vẫn còn hơi lơ mơ. Phản ứng đầu tiên của y là Adrian giận rồi, có lẽ ném người xong sẽ quay người đi, nhưng một giây sau Adrian đè lên.

“Có câu này tôi đã muốn hỏi từ lâu rồi, Chung Yến,” Adrian phủ phục vây y dưới thân, “Có phải cậu căn bản không biết mình lớn lên trông như thế nào không?”

“Cái gì?” Chung Yến kinh hãi nói. Y chưa từng thấy một Adrian có tính xâm lược như vậy, trong con ngươi màu bạc là nguy hiểm đè nén, thứ ánh sáng âm u thuộc về kẻ săn mồi, thật giống như… sói.

Chung Yến mơ hồ cảm thấy sự tình dường như không giống như mình tưởng tượng. Ngồi thần người trong phòng khách tới nửa đêm, nghĩ có lẽ sau hừng đông có lẽ sẽ chân chính xa nhau cả đời. Thật lâu về sau, Adrian có lẽ sẽ chậm rãi quên lãng y, y tuyệt vọng suy nghĩ giữa đêm đen, nếu như vận mệnh không chung đường, còn dư lại mấy giờ, y còn có thể lưu lại cho Adrian cái gì? Adrian có thể để lại cho y cái gì? Phải làm sao mới có thể lưu lại ấn ký không thể xoá nhoà trong lòng đối phương? Ký ức thế nào mới có thể an ủi y khi tuổi về già?

Nhất thời đầu óc nóng lên, y bắt lấy một suy nghĩ điên cuồng như thể bắt được cây cỏ cứu mạng, đến khi đứng trước cửa Adrian chờ đợi lại cảm thấy hoang đường đến cực điểm. Giữa lúc do dự, cánh cửa kia thế mà lại mở ra.

Cho nên y cất lời.

Ban đầu đã chuẩn bị bị trào phúng cay nghiệt, nhưng hiện giờ giống như…

Tiếng Adrian trầm thấp nói: “Cậu có biết cậu như thế này, đêm khuya đưa ra lời mời mọc như vậy với một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh nguy hiểm cỡ nào không?”

“Không sao cả.” Chung Yến dung túng nhẹ giọng thì thào, “Không sao, chỉ cần là cậu thì không sao cả.”

Chỉ tham luyến vẻ bề ngoài của y cũng không sao, cũng vừa vặn, y chẳng thể cho hắn được nhiều hơn.

Chung Yến vòng tay ôm lấy cổ Adrian, cổ tay áo ngủ rộng rãi xô xuống, da thịt trắng nõn trên cánh tay trực tiếp dán lên cổ Adrian.

Chuyện này không nên phát sinh. Adrian nghĩ thầm, hắn phải lập tức rời đi, không nên tiếp tục dây dưa với người này. Chung Yến nhìn như xinh đẹp vô hại nhưng lại quá mức nguy hiểm, nhất là đối với hắn, càng nguy hiểm hơi bất cứ ai khác. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn có thể tay không tấc sắt kiềm chế được huấn luyện viên chuyên nghiệp, nhưng lại không thể thành công thoát khỏi được vòng tay mềm mại yếu ớt, ôm hờ trên cổ.

“Đây là… Sai lầm.” Hắn bỏ lẳng thứ khát vọng điên cuồng sâu trong nội tâm, không biết đang gửi gắm hy vọng rằng Chung Yến có thể chủ động biết khó mà lui hay là hy vọng y có thể thuyết phục mình, triệt để kéo bản thân xuống vực sâu, “Đây là sai lầm, chúng ta không nên…”

Chung Yến thỏa mãn nguyện vọng phía sau của hắn.

“Sai ở đâu? Trên pháp luật, cậu tình tôi nguyện; về đạo đức, chúng ta đều độc thân; luận luân lý, chúng ta không có quan hệ máu mủ. Sau đêm nay… chúng ta lại không còn liên quan.”

