Phó Thành Trạch nghi ngờ thính lực của mình có vấn đề.
Sao cậu ta không hiểu đứa bé này đang nói cái gì?
"Anh em là ai?"
Cậu ta bỗng nhớ đến hai anh em mà đám con gái nhắc ban nãy, lập tức ngẩng đầu lên, thấy Bùi Thanh Nguyên đang xếp hàng mua bánh kếp bên kia.
Nhưng cậu học sinh mặc đồng phục giống cậu ta kia chỉ lạnh nhạt liếc một cái rồi quay đi.
Phó Thành Trạch càng không nghĩ ra: "Anh em? Anh còn không biết là ai thì sao lại đi đánh được?"
Cậu ta là bá chủ Trung học số Hai, hàng ngày đi học chỉ toàn ngủ, hết tiết thì đi đánh bóng rổ, tan học lại đến quán net quyết chiến sinh tử với đối thủ một mất một còn bên Trung học số Năm đối diện, thỉnh thoảng mới đi đánh nhau, chẳng bao giờ để ý đến người trong trường ngoài các bạn nữ xinh xinh.
Học kỳ mới vào tháng 9 vừa khai giảng không lâu. Trước đó, Bùi Thanh Nguyên chuyển đến theo quy trình bình thường, tuy ngoại hình xuất chúng được rất nhiều bạn nữ chú ý nhưng cũng không được tính là nổi danh trong trường. Ví dụ như Phó Thành Trạch không biết hắn, chẳng qua cuối tuần vừa rồi, sau khi nghe được chuyện kỳ lạ ly miêu hoán thái tử từ chỗ Bùi Ngôn nên mới nhớ kỹ cái tên Bùi Thanh Nguyên này.
Cho nên ngay cả khi người cậu ta nói muốn đánh là Bùi Thanh Nguyên xuất hiện trước mặt thì cũng không ráp vào được.
Đứa bé nghe cậu ta nói vậy, trong nụ cười đáng yêu lập tức nhiễm chút khó hiểu: "Anh không biết anh ấy, vậy sao lại nói cả nhà tên giả mào đều rất tồi tệ?"
Nghe thấy câu hỏi sắc bén kia, Phó Thành Trạch đột nhiên mắc kẹt, cậu ta há miệng, muốn nói song lại lưỡng lự, mãi một lúc sau đầu óc không phát triển lắm của cậu ta mới hiểu ra: "Anh em là Bùi..."
Phó Thành Trạch chưa nói xong, Quý Đồng đã kiễng chân khẽ giật vạt áo cậu ta, ngắt lời: "Anh cao quá làm em ngẩng đầu rõ mệt, anh ngồi xuống nói chuyện với em được không?"
Nghe thấy nửa câu đầu của đứa bé, trong lòng Phó Thành Trạch không khỏi cảm thấy kiêu ngạo được khắc sẵn trong DNA, đã thế còn hắng giọng than phiền: "Cao 1m85 công nhận là hơi phiền thật."
Sau đó Phó Thành Trạch rất nghe lời, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cậu bé.
Bị đứa bé cắt ngang như vậy, tinh thần thề phải trút giận thay Bùi Ngôn ban nãy dường như bị đánh tan hơn nửa.
Lúc này cậu ta kiềm chế giọng của mình xuống, bình tĩnh xác nhận: "Anh em là Bùi Thanh Nguyên à?"
Quý Đồng gật đầu, nghiêm túc nhìn cậu ta: "Đừng gọi anh ấy là tên giả mạo, anh ấy không làm gì sai hết, là người vô tội."
Giọng cậu rất nhỏ, cố gắng không để Bùi Thanh Nguyên nghe thấy dù cách đám người đang líu ríu bên kia.
"Anh ấy bị đánh tráo từ lúc rất nhỏ, nhỏ đến mức chưa biết gì cả, đó là lỗi của người lớn. Nếu anh ấy có thể tự lựa chọn, nhất định sẽ muốn được ở bên mẹ mình mỗi ngày."
Giọng Quý Đồng giòn tan, không chứa quá nhiều cảm xúc, đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn cậu ta như thể đang trần thuật lại một chuyện nhỏ bé bình thường, nhưng chẳng hiểu sao Phó Thành Trạch nghe xong lại thấy hơi buồn.
Cậu ta nhớ lại những lời hung ác của bản thân mấy phút trước, chợt cảm thấy áy náy.
