Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp

Chương 137: Ngoại truyện về Tạ Dữ Trì



Edit: Lune

Mùa Hè năm năm trước.

Chuyến bay hướng về bờ bên kia đại dương cất cánh đúng giờ, kéo theo một vệt mây dài trên bầu trời xanh thẳm.

Tuyết vẫn đang rơi, khi chiếc xe sang màu đen chạy về khách sạn, trên mui xe đã có thêm một lớp tuyết mỏng.

Người tài xế tóc vàng mắt xanh tên John đã đưa Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên đến sân bay, giờ quay lại khách sạn, tiếp tục phục vụ những thành viên khác ở lại tham gia hoạt động tiếp theo.

Chỉ chốc lát sau, ba chàng trai trẻ có gương mặt phương Đông bước ra khỏi khách sạn, vẻ hào hứng hiện rõ trên mặt.

Hoạt động buổi sáng đã kết thúc, buổi chiều muộn còn có phỏng vấn, tranh thủ lúc nghỉ trưa, bọn họ đã đặt chỗ ở một nhà hàng hải sản nổi tiếng trong vùng, muốn nếm thử.

Đương nhiên, hải sản không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là đoạn đường đi đến nhà hàng hải sản này.

Âu Dương Vũ đưa tay vuốt mái tóc đã được chải chuốt kỹ lưỡng của mình, vẻ mặt trông có vẻ rất đắc ý.

"Đàn anh, tí nữa chụp ảnh nhờ hết vào anh đấy." Cậu ta dặn dò Lâm Duệ: "Tốt nhất quay vài đoạn video ngắn, góc độ đa dạng vào, nhất định phải bắt được góc mặt đẹp trai của em đấy..."

Lâm Duệ cười gật đầu, Tạ Dữ Trì nghe cậu ta lải nhải mà bực cả mình, lạnh lùng khịt mũi.

Vừa rồi bọn họ đã dùng một hình thức vô cùng ấu trĩ đó là oẳn tù tì năm thắng ba để quyết định xem ai sẽ được quyền lái Tiểu Hắc chở cả đám đến nhà hàng.

Mấu chốt là anh còn thua.

Tức thật.

Âu Dương Vũ hào hứng bừng bừng chào hỏi John, nói với anh ta rằng lúc nữa mình sẽ tự lái xe, còn mời anh ta đi ăn tiệc hải sản cùng.

Đối với yêu cầu của chủ thuê, đương nhiên John sẽ không từ chối, anh ta mở cửa xe bước ra, tiện thể xác nhận: "Bằng lái của cậu có thể sử dụng ở nước chúng tôi không?"

Anh ta vừa dứt lời, Âu Dương Vũ đang định chui vào chỗ ghế lái đột nhiên sững lại.

"Xong rồi, em quên mất chuyện này..."

Thấy vậy, Tạ Dữ Trì đang hầm hầm không khỏi bật cười: "Cho cậu đắc ý này."

Âu Dương Vũ cố gắng phản kích: "Chúng ta đến từ một nước còn gì! Bằng lái của em không dùng được thì của anh cũng vậy thôi."

"..." Tạ Dữ Trì đột nhiên không cười nổi nữa: "Chết tiệt."

Lúc đầu anh định chiều nay sẽ lái Tiểu Hắc đẹp trai đi xả khói vào mặt tên bạn trai cũ cặn bã một cái rồi bỏ đi.

Kết quả mọi người mải hào hứng nên quên mất vấn đề bằng lái chưa chắc đã dùng được ở nước ngoài.

John chứng kiến mấy chàng trai trẻ vừa rồi còn đang hăng hái bỗng chốc xụ mặt xuống, chỉ có thể tiếc nuối nhún vai.

Trên đường đến nhà hàng hải sản, Tạ Dữ Trì tìm kiếm trên mạng hồi lâu, mãi cho đến khi xác nhận mình làm sao cũng không thể hợp pháp có bằng lái xe trong mấy ngày ngắn ngủi này mới hoàn toàn hết hy vọng.

Anh ngồi chìm vào ghế ngồi của Tiểu Hắc, thở dài, tức giận đăng một dòng trạng thái không được văn minh cho lắm lên trang cá nhân.

[Tạ Dữ Trì: Mẹ nó, không lái xe được, tại sao mình lại không có bằng lái quốc tế chứ!!]

Dưới phần bình luận có người chúc mừng anh đã giành giải thi đấu, hỏi anh khi nào về nước, cũng có người tò mò rằng anh đang ở nước ngoài muốn lái xe đi đâu làm gì.

Tạ Dữ Trì trả lời thống nhất.

[Tạ Dữ Trì: Cuối tuần về nước.]

[Tạ Dữ Trì: Đi tảo mộ.]

Hành vi cố tình đi xả khói xe vào mặt tên bạn trai cũ đểu cáng sau bao năm gặp lại rồi nghênh ngang bỏ đi đương nhiên có thể gọi là tảo mộ.

Lâm Duệ bên cạnh cũng lướt thấy dòng trạng thái mới này, muốn cười nhưng lại không dám cười, đành vỗ vai anh: "Cậu có thể để John chở cậu mà."

Tạ Dữ Trì nói theo phản xạ có điều kiện: "Không giống nhau."

Lâm Duệ thử an ủi ông bạn già của mình: "Không giống chỗ nào? Có tài xế riêng hẳn hoi, không phải trông càng ngầu hơn hả?"