Không đúng… Adrian dùng một tia lý trí cuối cùng nghĩ.

Hắn nhìn khuôn mặt tuyệt sắc vô song của Chung Yến, người hắn khát vọng thật lâu giờ đang nằm dưới người hắn, nói với hắn rằng ‘chỉ cần là cậu thì không sao cả’.

Có gì mà không đúng? Hắn nghe thấy một tiếng nói trong lòng, Chung Yến nói rất đúng, bọn hắn là hai người đàn ông trưởng thành độc thân, anh tình tôi nguyện, còn trì hoãn dục v0ng làm gì? Bọn họ đã trưởng thành từ lâu, loại chuyện này cũng… cũng không có gì đáng phải ngạc nhiên… nhỉ?

Nhưng mà…

Chung Yến sắp phải đi rồi, âm thanh kia tiếp tục mê hoặc nói. Có lẽ đây là cơ hội duy nhất, bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.

“Cậu sẽ hối hận.” Adrian cơ hồ rít lên lời này từ kẽ răng, “Bây giờ nói không, tôi sẽ đi ngay lập tức.”

“Đừng đi.” Chung Yến không thèm đếm xỉa nói, “Tôi sẽ không hối hận.”

Dây cung lý trí đứt phựt.

Đôi mắt Adrian tối đi, “Đây là cậu nói đấy.”

Nói đến đây hắn bèn đưa tay lên muốn xé chiếc áo ngủ in hình hoạt họa Thỏ khổng lồ, Chung Yến kinh hô một tiếng, đè tay hắn lại nói: “Tắt đèn!”

“Tắt gì mà tắt.” Adrian hàm hồ nói, cúi đầu xuống ngửi cổ của y.

Chung Yến ngước cổ lên, mặc cho yết hầu yếu ớt của bản thân bại lộ dưới nanh vuốt của kẻ săn mồi. Y thở hổn hển, đồng thời kiên trì chống lại nói: “Không được… phải tắt đèn đã…”

“Sao cậu lắm chuyện thế nhỉ!” Adrian cắn răng nghiến lợi nói, hắn phải dùng đến định lực cả một đời mới dời mắt được khỏi khuôn mặt Chung Yến, chỉ thấy một tay Chung Yến đang gắt gao che bên dưới xương sườn của bản thân.

Nơi đó có một vết sẹo mà họ đều biết nó xuất hiện thế nào.

Adrian bỗng nhiên mềm lòng. Hắn nhắm lại mắt, áp chế dục v0ng ùn ùn, nâng bờ m0ng người trên giường ôm lên. Thân thể Chung Yến hẫng một cái, theo phản xạ quấn cả tay cả chân lên người hắn.

“Sao vậy?” Chung Yến mờ mịt hỏi.

Adrian bế y xuống giường tắt đèn. Kẻ đi săn một khi đã khóa chặt con mồi căn bản không thể buông tay một giây nào, dù là tạm thời. Nhất định phải thời thời khắc khắc giam cầm trong ngực mới có thể lấp đầy vực sâu dục v0ng nơi cõi lòng.

Ánh đèn bỗng nhiên bị tắt đi, rèm cửa dày che đi ánh sao bên ngoài. Giữa không gian tăm tối ấy, Adrian đặt Chung Yến xuống đất, sau đó đẩy lên trên tường, dán người lên, khiến y không cách nào động đậy.

Tay của hắn luồn xuống dưới lớp áo ngủ bị kéo ra của Chung Yến. Bàn tay với vết kén do cầm súng lâu ngày hết lần này tới lần khác cẩn thận vuot ve lên đoạn eo tinh tế tr4n trụi, Chung Yến run lên, gần như đứng không vững nữa. Y đưa tay vòng lấy cổ Adrian, giọng buồn bực hỏi trong ngực hắn, “Cậu có kinh nghiệm rồi sao?”