Quả thực Bùi Ngôn không nói lời nào xấu về Bùi Thanh Nguyên, chỉ nói mẹ nuôi đã lén lút đánh tráo cậu ấy với Bùi Thanh Nguyên trong bệnh viện. Vốn tưởng rằng sau khi sửa chữa sai lầm, cuộc sống của hai gia đình sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa. Nhưng trong bữa tiệc chào mừng cậu ấy do nhà họ Bùi tổ chức lại thấy Bùi Thanh Nguyên bất ngờ xuất hiện, không biết chỉ là trùng hợp hay vì gì khác.
Ấn tượng đầu tiên giữ vai trò chủ đạo, cậu ta cho rằng Bùi Thanh Nguyên sống trong gia đình giàu có hơn mười năm trời, nhất định đang lưu luyến cuộc sống ở nhà họ Bùi, không muốn rời đi, muốn tranh giành cha mẹ với Bùi Ngôn, quả nhiên là nòi nào giống ấy với người mẹ ruột đã làm ra chuyện kia.
Nhưng trên thực tế cậu ta hoàn toàn không biết Bùi Thanh Nguyên, cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, mà chỉ vì cái nhìn phiến diện xuất phát từ lập trường và ấn tượng ban đầu rồi cứng nhắc định nghĩa cho hắn thành người như vậy.
Vì thế Phó Thành Trạch lại ngồi xổm thấp hơn nữa, bắp chân vốn đang căng cứng cũng mềm nhũn theo, hơi khó mở miệng: "Xin lỗi, anh không nên nói như vậy."
Sau đó cậu ta bỗng nghĩ tới một vấn đề: "Không phải hai người họ đều là con một à?"
Sao tự nhiên lại xuất hiện một đứa bé gọi Bùi Thanh Nguyên là anh?
Quý Đồng thầm nghĩ điều này sẽ giúp ký chủ xử xong một nhân vật phản diện tiềm ẩn, mình đúng là AI thông minh nhất trong giới hệ thống, cậu bình tĩnh đáp lại: "Anh Thanh Nguyên làm gia sư cho em, em rất thích anh ấy, papa mama của em bận việc mặc kệ em, nếu em thực sự có anh trai như thế thì tốt rồi."
Đối với thiết lập bịa đặt "Đứa bé ba tuổi sống trong gia đình giàu có và được dạy kèm bởi Bùi Thanh Nguyên" này, Quý Đồng càng nghĩ càng thấy hài lòng, quyết định dùng nó làm thân phận đối ngoại cho mình đồng thời hoàn thiện hơn nữa.
Như vậy lỡ như có người muốn tìm papa mama của cậu, tuy cậu tạm thời không thể biến thành người nhưng có thể xâm nhập vào hệ thống truyền tin thông qua dữ liệu, rồi tạo ra giọng nói của một người phụ nữ mạnh mẽ thanh lịch hay giọng nói của chủ tịch lạnh lùng hà khắc, hơn nữa cậu còn có thể cãi nhau hoặc làm nũng với papa mama trong điện thoại.
Cậu sẽ gọi nó là màn điều khiển từ xa qua mạng đầy thú vị.
Phó Thành Trạch không mảy may nghi ngờ lời giải thích của cậu, trong đầu đã tự suy diễn ra câu chuyện hai anh em không chung dòng máu, đều không được cha mẹ yêu thương làm bạn với nhau đầy thương cảm.
Cậu ta vỗ ngực đảm bảo: "Em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không bắt nạt anh trai em, từ nay về sau anh sẽ bảo vệ cậu ấy."
"Anh tốt thật đấy." Ánh mắt Quý Đồng dời dần xuống chiếc bánh kếp nóng hổi trong tay cậu ta: "Bánh kếp thơm ghê."
Phó Thành Trạch nghe vậy sờ đầu cười ngây ngô, vẫn chưa nhận ra mình sắp mất cái gì.
"Có phải ngày nào anh cũng ăn bánh kếp nên mới cao được như vậy không? Em muốn sau này lớn lên cũng cao giống anh, hâm mộ quá."
Một giây sau, Phó Thành Trạch vung tay lên, đưa cái bánh kếp cho Quý Đồng không chút do dự.
"Gen của anh tốt, biết làm sao được. Em ăn đi này, phấn đấu tăng chiều cao!"
Quý Đồng cười tít mắt, cắn một miếng bánh kếp chiến lợi phẩm thơm ngào ngạt: "Cảm ơn anh cao nhé."
Khá thỏa mãn với xưng hô này, Phó Thành Trạch cưỡi xe đạp, huýt sáo suốt cả đường đến trường, còn lời nói hùng hồn đầy chí khí muốn đánh người ta đến mức gọi bố ban nãy cũng quên sạch sành sanh.