... Hình như cũng có lý.

Nhưng tâm trạng của Tạ Dữ Trì chẳng hiểu sao vẫn như đưa đám.

Anh thoát khỏi trang cá nhân, bên cạnh giao diện trò chuyện bỗng hiển thị một số 1 màu đỏ tươi.

Biệt danh của người gửi tin nhắn chưa đọc này là một dấu chấm hỏi, nội dung tin nhắn chưa đọc là: Chiều nay các em có đến phỏng vấn không? Đội bọn anh ở khu A,...

Phần sau của tin nhắn không hiển thị hết, nhưng Tạ Dữ Trì biết nửa câu sau là [Muốn sang nói chuyện không? Robot các em mang đến lần này thực sự rất lợi hại.]

Anh mở đọc tin nhắn này, cũng đọc từng tin nhắn người kia gửi đến mấy ngày nay, chỉ là sau khi đọc xong, anh lại đánh dấu thành tin nhắn chưa đọc, như giả vờ mình chưa hề đọc, lại như đang nhắc nhở bản thân nhớ phải nhắn lại.

Thực ra trong tin nhắn không có nội dung gì đặc biệt, toàn là mấy lời hỏi thăm bình thường, được từ ngày đội anh giành vô địch giải đấu trong nước.

Điểm đặc biệt duy nhất là tất cả lời hỏi thăm đều là đơn phương, Tạ Dữ Trì chưa bao giờ trả lời.

Còn trong lòng anh thì đang kịch liệt trả lời bằng những lời chửi thề.

Lâm Duệ thấy Tạ Dữ Trì bắt đầu dùng ánh mắt phức tạp trừng chằm chằm màn hình điện thoại rồi ngẩn người, mới bất đắc dĩ nói: "Cậu lại chấp nhận lời mời kết bạn của anh ta làm gì? Xóa anh ta đi."

Khác với mấy đàn em năm nhất như Quý Đồng, Lâm Duệ là người tận mắt chứng kiến mối tình có kết cục thảm hại này của Tạ Dữ Trì.

Nếu nhất định phải so sánh thì khá giống Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên bây giờ, đều là đội trưởng và đội viên thiên tài, lúc ngọt ngào năm đó cũng khiến cho cả đám người xung quanh ăn no cơm chó.

Tạ Dữ Trì tắt màn hình, vứt điện thoại qua một bên: "Tớ vẫn chưa biết nên chửi anh ta thế nào, chửi xong rồi xóa."

"..." Lâm Duệ vô cùng phối hợp: "Được, tớ tin cậu."

Thấy tâm trạng của anh Tạ không tốt, Âu Dương Vũ không trêu anh nữa, chủ động chia sẻ món chuối khô yêu thích của mình: "Muốn Mark chửi giúp anh không?"

Tạ Dữ Trì đưa tay nhận lấy, trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng điềm tĩnh: "Để xem đã."

Chuối khô giòn tan vỡ trong miệng, vừa lúc trái ngược với tâm trạng phủ kín sương mù của anh.

Không phải là anh chưa từng chửi người đó, sau khi đối phương đột ngột đề nghị chia tay rồi ra nước ngoài, biệt danh ngọt ngào thời kỳ tình yêu nồng nhiệt trong điện thoại hạ thẳng xuống "Ngu xuẩn" thô tục.

Vào một đêm yên tĩnh nào đó, Tạ Dữ Trì lật lại xem lịch sử trò chuyện, dù cho biệt danh được ghim trên đầu danh sách đã biến thành lời tục tĩu khó nghe nhưng anh vẫn hơi muốn khóc, thế là dứt khoát xóa luôn đối phương.

Mãi cho đến hai tháng trước, danh sách đội tham gia giải quốc tế RS Cup được công bố trên trang web chính thức, quỹ đạo số mệnh lại giao nhau lần nữa, đối phương gửi lời mời kết bạn đến.

Sau khi do dự cả ngày, Tạ Dữ Trì đã chấp nhận.

Lần này anh không đặt biệt danh thô tục cho đối phương nữa, cũng không để tên thật mà chỉ để một dấu chấm hỏi.

Anh đoán có lẽ Lâm Duệ nghĩ mình vẫn lưu luyến tình cũ, muốn quay lại với tên bạn trai đểu cáng.

Không phải vậy.

Tâm trạng của anh chỉ là dấu chấm hỏi kia mà thôi.

Tại sao cùng là tình yêu bắt đầu từ đại học, cùng là đồng đội sát cánh phấn đấu bên nhau, thậm chí cùng là hai người con trai.

Có vài mối quan hệ có thể ổn định không thay đổi, nhưng có một số lại chỉ có thể kết thúc trong vô vọng?

Tạ Dữ Trì lặng lẽ ăn chuối khô, thanh âm giòn tan không ngừng vang lên cũng chẳng thể che nổi giọng nói ồn ào kia trong lòng anh.

Người bị bỏ rơi trong tình yêu là vì họ không đáng sao?

Anh biết Quý Đồng rất tốt, Bùi Thanh Nguyên cũng vậy, hơn nữa cả hai người họ đều không để ý đến ánh mắt của người khác, cho nên kể cả anh, không ai nghĩ hai người họ sẽ có ngày chia tay.

Cho dù thực sự có ngày đó thì bọn họ cũng chắc chắn không thể nào quên được đối phương.