“Tôi…” Adrian dừng một chút, nhanh chóng nhớ đến đủ loại phổ cập khoa học, sách báo và hình ảnh các loại, cảm thấy lý luận cơ sở hẳn là đủ cho hắn hoàn thành diễn luyện thực chiến lần đầu tiên này, thế là mạnh miệng nói: “Kinh nghiệm của tôi cực kỳ phong phú, cậu cứ yên tâm đi.”

… Hoá ra lúc y không biết, đã từng có người có quan hệ thân mật như vậy với Adrian sao? Trong lòng Chung Yến nổi lên một trận chua xót, nhưng ở phương diện khác, y đúng thật cũng yên tâm hơn, thanh âm mang theo rung động: “Vậy thì tốt. Tôi không có kinh nghiệm, hơi… sợ.”

“Đừng sợ.” Adrian thở dài, thương tiếc vuot ve gương mặt y và đôi môi mềm mại. Giây sau, hắn dùng môi mình thay thế bàn tay.

Giữa mảnh bóng tối này, họ tạm thời quên đi thiên hạ đại nghĩa, quên đi khát vọng dã tâm, vờ như là một đôi tình nhân đã hiểu lòng nhau, một lần nữa 4i ân mặn nồng. Họ lặng lẽ ôm nhau, chìm trong nụ hôn ngập tràn t1nh dục.

Adrian hạ th4n kề sát người y, cảm nhận được dục v0ng của Chung Yến cũng đã ngẩng đầu giống mình. Chung Yến mặt đỏ lên, cảm thấy thật may mắn vì họ đã tắt đèn, lại chẳng hay nhiệt độ trên mặt y chẳng cần nhìn bằng mắt, hai gò má đã đủ thiêu đốt môi Adrian, cũng nhóm lên ngọn lửa dục v0ng trong hắn.

Hắn cúi người ôm lấy Chung Yến trở lại trên giường, con mồi xinh đẹp ngoan ngoãn nằm đó, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Hắn gần như mất khống chế, tay không xé mở thân trên áo ngủ của Chung Yến, sau đó cẩn thận vuot ve làn da tr4n trụi như trân châu.

Ngón tay thô ráp mạnh mẽ lướt qua từng tấc da thịt, tới khi mon trớn đến vết sẹo dưới xương sườn, Chung Yến đè tay hắn lại, “Đừng…”

“Không sao đâu.” Adrian trấn an nối, “Không sao cả, chỉ mình tôi biết, không sao…”

Chung Yến chậm rãi buông lỏng tay ra, Adrian nắm chặt lấy cổ tay y, kéo xuống đặt lên phía dưới của mình.

Ngón tay thon dài mảnh khảnh đã quen cảnh an nhàn sung sướng, mỗi ngày xử lý chính vụ tối cao của Liên Bang giờ phút này run lên nhè nhẹ, bối rối bị đặt lên đống to lớn đang phồng lên kia. Chung Yến mờ mịt tìm tòi trong mảnh đất kia, ý đồ mở khoá quần Adrian ra. Mấy phút sau, chẳng những khóa quần không mở được, còn làm dục v0ng bên trong càng thêm cứng chắc.

“Cậu rốt cuộc…” Adrian cắn răng nói, “Có làm được không?”

Chung Yến bị doạ cho rút tay về, tiếng nức nở như mang theo tia ấm ức: “Đã nói là tôi không… Cậu tự mà cởi.”

Một tay Adrian mở khoá quần, thả dục v0ng ra ngoài lớp vải vóc. Hắn động thân dán cứng nhắc của bản thân và Chung Yến vào nhau, vuot ve lên xuống.

Tiếng thở d0c tràn ngập t1nh dục của hai người xem lẫn trong đêm đen, thân thể Chung Yến căng chặt, hạ th4n và n0i tư m4t của Adrian dính chặt vào nhau, bàn tay to lớn kia đặt trên dục v0ng của y lên xuống lặp lại, từng bước từng bước đẩy y lên trời mây.

