Quý Đồng chột dạ trốn trong góc, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
Không ngờ cậu lại thành chướng ngại vật trên con đường trưởng thành của ký chủ.
Rõ ràng cậu luôn cẩn trọng trong khi phục vụ ký chủ mà!
... Chỉ là trong quá trình phục vụ ký chủ, cậu hơi khó cưỡng lại sức hấp dẫn của đồ ăn ngon, nên hơi tham ăn xíu mà thôi.
Mỗi tối đến đội bóng rổ, ngoài việc nỗ lực ăn đêm, cậu cũng chỉ chân thành cổ vũ trong lúc thưởng thức thể chất lẫn tinh thần khỏe mạnh của loài người, chứ có làm gì nữa đâu, tuyệt đối không có ý soán vị.
Ai mà ngờ được nhóm học sinh cấp 3 cao to mạnh mẽ kia lại thích đứa trẻ con thích ăn uống miệng đầy nịnh nọt chứ!
Quý Đồng cấp tốc vận chuyển dữ liệu, cố gắng tìm một phương án giải quyết.
Bây giờ nhóm người trong đội bóng rổ này tạm thời không trông cậy vào được, bảng nhiệm vụ im re đã xác nhận sự trung thành của bọn họ với mình.
Trong phạm vi xã giao của ký chủ hiện nay chỉ còn người trong tiệm bánh và lớp A3.
Nhóm trước thì quá ít người, chỉ có ông chủ tiệm bánh Hà Thế Văn, thợ bánh ngọt và em bé Tinh Tinh. Tuổi tác quá cách biệt, tuy rất thân thiết với ký chủ nhưng lại giống như bậc cha chú quan tâm chăm sóc, em nhỏ ỷ lại hơn, rõ ràng là không phù hợp với yêu cầu của nhiệm vụ.
Nhóm sau lại thỏa mãn một điều kiện, nhưng hầu hết tạm thời chưa được tính là ưu tú, hơn nữa Quý Đồng còn ghim vụ bọn họ a dua bắt nạt ký chủ lúc đầu. Hôm nay lại bị nhiễm virus giọng lồng tiếng với tốc độ ánh sáng, nghĩ thế nào cũng thấy không đáng tin cậy, nhiều lắm chỉ coi như đây là phương án thay thế.
Đám bạn ký chủ quen từ lúc còn ở nhà họ Bùi lại càng không có khả năng dùng đến.
Xem xét hết thảy thì chỉ còn cách ký chủ đi kết bạn mới.
Khá là khó tưởng tượng được người vốn lạnh lùng ít nói như ký chủ sẽ chủ động kết bạn mới thế nào nhỉ.
Quý Đồng nghĩ xong, đổi sang tông giọng khiêm tốn bình thường, nhỏ giọng nói với Bùi Thanh Nguyên trong đầu: "Nhuyễn Nhuyễn, cuối tuần này thi vòng loại bóng rổ trong thành phố, có thể làm quen với rất nhiều người cùng tuổi nên cũng có thể gặp được đối tượng thích hợp với nhiệm vụ..."
Với vẻ ngoài anh tuấn cùng kỹ thuật chơi bóng xuất sắc của ký chủ thì việc khiến học sinh trường khác khuất phục dưới tay hắn chắc chắn không phải việc gì khó, đây là tình tiết cũ thường gặp trong tiểu thuyết.
Mặc dù tâm trạng hiện giờ của Bùi Thanh Nguyên khá là khó tả, nhưng trước khi kiểm tra độ tin cậy, trong lòng hắn đã đoán được phần nào rồi.
Dù sao nếu như để hắn trả lời câu hỏi này, có lẽ hắn cũng sẽ chọn Quý Đồng.
Hắn cũng không biết vì sao.
Có lẽ đây là sức hấp dẫn thần kỳ của AI Bé đẹp.
Lúc này nghe âm thanh thận trọng xa lạ từ hệ thống của mình, chút mất mát trong lòng Bùi Thanh Nguyên cũng tan thành mây khói, hắn an ủi: "Không sao, em đổi về giọng cũ của mình đi."
Hắn vẫn thích chất giọng nam đầy sức sống trẻ trung kia hơn.
Quý Đồng lập tức thở phào, lại hoạt bát như cũ, trịnh trọng cam kết: "Nhuyễn Nhuyễn, trong trận đấu bóng rổ lần tới em nhất định sẽ làm đồng hồ, tuyệt đối sẽ không dùng hình dáng em bé gây thêm phiền phức cho ký chủ!"