Đó sẽ là nỗi lưu luyến không nỡ nhất.

Chứ không phải lời từ biệt gọn gàng dứt khoát mà Tạ Dữ Trì từng nhận được.

Như thể anh chẳng đáng được trân trọng chút nào.

Trong nhà hàng hải sản, Âu Dương Vũ, Lâm Duệ và John bị bắt nộp phần càng cua đã được bẻ ra của mình, sau đó trơ mắt nhìn Tạ Dữ Trì lần lượt đập vỡ chúng.

Từng cái càng cua nát vụn, ai nấy đều rùng mình.

Âu Dương Vũ cảm thấy xương mình hơi lành lạnh: "Em nhớ Mark có một cái chế độ phun mùi đã bị anh Bùi đào thải, hay là lúc nữa đến hội trường, chúng ta tạm thời kích hoạt chế độ phun mùi xem..."

Lâm Duệ cố gắng ổn định tình hình: "Nếu không ổn thật thì để tớ đi mua cái bao tải, mọi người cùng trùm đầu gã ta rồi đập cho một trận."

Giọng John hơi run run: "Ha ha, tôi chỉ hỏi đại thôi... Ý tôi là bằng lái chỉ là vấn đề nhỏ, không quan trọng đâu."

Tạ Dữ Trì bình tĩnh vỗ về mọi người: "Không phải để ý đến tớ đâu, tớ đập cho vui thôi."

Trong bể nước của nhà hàng có những con cá biển xinh đẹp đang bơi lội, khiến anh nhớ đến con robot câu cá Hâu Li Sít hai năm trước. Lúc anh chợt nghĩ ra cái tên đó, cả đội đều phản đối điên cuồng, chỉ có đội trưởng cười nói rằng cái tên rất thú vị, cứ dùng cái này đi.

... Nhìn thấy cua là bực.

- Cua là 蟹 (phát âm là xiè đọc lên hơi giống sít)

Ồ, họ của gã ta cũng phát âm là "xie".

Càng bực hơn.

Càng cua vỡ rồi lại bị đập thêm lần nữa, đã nát càng nát thêm.

Âu Dương Vũ khó khăn nuốt nước miếng: "Quân tử động thủ không động khẩu, loại bao tải nào dùng để trùm đầu thì chắc chắc, khó rách nhỉ?"

Lâm Duệ im lặng mở điện thoại: "Để anh tìm xem."

Xế chiều đến hội trường, Tạ Dữ Trì cố ý tránh khu A, suốt quá trình đều nhận phỏng vấn với vẻ mặt lạnh tanh.

Có điều vẻ mặt của anh bình thường toàn vậy nên không ai cảm thấy lạ cả.

Phỏng vấn vừa kết thúc, nhìn bóng dáng quen thuộc đằng xa đang đi từ khu A tới, Tạ Dữ Trì quả quyết quay đầu bỏ đi.

Bao tải không dùng được, bởi vì khi anh sải bước rời khỏi hội trường, trong điện thoại đã có thêm mấy tin nhắn mới.

[?: Anh tưởng chúng ta vẫn có thể nói chuyện với nhau như bạn bè.]

[?: Xin lỗi em, anh chưa bao giờ nghĩ giữa chúng ta sẽ biến thành thế này.]

[?: Khi đó anh còn quá ấu trĩ, bố anh lại bị tức đến nỗi phải nhập viện, nếu anh không đồng ý xuất ngoại thì ông ấy sẽ không chịu điều trị.]

[?: Nên anh buộc phải làm vậy.]

Tạ Dữ Trì cười nhạt đọc hết, sau đó đánh dấu thành tin nhắn chưa đọc như thường lệ.

Ngay cả một chút dũng khí chống lại và kiên nhẫn cũng không có, đổ hết mọi thứ cho cái gọi là gông xiềng.

Đồ nhu nhược hèn nhát.

Hoặc là anh căn bản không đáng để đối phương dốc hết sức giữ lại.

Hoàng hôn, ánh tà dương rọi vào trong xe khiến trần xe đầy sao của Tiểu Hắc lấp lánh như giấc mộng, Tạ Dữ Trì nhìn nó chằm chằm rồi ngây ra, tâm trạng cuối cùng cũng dần khá hơn.

Trần kim cương như dải ngân hà góp một phần tác dụng, Mark ở bên cạnh nghiêm túc kể chuyện cười lạnh góp một phần ba.

Còn một phần ba công lao thuộc về Lâm Duệ đang uốn éo trước cửa sổ xe để chụp ảnh cho Âu Dương Vũ.

Hoạt động hôm nay kết thúc, John chở họ đi dạo phố giải khuây.

Đến bãi biển tuyệt đẹp vắng người, John xuống xe, nói mọi người có thể tranh thủ lúc xung quanh không có ai mà trải nghiệm cảm giác lái Tiểu Hắc.

Ban đầu Tạ Dữ Trì còn hơi động lòng, nhưng khi thấy tấm ảnh đầy phấn khởi của Âu Dương Vũ thì anh quyết định từ bỏ.

Lúc đăng trạng thái, Âu Dương Vũ còn kèm một câu châm ngôn nước ngoài kinh điển, ý là "Cuộc sống là thế đấy".