Hô hấp của Chung Yến càng dần càng gấp rút, Adrian biết y đã sắp ra, lòng bàn tay rắn rỏi miết qua lỗ nhỏ trên đỉnh phân thân. Chung Yến run rẩy kịch liệt, bàn tay vòng phía sau đâm sâu vào vai hắn, lực lớn đến mức ngay cả Adrian cũng cảm thấy hơi đau.

“A…” Tiếng than như nức nở khiến đầu óc Chung Yến trống rỗng, l3n đỉnh trong tay Adrian.

Cao trào qua đi, y vô lực xụi lơ trong ngực Adrian, mái tóc đen mềm mại bị mồ hôi thấm ướt hơn nửa. Adrian dùng t1nh dịch gõ mở cánh cửa mềm mại phía sau, mới đi vào nửa ngón tay, đã cảm thấy v4ch thịt cắn chặt lấy ngón tay hắn, người trong ngực lại run lên khe khẽ.

“Đau không?” Adrian lo lắng hỏi, cứng đờ ở đó không dám đẩy vào sâu. Chung Yến lắc đầu, “Cậu nhanh lên… cảm giác… lạ lắm.”

Adrian từ từ khai mở lục địa bí ẩn nọ, Chung Yến vẫn nằm trong ngực hắn, đầu gác lên vai hắn rầm rì thở d0c. Tới khi ba ngón tay có thể ra vào, Adrian rút ngón tay ra, đẩy người nằm xuống giường.

Dục v0ng nóng bỏng kề lên lối vào mềm mại, trán Adrian cũng đổ mồ hôi từ lúc nào, hắn nhẫn nại xác nhận lần cuối: “Có thể chứ? Trong nhà không có áo mưa, nhưng kết quả kiểm tra sức khoẻ của tôi đều không có vấn đề gì.”

“Vào đi.” Chung Yến nói.

Adrian phục tùng mệnh lệnh. Dục v0ng của hắn đã hoàn toàn cương lên, còn thô to hơn ba ngón tay nhiều. Dù đã mở rộng nhưng Chung Yến vẫn không khỏi nghẹn ngào nói: “Đau… Chậm thôi, đau…”

Adrian mới đâm tới nửa, nhưng Chung Yến hô đau, hắn không còn dám rướn vào, chỉ đâm cạn nhấp nông để y thích ứng.

Ngọn lửa t1nh dục trong cơ thể dần xua tan đau đớn, Chung Yến vươn tay với lấy Adrian, Adrian cúi người xuống để y ôm lấy mình, động tác từ nhẹ nhàng chậm rãi rồi dần nhanh hơn, ép cho khóe miệng Chung Yến tràn ra tiếng r3n rỉ.

Đôi mắt đã làm quen với bóng tối, nhìn thấy dung nhan người dưới thân thường ngày thanh lãnh tuần mỹ đã nhiễm màu t1nh dục, lại bị bóng tối không rõ tạo thành một màu sắc mập mờ, Adrian không nhịn được nữa, kéo thân thể đã mềm oặt bất lực của Chung Yến lên để y ngồi dậy.

“A, đừng… A!” Tiếng nức nở của Chung Yến đầy sợ hãi, “Sâu… quá sâu, đừng động đậy, ưm!”

Tư thế thay đổi khiến thứ to dài cứng nhắc của Adrian đi vào hoàn toàn. Một tay hắn đỡ trên tóc tai ướt sũng của Chung Yến, đè ép y cùng mình hôn. Âm thanh nghẹn ngào r3n rỉ của Chung Yến đều bị chặn lại giữa răng môi, y bị vây trên thân Adrian, thể lực đã tiêu hao gần như không còn, căn bản không thể giãy dụa được nữa, chỉ có thể rơm rớm nước mắt đón nhận vật thể cứng rắn như sắt nung từng lần từng lần húc vào nơi sâu nhất của bản thân.