Mà bên kia, Bùi Thanh Nguyên thấy Quý Đồng có thêm một chiếc bánh kếp trong tay, chạy trở lại với cặp chân ngắn của mình, giọng điệu cực kỳ đắc ý: "Chúng ta mỗi người một cái, em lừa được bữa sáng của anh đó, thể nào anh đó cũng đói bụng."
Bùi Thanh Nguyên không hỏi cậu đã nói chuyện gì với Phó Thành Trạch, nhưng sự hiểu biết với trí thông minh của hệ thống này lại tăng lên một tầm cao mới.
Lúc đầu hắn mua cho Quý Đồng một chiếc bánh kếp nhân trứng thịt, giờ mỗi người một cái, tuy hắn ăn sáng rồi nhưng mới có tí cháo nên vẫn chưa no, giờ thấy Quý Đồng ăn ngon thế kia thì cũng thấy đói theo.
Buổi sáng mùa thu đầy nắng ấm, làm sáng bừng tâm trạng của mọi người. Bùi Thanh Nguyên và Quý Đồng ngồi song song nhau cạnh xe đạp ăn bánh kếp, bóng cây hắt xuống những vệt sáng lốm đốm.
Quý Đồng đói từ chiều qua đến tận bây giờ nên ăn rất thành kính: "Bánh kếp ngon quá, làm con người thật tốt."
Bùi Thanh Nguyên nghe lời cảm khái kỳ lạ đến từ AI này, khóe miệng khẽ giương lên: "Nếu em thích thì sáng nào anh cũng dẫn em đến mua."
"Chúng mình ăn sáng cùng nhau." Quý Đồng gật đầu không ngừng: "Giờ em không thấy bữa sáng của nhà ký chủ ngon nữa, còn cái này ngon."
Nhà họ La bây giờ còn chưa nghèo đến mức ăn cháo sống qua ngày, chẳng qua làm vậy thì tiện nhất, từ khía cạnh này đã cho thấy La Tú Vân chưa đủ quan tâm đến đứa con trai ruột Bùi Thanh Nguyên đang cần bổ sung đầy đủ dinh dưỡng này của mình.
Không biết lúc Bùi Ngôn đi học, mỗi sáng La Tú Vân đã chuẩn bị bữa sáng gì cho cậu ta.
Quý Đồng nghĩ kiểu gì cũng không phải cháo hoa dưa muối với đậu phụ lên men.
Bùi Thanh Nguyên hiển nhiên cũng hiểu điều này, hắn cụp mắt, lên tiếng trả lời: "Được."
Hắn thích buổi sáng bất chợt khác hẳn mọi khi này.
Ánh nắng in bóng hai người xuống mặt đường nhựa, chói mắt lại nóng rực.
Tháng ngày sau khi chuyển đến nhà họ La, hắn đi đâu làm gì cũng chỉ có một mình, nhưng giờ bên cạnh lại có thêm một cái bóng nho nhỏ.
"Hình dạng của hệ thống là gì?" Bùi Thanh Nguyên đột nhiên hỏi cậu: "Em... trông như thế nào?"
Quý Đồng trả lời rất nhanh: "Là một người máy nhỏ được tạo thành từ chuỗi dữ liệu, vóc dáng không cao, cả người tỏa ra màu xanh lá cây, thỉnh thoảng lại rơi hạt điện tử như kiểu con người rụng tóc ấy, ngoài ra còn có thể đổi màu nữa."
Cậu vốn có thể biểu diễn trực tiếp cho Bùi Thanh Nguyên xem, nhưng trước mặt người khác thì không tiện.
"Ký chủ phải nỗ lực làm nhiệm vụ, chờ giá trị trưởng thành đủ rồi chúng ta sẽ có thể gặp nhau trong không gian ý thức."
Bùi Thanh Nguyên nghiêm túc tưởng tượng dáng vẻ mà cậu miêu tả, cam kết: "Anh hiểu rồi."
Ăn sạch bánh kếp xong, Quý Đồng hài lòng xoa bụng, đồng thời nhận được một tin nhắn từ trung tâm hệ thống.
[20 phút nữa sẽ tổ chức cuộc họp khẩn cấp tại trung tâm hệ thống, yêu cầu toàn bộ hệ thống sắp xếp xong xuôi lịch trình trong ngày để tránh ảnh hưởng đến ký chủ cùng cốt truyện, nhất thiết phải có mặt đúng giờ.]