[Âu Dương Vũ: C 'est la vie./cheers]

Ảnh đi kèm là ảnh cậu ta mặc âu phục chỉnh tề, trên đầu là một kiểu tóc rất hợp thời trang, ngồi trước ghế lái lộ vẻ mặt ung dung nhàn nhã, cực kỳ có phong thái của người thành công, đồng thời còn vô tình để lộ nội thất xa hoa cùng trần xe kim cương phía sau.

Tạ Dữ Trì suýt bị sự quê mùa ập vào mặt này nhấn chìm, anh cảm thấy tuy cậu em khóa dưới này đang cố tình trêu cho mình vui nhưng ít nhiều cũng hơi có vấn đề.

Ngoại trừ Chương Vận có cùng kiểu tóc thì khu bình luận tràn đầy sự đồng cảm.

[Chương Vận: Gôm xịt tóc dùng tốt phết nhỉ? Cẩn thận bị chôm ảnh đăng lên mấy trang web hẹn hò đấy.]

[Tề Thiệu: Âu Dương, thẩm mỹ của cậu thực sự là... trưởng thành hơi sớm đấy/ chảy mồ hôi]

Đa phần các bạn trong lớp đều bình luận hỏi lớp trưởng bị sao thế, trong đó bình luận của bạn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng Lão Vương là chuẩn nhất.

[Lão Vương: Chỉ có thể tạo dáng chụp ảnh chứ không lái được, cuộc sống là thế đấy.]

[Âu Dương Vũ trả lời Lão Vương: ??? Phối hợp chút được không! Cậu không biết đây là caption chuyên dùng để làm màu à!!]

[Lão Vương trả lời Âu Dương Vũ: À, ok.]

[Lão Vương trả lời Âu Dương Vũ: C 'est la vie./cheers]

[Lâm Duệ: C 'est la vie./cheers]

[Quý Đồng: C 'est la vie./cheers]

[Bùi Thanh Nguyên: ...]

[Bùi Thanh Nguyên: C 'est la vie./cheers]

Nhìn đống bia mạng vàng óng kia, chẳng hiểu sao Tạ Dữ Trì lại thấy được an ủi.

Anh còn nhận được tin nhắn riêng của Quý Đồng.

Sau khi kết thúc chuyến bay đường dài, Quý Đồng về nước ăn sinh nhật ngồi trên xe từ sân bay về nhà, thấy bọn họ đăng trạng thái mới nhận ra lúc trước mình đã bỏ qua vấn đề bằng lái.

[Quý Đồng: Xin lỗi anh, em quên không mất chuyện bằng lái, hại anh mừng hụt T-T]

[Quý Đồng: Nhưng em có thể nhờ chú Quý giúp!]

Lúc trước Tạ Dữ Trì từng nghe cậu nhắc đến chú Quý này rồi, là chủ nhân thực sự của Tiểu Hắc, nhìn chiếc xe này là biết người nọ chắc chắn là một nhân vật lợi hại.

Chẳng qua ngẫm nghĩ một lúc, anh vẫn từ chối ý tốt của Quý Đồng.

[Tạ Dữ Trì: Không sao, em nhớ lời anh nói lúc trước, còn cố ý gửi vận chuyển Tiểu Hắc sang đây, anh đã thấy vui lắm rồi. Thực ra lâu lắm rồi anh chưa lái xe, tay hơi vụng, có cho thật anh cũng không dám lái.]

[Tạ Dữ Trì: Ngày mai tổ chức sinh nhật tưng bừng vào nhé, chúc em sinh nhật vui vẻ trước nha!]

Anh nói thật lòng, đến hôm ấy nghe Quý Đồng nói Tiểu Hắc đang đợi họ ở ngoài sân bay, anh thực sự rất rất vui, không liên quan đến bất cứ điều gì khác, chỉ thuần túy vì chuyện bạn mình vẫn còn nhớ.

Những cảm xúc tiêu cực nảy sinh không phải ở vấn đề bằng lái, cũng không phải ở Tiểu Hắc.

Là vấn đề của chính anh.

Tại sao lúc đầu khi thấy Tiểu Hắc, ý nghĩ đầu tiên của anh lại là muốn mượn nó lượn một vòng trước mặt tên bạn trai cũ đểu cáng?

Bởi vì ngồi trên một chiếc xe xa hoa đến cực điểm sẽ khiến anh trông có vẻ sống rất tốt, anh sẽ giống như một người ưu tú khiến người ta hâm mộ, khi anh lái chiếc xe lượn trước mặt bạn trai cũ rồi nghênh ngang rời đi có vẻ càng thêm khoái chí.

Nhưng trong cả quá trình ấy, chiếc xe đẹp mới là thứ được chú ý nồng nhiệt nhất, chứ không phải người đang trốn trong xe.

Đây là vết thương sâu nhất mà một mối tình thất bại có thể để lại cho người ta.

Người bị bỏ rơi đột ngột sẽ mãi mãi dừng chân tại chỗ, không còn tin rằng bản thân mình đáng được yêu thương.

Cho nên thực ra anh rất thích việc Tiểu Hắc đã vượt biển sang đây, thích lúc đăng dòng trạng thái thô tục, thích cụng ly bia từ xa, thậm chí là cả túi chuối khô giòn tan nữa.

Cho dù anh luôn trưng vẻ mặt lạnh lùng.

Nghĩ vậy, Tạ Dữ Trì bấm vào gói biểu tượng trên điện thoại, gửi một hàng bánh sinh nhật cho Quý Đồng.