Chờ thoát khỏi môi lưỡi của Adrian, Chung Yến đã thút thít chẳng thành tiếng. Adrian thay y lau nước mắt trên mặt, dùng giọng khàn khàn an ủi: “Xin lỗi, mới nãy có đau không? Tôi sẽ chậm lại, đừng khóc nữa, Tiểu Yến…”

Lần trấn an này lại phản hiệu quả, nước mắt Chung Yến càng rơi càng nhiều. Adrian nhìn mà hoảng, hắn cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, không biết đối phương có phải đau quá không.

“Tôi không được, cậu nhanh làm xong đi…” Chung Yến vừa khóc vừa nói, “Tôi không được đâu, mệt lắm, eo tôi mỏi quá… Hết sức rồi…”

Adrian: “…” Nhưng hắn vừa mới bắt đầu mà!

Chẳng qua thể lực của Chung Yến đúng là đã cạn, hắn chỉ đành vừa dỗ dành Chung Yến sắp xong rồi, một đằng tăng tốc độ đâm rút lên. Chung Yến đã chẳng còn sức mà kêu khóc nữa, chỉ có thể phát ra tiếng r3n rỉ không chịu nổi, móng tay cắt tỉa gọn gàng bám lên lưng Adrian, khó chịu cào mấy vết. Chủ nhân bàn tay đã mất tỉnh táo, xuống tay không biết nặng nhẹ, cũng may y đã kiệt sức, nếu không sau lưng Adrian chỉ sợ đã máu me đầm đìa.

Cố áp chế dục v0ng lại, Adrian cũng nhanh chóng đến đỉnh điểm. Vì không mang bao nên hắt rút khỏi thân thể Chung Yến, ph4t tiết bên ngoài.

Thể năng của Chung Yến tiêu hao gần như không còn, y gần như lập tức mê man. Adrian bế y đi tắm rửa, vốn còn định xong xuôi sẽ mang y về giường còn mình trở về phòng ngủ, nhưng trong lúc ngủ Chung Yến vẫn theo bản năng ôm chặt hắn không buông.

Adrian nhìn vệt ửng hồng còn chưa rút đi nơi đuôi mắt y, cẩn thận ôm người vào lòng, quyết định mặc cho bản thân sa vào giấc mộng này.

Khi tia nắng đầu tiên xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, Adrian biết mộng này nên tỉnh thôi.

Chung Yến yên tĩnh ngủ trong ngực hắn, giống như đo thân mà tạo, vừa vặn lấp kín kẽ lòng hắn, cảm giác này thật quá làm người ta quyến luyến, đến mức sau khi Chung Yến tỉnh lại rồi, hắn vẫn còn muốn lưu lại giấc mộng này.

Chung Yến ngồi dậy, bủn rủn và khó chịu trên hông khiến y tỉnh táo nhanh hơn. Y giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua thời giờ, nên rời giường xuất phát rồi.

Y không nhìn Adrian, tự chỉnh lý suy nghĩ mấy giây rồi trực tiếp rời giường thay quần áo.

“Cậu có thể không đi.” Adrian phía sau lưng y nói.

Động tác cái khuy áo sơ mi của Chung Yến dừng lại, hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Vừa rồi tôi đã nghĩ rồi, cho dù cậu có về cũng sẽ ở thế yếu.” Adrian nói, “Lấy hình thức vận hành của các cậu hiện giờ chỉ có thể chờ đợi đối phương phạm sai lầm, sau đó làm lớn sai lầm đó, khống chế dư luận, như vậy rất bị động. Còn tôi lại là phe chủ động tấn công.”

“Có phán đoán sai lầm như vậy cũng chính là vì cậu không hiểu rõ chúng tôi.” Chung Yến dùng câu nói của Adrian hôm qua đáp lại.

Adrian hơi nhíu mày: “Tại sao cậu nói vậy?”

“Chúng tôi không phải ‘chờ đối phương phạm sai lầm’. Năm ngoái —— xin lỗi, là năm kia nhỉ —— năm kia, sự kiện nóng có hướng dư luận thay đổi đó, cậu còn nhớ chứ?”