Nhất định phải cảnh giác với mấy học sinh cấp 3 dễ bị sự đáng yêu và ngây thơ mê hoặc.
Bùi Thanh Nguyên nghe xong, chẳng hiểu sao lại nhớ đến đủ loại ánh mắt hâm mộ ngày hôm nay.
Trong đó có một nửa là vì thành tích thi tháng của hắn, còn một nửa hình như là vì chiếc đồng hồ thông minh độc nhất vô nhị này.
Bùi Thanh Nguyên đang muốn nói lại thấy trên mặt đồng hồ hiện ra dòng chữ vui vẻ.
[Cảm ơn ký chủ đã tha thứ cho lần đầu làm hệ thống của em, em nhất định sẽ nỗ lực tiến bộ!]
Bên cạnh dòng chữ có một bông hoa nhỏ màu vàng sáng rực, từng cánh xòe ra như đang nở rộ trong lòng người.
"Được." Hắn vô thức đáp lại: "Anh cũng sẽ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ."
Nhóc người máy cuối cùng cũng thả lỏng, cậu lấy chiếc lá chắn trước mặt xuống rồi cười thật tươi với hắn.
Giải quyết xong mâu thuẫn có thể nảy sinh giữa người với thống một cách tốt đẹp.
Cậu quả là đồng hồ thiên tài nhí nhi Đồng.
Buổi luyện tập nhanh chóng kết thúc, mọi người cạn kiệt sức lực nghỉ ngơi xong bắt đầu đi thay đồ rồi lần rời khỏi nhà thể chất.
Tối nay Bùi Thanh Nguyên mặt ngoài là về nhà một mình, không có bạn nhỏ luôn dính người ngày trước đi cùng. Một thời gian tiếp theo, Quý Đồng cũng sẽ tạm thời không xuất hiện ở trường hay tiệm bánh dưới hình dáng em bé nữa.
Đây là kết quả sau khi hắn và Quý Đồng thương lượng.
Hôm nay Diệp Lam Đình xuất hiện khiến Bùi Thanh Nguyên cảm thấy hơi nguy hiểm. Hắn đoán bà ta đến đây để tìm "con riêng", tuy lần này thất bại, nhưng dựa vào tính cách cố chấp của bà ta, nhất định bà ta sẽ tiếp tục tìm kiếm bằng mọi cách.
Mặc dù Quý Đồng nói cậu có thể xóa sạch toàn bộ hình ảnh và video giám sát, cũng sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết sinh học gì thuộc về con người, nhưng Bùi Thanh Nguyên vẫn không quá yên tâm.
Dù sao hiện giờ hắn chuyển ra ở riêng một mình, không cần phải tránh người nhà, Quý Đồng có thể xuất hiện thoải mái trong hình dáng con người. Ở trường thì có hình dáng đồng hồ, so với lúc trước thì tự do hơn nhiều nên một người một thống nhanh chóng đạt được nhận thức chung.
Những người duy nhất bị tổn thương chắc chỉ có nhóm học sinh cấp 3 ngày nào cũng mong ngóng mang theo đồ ăn vặt kia.
Bùi Thanh Nguyên chào tạm biệt những người bạn đáng tin cậy, đến chỗ để xe lấy xe đạp, Quý Đồng trên cổ tay hắn lại đang nghiêm túc làm AI Bé đẹp.
"Báo cáo chủ nhân, em đang hoạch định tuyến đường tốt nhất cho ngài, còn cách đích đến 2,3km, thời gian ước tính 11 phút, đi qua ba ngã tư..."
Sau khi nói xong tuyến đường, Quý Đồng trịnh trọng báo cáo về tốc độ gió, tình trạng đường sá cùng các hàng quán đi ngang qua: "Quán thứ tư trên ngã tư thứ hai có món tôm hùm đất cay được đánh giá rất cao, màu sắc tươi ngon, nhiều thịt, đề cử chủ nhân ăn thử."
"..." Bùi Thanh Nguyên cố lờ đi hình ảnh tôm hùm đất bỗng dưng xuất hiện trong đầu: "Anh không ăn đêm."
Nếu không nhờ khả năng tự chủ khá mạnh của hắn thì dưới sự ảnh hưởng mãnh liệt của Quý Đồng - một người thích ăn mọi lúc mọi nơi, hắn đã tăng cân từ lâu rồi.