[Quý Đồng: Cảm ơn anh Tạ!]

[Quý Đồng: Không đúng, phải là cảm ơn - anh Tạ!]

[Quý Đồng: À hình như em quên nói, chất liệu tay của Mark hiện giờ đặc biệt lắm, bắt tay nó thoải mái cực kỳ, giống như nó có sự sống vậy.]

[Quý Đồng: Cảm ơn.gif]

Nhìn chữ cảm ơn bay lượn đầy màn hình, vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Dữ Trì hơi không kiềm chế nổi mà muốn cười.

[Quý Đồng: Đúng rồi, ngày mai chú Bùi sẽ đi ngang qua chỗ các anh, nếu rảnh thì mọi người ăn bữa cơm cùng nhau đi, lâu rồi không gặp.]

[Tạ Dữ Trì: Được, em nghỉ ngơi sớm đi.]

Tạ Dữ Trì để điện thoại xuống, bỗng thấy hơi khó hiểu, tại sao Quý Đồng lại dùng từ "đi ngang qua"?

Mấy hôm trước anh còn tò mò, sao người rất thân với cháu trai mình, đã thế còn khá thích thú với robot như Bùi Tư Hữu lại không đến xem giải đấu robot quốc tế này.

Tuy Bùi Tư Hữu là nghệ thuật gia mà anh rất sùng bái, nhưng là chú của đội trưởng, trên người lại toát ra khí chất phong lưu như đã phụ bạc cả tá người khiến Tạ Dữ Trì vẫn luôn có một sự kính trọng không dám tùy tiện đến gần với hắn.

Hơn nữa sau khi Bùi Tư Hữu ở lại trong nước xử lý xong các việc trong gia đình, đã bay về nước ngoài, lai vãng giữa mọi người chỉ giới hạn trong việc thỉnh thoảng like bài đăng.

Bài đăng của Bùi Tư Hữu chỉ có một vài tranh vẽ, thường xuyên ngay cả caption cũng không có, đâu đâu cũng toát lên vẻ lạnh lùng của nghệ thuật gia.

Dù tính cách bản thân hắn khá ôn hòa, thực tế còn không lạnh lùng bằng cháu trai mình, nhưng Tạ Dữ Trì vẫn coi Bùi Tư Hữu như người của một thế giới khác.

Một thế giới hoàn mỹ, xa xôi.

Chẳng qua sang đến ngày hôm sau, ấn tượng này đã bị phá vỡ hoàn toàn.

Khi chiếc xe địa hình dãi dầu sương gió kia xuất hiện trước mặt Tạ Dữ Trì và những người khác, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.

Cửa sổ xe hạ xuống, Bùi Tư Hưu thò đầu ra, động tác phóng khoáng chào hỏi bọn họ: "Lâu rồi không gặp."

Âu Dương Vũ thốt ra: "Chú Bùi, chú đến miền Tây đào vàng hả?"

Thân xe địa hình dính đầy cát bụi, cằm của người trong xe lốm đốm chân râu trông càng thêm bệ rạc, không giống nghệ thuật gia tí nào mà giống cao bồi vừa đào vàng từ nơi hoang dã về hơn.

Bùi Tư Hữu cười: "Gần vậy, chú vừa từ sa mạc về, đụng phải một trận bão cát."

Lâm Duệ không nhịn được mà đi vòng quanh xe địa hình, ánh mắt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ: "Chiếc xe ngầu quá."

Tạ Dữ Trì cũng cảm thấy chiếc xe địa hình này rất ngầu, tò mò hỏi: "Chú đang đi lữ hành tự lái à?"

Bùi Tư Hữu gật đầu: "Ừ, vốn phải đến đây sớm hơn một tuần, đến xem các cháu thi đấu, nhưng tiếc là trên đường gặp khá nhiều chuyện bất ngờ."

Sau khi dọn dẹp xong mấy chuyện phiền lòng ở nhà, Bùi Tư Hữu đã tự cho mình nghỉ phép, đi lữ hành tự lái đường dài, kế hoạch ban đầu là đi qua đây tiện thể xem Bùi Thanh Nguyên và Quý Đồng thi đấu, ai ngờ lại đến muộn.

"Thi đấu không quan trọng, dù sao cũng có chương trình phát lại." Âu Dương Vũ nói với vẻ ngưỡng mộ: "Chú Bùi từng đến những nơi nào rồi?"

Bùi Tư Hữu tiện tay ném chìa khóa cho người gác cửa, cười nói: "Nhiều lắm."

Những câu chuyện lữ hành luôn hấp dẫn người ta.

Hắn ở chung một khách sạn với ba người trẻ tuổi này, tối đó đã được mời đến nhà hàng hải sản ăn cơm, thuận tiện kể lại những điều mình thấy trên đường đi.

Âu Dương Vũ bẻ một cái càng cua ra: "Hôm qua bọn cháu vừa đến đây xong, đồ ăn ngon lắm."

Lâm Duệ cũng bẻ một cái càng cua: "Đồ uống hôm qua gọi không ngon lắm, hôm nay đổi cái khác."

Bùi Tư Hữu đồng ý với đánh giá của họ, chỉ là hơi tò mò với hành động cứ chăm chăm bảo vệ càng cua trong đĩa kỳ lạ của hai người họ: "Càng cua ngon lắm à?"