Adrian gật đầu, “Sự kiện phán nhầm, tôi biết. Sự kiện đó trở thành một hồi phong ba là do các cậu đứng phía sau lửa cháy thêm dầu, châm ngòi thổi gió.”

“Cô bé kia thường xuyên phát biểu những ngôn luận phản trí tuệ nhân tạo, rất hăng hái trên các diễn đàn. Nhất là sau khi xảy ra chuyện, bối cảnh phía sau lại cực kỳ sạch sẽ, chỉ là con trong gia đình bình thường. Tất cả mọi người đều cho rằng cô bé là người phản trí tuệ nhân tạo bình thường, cùng lắm là có chút danh tiếng trên cộng đồng ảo, vậy nên có rất nhiều bạn bè trên mạng thay cô bé lên án, sự việc lúc ấy mới lớn chuyện. Nhưng trên thực tế…” Chung Yến dừng một chút, “Cô bé đó là một thành viên nòng cốt của Tiêu bản. Những người có xung đột với cô bé, tố cáo đến mức cô bé bị Điệp phán nhầm… cũng là người của chúng tôi.”

Adrian giật mình: “Vậy thì…”

“Tạo ra một sự kiện nóng có quy mô toàn dân rất khó. Nhìn chung, mười năm này, có lẽ chỉ có sự kiện tôi và cậu quyết liệt năm ấy mới có thể sánh kịp nhiệt độ. Màn kịch này chúng tôi đã sắp xếp ròng rã nửa năm, chuẩn bị không chỉ một ‘bia ngắm’, chẳng qua chỉ có cô bé này là hồng tâm.” Chung Yến nhàn nhạt nói, “Cậu cho rằng việc này chỉ dựa vào thiên thời địa lợi nhân hoà thôi sao? Ba yếu tố đều do chính chúng tôi tạo ra. Thế nên, chúng tôi, cũng là phe chủ động tấn công.”

“Cậu không cảm thấy đây là…” Adrian còn chưa nói xong, Chung Yến đã nói trước: “Lừa gạt dân chúng sao? Tôi biết cậu sẽ không chấp nhận. Đúng thế, chúng tôi thiết lập một cái bẫy, nhưng nếu thật sự trí tuệ nhân tạo không có lòng riêng, tất cả ‘bia ngắm’ chúng tôi sắp đặt cũng sẽ không có hiệu lực thôi, những sự kiện tiếp theo ắt cũng sẽ không thể xảy ra. Lại nói… Bảy năm trước số người ủng hộ cậu là bao nhiêu, hiện giờ là bao nhiêu?”

Nếu lúc này nói ‘Tôi không muốn dùng thủ đoạn để có được lượng ủng hộ như vậy’ thì không khỏi cũng quá được lợi còn khoe. Adrian rốt cuộc nói: “Tôi không phải không chấp nhận. Chỉ là tôi sẽ không làm như vậy.”

Đương lúc nói chuyện, Chung Yến đã mặc xong áo vest ngoài màu đen tuyền, áo này là mấy hôm trước y đã đặc biệt chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Nghị viên đã mặc quần áo chỉnh tề kéo rèm cửa ra, phía xa là cảnh núi trập trùng khoáng đạt. Y bình tĩnh nói: “Tôi sẽ hoàn thành trước cậu.”

Adrian còn để trần nửa thân trên ngồi trên giường. Tia tử ngoại trong ánh nắng ban sớm của tinh khu Navi rát lên tấm lưng hắn, mấy vết cào trên đó ẩn ẩn đau, nhắc nhở hắn trận điên cuồng mấy tiếng trước không phải hư ảo. Người đàn ông ban cho hắn những đau đớn kia lúc này đang đứng sau lưng hắn, đưa lưng về phía hắn, tỉnh táo nói lời tuyên bố khi chia tay.

“Được.” Adrian lên tiếng, “Tôi rửa mắt mong chờ.”

- Hết chương 49-