"Tiếc ghê." Quý Đồng đổi giọng: "Chủ nhân đang tuổi lớn nên cần bổ sung rất nhiều dinh dưỡng... Bé đẹp kiểm tra thấy chiều cao của chủ nhân có sự thay đổi, có phải cao thêm không?"
Bùi Thanh Nguyên cảm thấy cách thức đối thoại này rất mới lạ, như đang đối thoại với trợ lý thông minh nên dứt khoát phối hợp với cậu: "Được rồi, về nhà đo xem."
Hắn vừa nói chuyện với hệ thống đang chuyên tâm sắm vai AI của mình, vừa đạp xe đến cổng trường.
Ngay lúc hắn đạp xe đến cổng, đột nhiên bị một người đàn ông đứng ở phòng trực bảo vệ chặn lại.
Dưới ánh trăng mờ ảo, La Chí Xương ngậm điếu thuốc, vẻ mặt không mấy kiên nhẫn, đồng phục bảo vệ thì xộc xệch. Gã đã chờ ở đây lâu lắm rồi, sao thằng nhóc này muộn thế mới tan học.
Nếu không phải chị gái gã dặn tối nay dẫn Bùi Thanh Nguyên cùng về nhà thì gã đã tan làm, về nhà xem tivi từ lâu rồi.
"Cháu trai, giận dỗi xong chưa." La Chí Xương đưa tay chắn trước đầu xe, bất mãn nói: "Về nhà với cậu, đừng để mẹ cháu lo."
Bùi Thanh Nguyên nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của cậu mình, sắc mặt thoáng lạnh xuống, chán ghét quay mặt đi: "Trong trường cấm hút thuốc."
"Tan học lâu rồi, cũng không có ai nhìn thấy, quan tâm lắm thế làm gì?" Vẻ mặt La Chí Xương khinh khỉnh, liên tục thúc giục: "Được rồi, nhanh đạp xe chở cậu về, cậu chờ cháu lâu lắm rồi, lãng phí bao nhiêu thời gian. Sao một thằng nhóc mới lớn như cháu lại cáu kỉnh với người mẹ đã tạo điều kiện cho mình khôn lớn, thực sự nghĩ mình giỏi giang đến vậy à..."
Gã nói xong định ngồi lên ghế sau xe của Bùi Thanh Nguyên, ai ngờ Bùi Thanh Nguyên lại đạp mạnh về phía trước khiến gã tóm hụt.
"Cháu không nghĩ mình giỏi." Bùi Thanh Nguyên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gã: "Ít nhất không giỏi như người đã nhiều tuổi rồi còn chơi bơi lêu lổng, sống dựa vào chị gái mình."
"Mẹ ruột của cháu không chu cấp cho cháu, nhưng lại chu cấp nuôi cậu, cháu có thể chuyển ra ngoài ở một mình, vậy cậu thì sao? Cậu chịu được không?"
La Chí Xương lảo đảo suýt nữa ngã sấp mặt, lại nghe thấy cháu trai giễu cợt mình không nể nang, mặt mũi nhất thời đen xì, trong lòng bộc phát lửa giận, cao giọng nói: "Mày nói gì đấy! Nói chuyện với người lớn mà tỏ thái độ như vậy à, không có giáo dục gì cả..."
Còn chưa nói xong, gã đã nghe thấy tiếng cười đùa của học sinh cách đó không xa truyền đến.
Kia đều là thành viên đội bóng rổ, một là đi bộ về nhà hai là chờ phụ huynh đến đón, so với Bùi Thanh Nguyên đạp xe ra thì tốc độ chậm hơn chút, lúc này thấy hắn đứng ở cổng trường mới nhao nhao chào hỏi: "Anh Bùi còn chưa về à?"
Cũng có người nhạy bén để ý đến bầu không khí kỳ lạ giữa Bùi Thanh Nguyên cùng người đàn ông bên cạnh: "Đây là bảo vệ mới đến phải không? Chú ta nói gì với anh Bùi thế?"
"Không biết, nhưng tao không thích người này, cảm thấy không phải người tốt gì nên lần nào gặp chú ta cũng đều đi vòng..."
Nhóm người lập tức tăng tốc đi đến phòng trực bảo vệ, sợ Bùi Thanh Nguyên bị người ta gây chuyện.