Âu Dương Vũ tằng hắng, giọng điệu mơ hồ: "Không hẳn ạ, chủ yếu là do bọn cháu nhát gan."

Lâm Duệ liếc cậu ta một cái: "Em dám nói vậy thì cũng không nhát gan lắm đâu."

Tạ Dữ Trì: ...

Anh nửa muốn nói nửa lại thôi, ngẫm nghĩ một lúc bèn cúi đầu bẻ càng cua.

Nhưng lần này nhẹ nhàng hơn, không gây ra cảnh tượng tan xương nát thịt.

Bùi Tư Hữu thu hết phản ứng của mấy người họ vào mắt, không khỏi mỉm cười.

Hắn tiếp tục kể về trận bão cát, thác nước hẻm núi, thành phố bỏ hoang mà hắn đã thấy dọc đường, còn có những du khách và chuyện kỳ quái tình cờ gặp được. Mọi người ngồi cùng đều nghe say mê, vẻ mặt không ngừng thay đổi theo từng tình tiết chập trùng.

Duy chỉ có chàng trai mặc trang phục sáng màu nọ vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng đến cực điểm, dù trong ánh mắt lộ ra bao nhiêu cảm xúc.

Lúc câu chuyện kết thúc, Bùi Tư Hữu nhìn anh, thuận miệng nói: "Hình như lúc nào cháu tỏ ra vô cảm nhỉ."

Tạ Dữ Trì giật mình, vô thức muốn xin lỗi, biểu đạt mình không cố ý nhằm vào ai cả thì bỗng nghe thấy hắn nói tiếp: "Hồi cấp hai, chú cũng vậy."

Mắt Âu Dương Vũ sáng lên, lập tức bắt đầu tám chuyện: "Thật ạ? Cũng mặt mũi lạnh tanh không thích cười hả chú?"

"Đúng thế." Vẻ mặt Bùi Tư Hữu mang theo chút cảm khái: "Cả ngày cau có."

Lâm Duệ cũng hỏi theo: "Vì sao ạ? Phản nghịch tuổi dậy thì à chú?"

Thực ra Tạ Dữ Trì muốn hỏi là có phải do thất tình không, chỉ là không tiện hỏi ra lắm.

"Không phải." Bùi Tư Hữu lắc đầu: "Là do anh chú ghét chú, luôn nghĩ rằng chú muốn cướp đồ của anh ta."

Mắc dù trước đây không qua lại nhiều với Bùi Tư Hữu, nhưng do mối quan hệ với Bùi Thanh Nguyên nên mọi người cũng biết chút ít về chuyện của nhà họ Bùi.

"Khi ấy chú nghĩ có phải do mình đã làm gì sai khiến anh ta hiểu lầm hay không, cho nên mới cố gắng gói gọn bản thân lại, nhất là lúc ở nhà, không dám bộc lộ bất cứ cảm xúc dư thừa nào cả."

"Trạng thái như vậy kéo dài khoảng hai ba năm, còn thường xuyên tự kiểm điểm mình." Sắc mặt Bùi Tư Hữu bình thường, rõ ràng đã sớm không thèm để ý đến những chuyện cũ này nữa, nói rất đơn giản: "Cho đến khi chú dần phát hiện ra nguyên nhân thực sự."

Mọi người nghe cực kỳ nghiêm túc, mơ hồ còn hơi kích động, tưởng sẽ nghe được bí mật thượng lưu nào đó.

Tạ Dữ Trì là người hỏi đầu tiên: "Là gì vậy?"

Giọng Bùi Tư Hữu vẫn giữ vẻ ôn tồn lễ độ: "Là do não của anh ta có vấn đề."

Quả cua bẻ ngoặt này quá bất ngờ.

Lâm Duệ suýt bị sặc nước.

Vẻ mặt lạnh lùng của Tạ Dữ Trì cuối cùng cũng không giữ nổi nữa mà phì cười.

Còn vẻ mặt Âu Dương Vũ lại kinh ngạc hệt như mới phát hiện được lục địa mới: "Anh Tạ cười kìa!"

Tạ Dữ Trì chưa kịp nói gì lại nghe thấy giọng nói như ngộ ra của cậu ta: "Quả nhiên chỉ có mấy lời thiếu văn minh mới có thể làm anh Tạ nảy sinh cảm xúc vui vẻ, nhưng sao lúc Mark đấu khẩu anh không cười? Có phải vì chế độ con nhím của Mark chưa đủ trình không? Hay là tiếp tục phát triển hình thức phun mùi nhỉ?"

... Nói cứ như anh là biến thái vậy.

Tạ Dữ Trì siết nắm đấm, kiềm chế xúc động muốn đấm vỡ mặt đàn em: "Cút đi!"

Thấy bọn họ đùa giỡn với nhau, Bùi Tư Hữu cúi đầu cười cười, bắt đầu tách con cua hấp dẫn trước mặt.

Gió biển ban đêm thổi vào nhà hàng mang theo mùi vị mằn mặn tươi mát.

Tạ Dữ Trì cũng cúi đầu, đặt càng cua sang một bên, lấy gạch cua màu vàng đặc sánh lên trước.

Ánh sáng bóng tối giao thoa trên mặt bàn, chuông gió vỏ sò treo trong nhà hàng phát ra âm thanh lanh lảnh.

Anh đột nhiên không ghét cua nữa.