... Bé biên tập của trung tâm hệ thống này lúc thông báo giống người phết.
Chuẩn bị gặp các đồng nghiệp hệ thống khác, Quý Đồng thấy vô cùng hào hứng, cậu nhìn Bùi Thanh Nguyên: "Ký chủ, lúc nữa em phải đến trung tâm hệ thống họp, thời gian chưa xác định, chắc sẽ mất một lúc ký chủ không liên lạc được với em, ký chủ đừng lo nhé."
Bùi Thanh Nguyên cảm thấy rất ngạc nhiên với những gì cậu sẽ làm hôm nay, hắn tiêu hóa kiến thức mới lạ rằng hệ thống thế mà cũng phải họp xong mới lên tiếng: "Ừm, anh biết rồi."
Hắn cũng ăn xong bữa sáng thứ hai rồi nên cũng phải đến trường thôi.
Quý Đồng ngồi trên lề đường, vui vẻ vẫy tay với hắn: "Tối tan học rồi gặp lại nhé."
Bùi Thanh Nguyên đạp xe trong gió, lên tiếng đáp lại: "Tan học gặp lại."
Từ trước tới nay chưa từng có ai nói với hắn tan học gặp lại cả.
La Tú Vân không nói, người đã từng là mẹ hắn Diệp Lam Đình cũng không, người quanh năm bận rộn đi sớm về khuya như Bùi Minh Hồng lại càng không.
Chiều đến, Diệp Lam Đình luôn dành thời gian cùng một nhóm quý bà xinh đẹp tinh tế chẳng kém cạnh với mình, ngắm hoàng hôn trong khu vườn được chăm sóc cẩn thận, than thở về những ông chồng thường xuyên vắng nhà, chỉ biết tiêu tiền để làm niềm vui, bàn tán những giai thoại trong giới quyền thế được cập nhật mỗi ngày, không ngờ có một ngày chuyện nhà mình cũng trở thành một phần trong đó.
Liệu Bùi Ngôn đến đó rồi có thay đổi mọi thứ hay không?
Hắn mơ hồ nghĩ, bất giác tăng tốc, dùng sức lao vào trong gió.
Trước cổng trường Trung học số Hai hôm nay có vẻ rất ồn ào, trên mặt các học sinh tràn ngập vẻ hưng phấn khó tả nào đó, nhiều người còn đang thì thầm bàn tán với nhau.
"Thật hay giả đấy? Trường bọn mình còn có con nhà giàu khủng như vậy cơ à?"
"Đương nhiên là thật. Này, bọn cậu gặp học sinh chuyển trường đó chưa, lớp nào thế? Mà bố mẹ bọn họ cũng tàn nhẫn thật đấy, để con trai giả mạo chuyển tới trường con trai ruột từng học."
"Lớp A3, tớ gặp rồi, đẹp trai cực - má, người vừa đi vào kìa!"
"Anh Phó mà? À tớ nghe nói buổi sáng anh Phó còn bảo muốn xử lý tên giả mạo... Anh Phó anh Phó! Ở đây!"
Sau khi đến trường, Phó Thành Trạch đi vào lớp ngồi xuống, thấy bạn ngồi bàn bên đang ăn bánh mì thì bụng sôi ùng ục hai tiếng, mới nhớ ra hình như mình chưa ăn sáng.
Cậu ta đành phải xuống tầng mua thêm lần nữa, ai ngờ đi được nửa đường lại bị thằng bạn lắm chuyện gọi lại.
Phó Thành Trạch mất kiên nhẫn, vừa quay đầu lại, ánh mắt đã va thẳng vào Bùi Thanh Nguyên đang đẩy xe vào.
Dưới ánh mắt rực lửa hóng drama không chê lớn chuyện của quần chúng vây xem, vẻ mặt Bùi Thanh Nguyên vẫn không có biểu cảm gì, hắn đương nhiên còn nhớ Phó Thành Trạch nói muốn đánh mình lúc mua bánh kếp.
Hắn chưa đánh nhau bao giờ nhưng từ nhỏ đã học taekwondo với karate để phòng thân, cho nên chưa chắc đã thua Phó Thành Trạch - người cao to đang hừng hực lửa giận trước mặt lúc này.
Ngay khi hắn chuẩn bị xắn tay áo lại thấy Phó Thành Trạch sải bước đến bên cạnh cậu học sinh đang đổ thêm dầu vào lửa kia, không hề nể nang mà gõ cho một cái rõ mạnh vào đầu.