Trông thấy một đám con trai cao to hùng hổ đi về phía mình, La Chí Xương không hiểu sao lại rùng mình, bao lời chỉ trích chưa nói xong lập tức kẹt ở cổ họng.
Uy doanh của Phó Thành Trạch xưa nay nổi nhất nhanh chóng thay mặt mọi người lên tiếng, cậu ta liếc xéo La Chí Xương, khí phách đại ca trường bùng nổ: "Anh Bùi, sao đấy?"
"Ông ấy hút thuốc trong trường." Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh nói.
"Mẹ nó, bảo sao tao ngửi thấy mùi hôi."
"Mau dập đi!" Có người hét lên: "Để học sinh hít mùi khói thuốc, buồn nôn thật chứ, khiếu nại ông ta với nhà trường được không..."
Nghe thấy lời nói của đám học sinh kia, La Chí Xương ấy thế mà đưa tay lên cầm điếu thuốc vứt xuống đất, cuống quýt giẫm tắt.
Gã có chỗ dựa nên cũng không sợ khiếu nại gì, chẳng qua bị nhiều học sinh cường tráng hung dữ vây quanh, trong lòng thấy hơi sờ sợ.
Bùi Thanh Nguyên nhìn phản ứng buồn cười của gã, lên tiếng nói: "Trong trường cấm vứt rác bừa bãi."
Thế là tầm mắt của mọi người đồng loạt nhìn xuống tàn thuốc dưới chân gã.
Phó Thành Trạch nhanh chóng ra lệnh thêm: "Đúng là không có ý thức gì cả, chú mau nhặt lên vứt vào thùng rác đi."
La Chí Xương bị những ánh mắt như muốn động thủ làm cho run cả người, gã nghiến răng, đành phải cúi đầu đi nhặt.
Lúc khom lưng, gã nghe thấy một giọng nói thờ ơ xẹt qua bên tai: "Cậu về chuyển lời cho bà ấy, giờ cháu sống rất tốt, sẽ không quay về đó nữa đâu."
Đợi La Chí Xương ném cuống thuốc vào trong thùng rác xong, lúc ngẩng đầu lên đã thấy đám học sinh ầm ĩ kia đi xa rồi.
Mà thiếu niên đạp xe ở giữa có dáng người cao lớn, lưng thẳng tắp, được ánh trăng mờ ảo bao phủ tựa như sẽ không bao giờ ngoảnh lại.
Bùi Thanh Nguyên một đường chở ánh trăng về nhà, đồng hành với hắn còn có thêm chuyện cười.
Quý Đồng lo tâm trạng của ký chủ sẽ bị La Chí Xương ảnh hưởng nên đã lập tức mở mấy câu chuyện cười lưu trong kho dữ liệu ra.
"Có hai người đang kể chuyện cười bên bờ biển, sau đó bọn họ chết." Cậu nói bằng giọng Bé đẹp trầm bổng du dương: "Tại sao lại thế?"
Bùi Thanh Nguyễn nghiêm túc suy nghĩ, không chắc lắm mà trả lời: "Do chuyện cười quá buồn cười?"
Hắn không giỏi mấy câu hỏi đố này lắm nên biết bản thân không đoán được đáp án.
"Đúng một nửa." Quý Đồng vui vẻ cười ra tiếng máy móc: "Chuyện cười quá buồn cười nên biển cười rồi họ chết."
Bùi Thanh Nguyên:...
Hắn mất nửa ngày mới nghĩ ra đây là câu đố đồng âm.
Sóng thần, nhạt thật đấy.
Nhưng mà hắn cũng cười.
Quý Đồng tính toán thời gian về đến nhà rất chính xác, 11 phút trôi qua nhanh chóng. Bùi Thanh Nguyên để xe ở tầng dưới khu chung cư, sau đó đi vào trong thang máy lên tầng nhà ở.
Sau khi ra khỏi thang máy, đèn cảm biến âm thanh sáng lên, chiếu ra một mảng tường sạch sẽ trắng tinh. Hắn đứng dưới ánh đèn sáng ngời tìm chìa khóa, tiếng ổ khóa mở vang lên, hắn vừa kéo cửa ra, mèo trắng Hoa Hoa đã xông tới, thân mật cọ qua ống quần hắn.
Cùng lúc đó, một bóng dáng nho nhỏ cũng đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, ôm con mèo có hình trái tim trên mông kia lên.