Hai ngày sau, hoạt động sau giải đấu quốc tế RS Cup lần này sắp kết thúc hoàn toàn, ba người Tạ Dữ Trì bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị về nước.

Bùi Tư Hữu dừng chân nghỉ ngơi ở đây mấy hôm cũng chuẩn bị tiếp tục lên đường.

Lúc ăn sáng buffet cùng nhau ở nhà hàng, Âu Dương Vũ hỏi hắn không ngừng: "Chú Bùi, điểm dừng chân tiếp theo của chú là ở đâu thế? Còn tiếp tục băng qua sa mạc nữa không ạ?"

Bùi Tư Hữu nhìn con đường không thấy điểm cuối ngoài cửa sổ: "Cứ lái thẳng về phía trước sẽ có một khu rừng nổi tiếng lắm, khí hậu cũng sẽ dần ấm lên."

"Đi ngắm rừng rậm ạ." Âu Dương Vũ thở dài: "Thích ghê."

Lâm Duệ tiếp lời: "Thế chú nên mang theo kính viễn vọng, ngắm bầu trời đêm trong rừng chắc chắn đẹp lắm."

Tạ Dữ Trì giả vờ bình tĩnh nói thêm: "Càng xuống phía Nam càng nóng, nên mang ít quần áo dày thôi."

Ánh mắt Bùi Tư Hữu lướt qua mấy cậu sinh viên đại học mang vẻ mong chờ kia, lập tức hiểu được ý của bọn họ: "Các cháu muốn đi cùng không?"

Nghe qua những câu chuyện du lịch sặc sỡ kia, tất nhiên bọn họ rất muốn đi.

Nhóm sinh viên đại học nhìn nhau, vẻ mặt không cam lòng: "Bọn cháu đã mua vé về nước tối nay rồi..."

Nghe vậy, Bùi Tư Hữu không nói thêm gì nữa: "Chạng vạng tối nay chú sẽ xuất phát, lúc nữa sẽ đi mua đồ."

Ăn sáng xong, hắn đứng dậy chào tạm biệt mọi người: "Hẹn gặp lại."

Âu Dương Vũ và Lâm Duệ tiếc nuối vẫy tay chào hắn.

Còn Tạ Dữ Trì không nói gì.

Anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của mình.

Ở góc dưới bên trái, con số màu đỏ tươi đang tăng lên, tin nhắn chưa đọc có 7 cái, mấy ngày qua, anh không còn mở khung chat với dấu hỏi chấm kia lên nữa.

Không còn tự lừa người dối mình, đọc xong rồi lại đánh dấu thành chưa đọc nữa.

Hôm nay là ngày cuối cùng của hoạt động, buổi sáng vẫn là phần giao lưu tự do với các công ty công nghệ, buổi chiều chủ yếu dành cho tất cả các đội thi giao lưu và chia tay lẫn nhau.

Mà Tạ Dữ Trì lại bắt đầu tỏ ra lạnh lùng như cũ.

Âu Dương Vũ với Lâm Duệ không hào hứng lắm, Tạ Dữ Trì im lặng nghe hai người họ thảo luận về khu rừng xa xôi kia, chỉ cảm thấy trái tim mình như được bao bọc bởi một làn sương mờ.

Vì vậy, Mark lại trở thành "người" sôi nổi nhất trong đội, nhận được rất nhiều quà tặng từ các sinh viên đại học khắp nơi trên thế giới, còn chụp chung vô số ảnh.

Ngày dài cuối cùng cũng sắp kết thúc, các đội lần lượt rời đi, khắp nơi tràn ngập không khí buồn bã.

Hội trường náo nhiệt hơn một tuần dần trở nên yên tĩnh, Tạ Dữ Trì vẫn luôn chen trong đám đông cuối cùng vẫn không thể tránh được, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia đang đến gần.

"Tiểu Trì..."

Tạ Dữ Trì kiên quyết quay người lại, gọi các bạn cùng đi: "Về thôi."

Anh bước nhanh ra khỏi hội trường, John lái chiếc xe đen sang trọng vừa hay đến nơi, thu hút không ít ánh nhìn.

Nhưng bây giờ Tạ Dữ Trì không có tâm trạng muốn nhả khói xe vào mặt bạn trai cũ nữa mà chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Người tài xế John tận tụy xuống xe, mở cửa cho bọn họ.

Hành lý đã được xếp gọn vào trong xe, anh ta sẽ chở ba người đi ăn tối, sau đó đến thẳng sân bay.

Đúng vào khoảnh khắc Tạ Dữ Trì sắp cúi người ngồi vào trong xe, trong khung cảnh tuyết rơi đầy trời trước mắt, một trận bụi cát cuộn lên.

Một chiếc xe địa hình đầy bụi bặm dừng lại sau Tiểu Hắc.

Cửa sổ xe hạ xuống, Bùi Tư Hữu thò đầu ra nhìn họ như lúc đến, bông tuyết nhỏ bé rơi trên mái tóc xoăn nhẹ của hắn, hình như hắn còn khẽ thở phào: "May mà lần này không đến muộn."

Âu Dương Vũ lộ vẻ bất ngờ: "Chú Bùi! Chú vẫn chưa đi à?"

Lâm Duệ nhớ con đường hắn chỉ sáng nay: "Chắc là mua xong đồ rồi, đang muốn lái thẳng theo con đường này, chú tiện đường đến từ biệt bọn cháu ạ?"

Nghe Lâm Duệ hỏi vậy, Bùi Tư Hữu lắc đầu: "Thực ra ban đầu tôi không định tới thành phố này nữa, cũng chạy vào một con đường khác, vì đã lỡ mất giải đấu ở đây rồi."

"Nhưng Tiểu Quý nói với tôi là nơi này đang có tuyết rơi, tuyết đẹp lắm." Hắn nói: "Tôi vừa băng qua sa mạc, quả thực nên ngắm tuyết một chút, cho nên mới quay đầu xe tới đây."

"Tuyến đường có thể thay đổi, vé máy bay cũng có thể đổi được." Bùi Tư Hữu đưa tay mở cửa ghế phụ: "Đi thẳng theo con đường này sẽ nhanh chóng nhìn thấy một loại cảnh quan khác, chú đã chuẩn bị bốn cái kín viễn vọng rồi."

Hắn đưa ra lời mời khiến người ta không tài nào từ chối nổi với ba vị khách qua đường nọ: "Thế nên, các cậu cần quá giang không?"

Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, Âu Dương Vũ thình lình reo lên: "Cháu muốn một thêm một món quà nữa tặng cho Quý Đồng!"

Lâm Duệ hiếm khi lộ vẻ hưng phấn, lập tức lấy hành lý ra khỏi Tiểu Hắc, John nhún vai, cảm khái một tiếng ngầu ghê rồi cũng khiêng đồ giúp.

Ngay cả robot Mark cũng đi về phía xe địa hình, bỏ quà tặng trên tay vào ghế sau.

Tạ Dữ Trì là người hoàn hồn cuối cùng.

Trong lòng anh vốn có rất nhiều cảm xúc ứ đọng, nhưng trong giây phút này, hết thảy đã hòa vào tuyết trắng lẫn cát sỏi, hóa thành hư vô.

Tạ Dữ Trì rời khỏi chiếc xe sang đang ở ngay gần mình, từng bước đi về phía chiếc xe địa hình ngầu không cần rửa sạch kia.

Cái bóng luôn vấn vương sau lưng anh trở nên giống một làn sương xa vời.

Có lẽ bấy lâu nay, điều anh chờ đợi chính là một câu "Không phải em không đáng".

Nhưng tại sao anh phải chấp nhất chờ người làm sai nói câu đó?

Rõ ràng đã có người khác trả lời rồi.

Họ dùng những lời đùa náo nhiệt cùng sự quan tâm ẩn giấu phía sau lặng lẽ trả lời anh.

Vì vậy, anh ngồi vào ghế phụ của xe địa hình, mở điện thoại nhắn cho Quý Đồng một câu cảm ơn rồi dứt khoát xóa bạn với dấu chấm hỏi kia đi, không còn chờ tin nhắn chưa đọc kia nữa.

Sau đó, Tạ Dữ Trì vô cảm giơ tay lên duỗi ra ngoài cửa sổ.

Anh giơ ngón tay giữa cực kỳ tiêu chuẩn về phía đối phương.

Người qua đường xôn xao, lần lượt dùng ánh mắt kinh ngạc đánh giá người thanh niên đứng bên ngoài xe với vẻ mặt dần cứng đờ nọ.

Ngón giữa dừng lại giữa không trung mấy giây, dính thêm vài bông tuyết.

Âu Dương Vũ và Lâm Duệ ngồi ghế sau cùng liếc nhau, không hẹn mà cùng thở phào, Mark xoay đầu đánh giá vẻ mặt khác nhau của từng người.

Lâm Duệ lộ vẻ mặt vui mừng như cha già: "Chửi hay lắm, xóa cũng tốt!"

Âu Dương Vũ nhiệt tình hưởng ứng: "Quân tử đúng là nên động thủ không động khẩu!"

Bùi Tư Hữu liếc mắt nhìn động tác của Tạ Dữ Trì, khẽ nhướng mày: "Đây là tảo mộ hả?"

Tạ Dữ Trì hài lòng thu tay về, nghe vậy thì ngẩn người, anh không ngờ Bùi Tư Hữu lại đọc dòng trạng thái mình đăng, anh hiếm khi bối rối: "Vâng, tảo mộ xong rồi."

Bùi Tư Hữu lặng lẽ rời mắt, bắt đầu lái xe.

Tạ Dữ Trì thắt dây an toàn, đầu ngón tay vẫn còn vương lại hơi lạnh của bông tuyết, nhiệt độ trong xe địa hình ấm áp, đám bạn ồn ào sau lưng đưa tới một túi chuối khô tìm thấy từ trong đống quà, con robot màu xanh vỏ đỗ chớp mắt, thử bắt chước động tác giơ ngón giữa được khen ngợi vừa rồi.

Trong tiếng ồn ào ầm ĩ, khí thải nhả ra từ đuôi xe phun chuẩn vào chỗ người đang đứng sững phía sau, chiếc xe càng lúc càng xa khỏi bóng tối, tăng tốc hướng về phía trước rộng mở bằng phẳng.

"Tảo mộ xong rồi." Bùi Tư Hữu thong dong nói: "Nên vào rừng ngắm cảnh thôi."

Vào một ngày đông ở bán cầu này, xe địa hình xuyên qua tuyết rơi tháng sáu, chạy thẳng về phía mùa xuân.