"Hoa Hoa, sóng thần~"
Quý Đồng vẫn đang đắm chìm trong dư âm của câu chuyện cười, ôm lấy con mèo đi về phía phòng bếp.
"Meo meo meo!" Thả tui xuống!
Sóng gì mà sóng, lại định lừa nó đi tắm phải không!
Lần trước đã chứng minh cái mông của nó không bị phai màu rồi mà!
Còn mèo trong ngực cậu nhe răng ra sức chống cự, Quý Đồng vỗ nhẹ vào quả mông mềm mại của nó, đang định kiễng chân tìm đồ ăn vặt trong tủ lại chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng chạy ra ngoài.
"Nhuyễn Nhuyễn, đo chiều cao!"
Quý Đồng thấp quá nên chỉ có thể giữ cố định đầu thước dây chạm xuống sàn nhà giúp Bùi Thanh Nguyên, rồi để hắn tự cầm đầu kia đo chiều cao.
Bùi Thanh Nguyên làm theo, lúc này đồng hồ trên tay hắn đã trở thành một cái vỏ rỗng không có linh hồn, chỉ còn lại chức năng xem giờ đơn giản nhất.
Hắn giữ chặt thước dây, lấy xuống xem thấy dừng ở 182.
"Cao lên 1cm thật này!" Quý Đồng hưng phấn nói: "Tốt quá, sắp vượt qua 185 rồi!"
"Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta nên mua một cái miếng dán chiều cao hình hươu cao cổ, cái loại mà có cổ rất dài, mỗi khi đo chiều cao lại gạch một đường ngang ở bên cạnh ấy, nghe nói có nhiều gia đình loài người đều làm như thế."
Hệ thống của hắn đề xuất cho hắn với vẻ mặt mong chờ. Bùi Thanh Nguyên ghi nhớ cẩn thận để chuẩn bị ngày mai đi mua.
Dưới ánh đèn trần ấm áp, Hoa Hoa vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Quý Đồng, tò mò nghịch thước dây, thoạt nhìn rất ngốc nghếch.
Quý Đồng ở bên cạnh chuyên tâm dùng ngón tay để đếm tốc độ tăng chiều cao của hắn: "Em quen ký chủ được một tháng, ký chủ tăng được thêm 1cm, cứ thế thì chỉ cần bốn tháng nữa là có thể cao hơn Phó Thành Trạch rồi, nếu qua tiếp một năm nữa..."
Hoa Hoa thấy chủ nhân nhỏ xòe ngón tay thì lập tức bỏ cuộn thước dây lạnh buốt xuống, duỗi móng vuốt đầy thịt của mình ra rồi bắt chước cậu. Quý Đồng làm toán, nó cũng meo meo theo, một người một mèo ngồi cùng nhau, hình ảnh hết sức hài hòa.
Gương mặt lạnh lẽo của Bùi Thanh Nguyên bỗng chốc trở nên dịu dàng.
Ai đó sẽ nhảy cẫng lên vui vẻ thay hắn chỉ vì một cm không đáng để ý kia.
Vì thế hắn không nói gì, chỉ kiên nhẫn lắng nghe Quý Đồng tính toán chiều cao tương lai của mình càng ngày càng thái quá.
Tầm mắt hắn lướt qua căn phòng khách ấm áp cùng ban công rộng rãi, thấy bóng đêm tĩnh lặng ngoài cửa sổ, cảnh vật yên ắng, vô số cửa sổ được thắp sáng bởi những ánh đèn tương tự, chiếu ra những gia đình khác nhau.
Bùi Thanh Nguyên mơ hồ suy nghĩ, đây dường như là ngôi nhà mà hắn hằng mong ước.
...
Đôi lời của tác giả:
*Chuyện cười về sóng thần kia lấy trên mạng nha, không phải tui nghĩ ra đâu~
Lúc Nhuyễn Nhuyễn thử rút ngắn khoảng cách với các bạn mới:
"Để kể cho các cậu nghe một câu chuyện cười. Ngày xưa có hai người đang kể chuyện cười bên bờ biển..."
Sắp cho ông cậu đáng ghét biến mất khỏi trường rồi!
Chú thích:
*Chuyện cười quá buồn cười nên biển cười rồi họ chết.
Biển cười là hải tiếu (海笑: hǎi xiào) đồng âm với hải khiếu (海啸: hǎixiào), mà hải khiếu có nghĩa là sóng thần. Một câu chuyện cười bonus giải đố rất chi là Đồng Đồng...