Không Được Vãng Sinh

Chương 18



Tết Nguyên Tiêu* hôm đó, Hứa Bán Hạ theo lệnh của Phùng Thái Thái, đến sân bay đón Phùng Ngộ về nhà. Chỉ mới ra ngoài được năm ngày, khuôn mặt mập mạp của Phùng Ngộ đã tái nhợt và phờ phạc, có thể thấy anh ta ngồi rất rất nhiều lần trên bàn rượu. Theo Phùng Ngộ thì anh ta đã nhìn ra một manh mối sau một ngày chạy lên chạy xuống trong xưởng thép, biết rằng năm nay chắc chắn sẽ khác với mấy năm trước, sự thiếu hụt nguồn cung năm nay là hậu quả của việc giải tỏa nhà kho một cách buông thả vào năm ngoái, cũng là hậu quả của việc mùa đông năm nay ấm và mùa xuân đến sớm. Hơn nữa, đêm đó trên bàn rượu anh ta đã biết được, mỗi ngày xưởng thép sản xuất được 10% sản phẩm, nhưng chỉ phân phối được 7% số hàng, chỉ cần việc quay vòng vốn thuận lợi, anh ta sẽ lập tức ngừng tích trữ. Chỉ vì chính họ cũng đã lường trước được việc giá cả tăng lên, nên liền đi đầu cơ tích trữ.

*[Tết Nguyên Tiêu là ngày lễ hội cổ truyền tại Trung Quốc và là tết Thượng Nguyên tại Việt Nam. Lễ hội trăng rằm từ giữa đêm 14 trọn ngày 15 cho đến nửa đêm 15 của tháng giêng Âm lịch.]

Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm, Phùng Ngộ cũng hiểu một chút, rằng việc buôn bán chặt chẽ mới chỉ là bước khởi đầu, bây giờ trong kho của xưởng thép vẫn còn hàng, còn có thể lấy được hàng nhờ vào ngoại lực. Chỉ chờ đến lúc giá cả tăng lên, các xưởng máy thép sẽ bán hết hàng, còn các đại lý thì lại ở trong thời điểm đua nhau tăng giá khốc liệt, lúc đó nếu muốn lấy được hàng, chỉ có thể đánh tay đôi. Ngày hôm sau, khi bàn bạc về ý tưởng này với Hứa Bán Hạ, cả hai người đều cảm thấy trưng bày hàng hóa càng sớm càng tốt mới chính là quyết định cuối cùng. Vì vậy, Phùng Ngộ lập tức chạy tới ngân hàng, rút ra bốn vạn nhân dân tệ tiền mặt trong thẻ tín dụng, cười hì hì rồi nhét vào ngăn kéo của người quản lý. Bốn vạn nhân dân tệ thậm chí còn chưa được bao lại, nhìn thoáng qua cũng thấy rõ bốn xấp tiền một trăm nhân dân tệ đã đóng dấu của ngân hàng, giống như tấm thẻ ghi giá rõ ràng, đối phương cũng không cần phải bận tâm suy đoán. Bên kia cũng rất vui vẻ, lập tức đồng ý, ngày mai sẽ bắt đầu thu xếp sản phẩm theo thông số tiêu chuẩn mà Phùng Ngộ muốn, giao hàng trong vòng ba ngày.

Tiền cứ thế chồng chất, Phùng Ngộ đánh chiêu này rất chính xác, ra sức mà đánh, vì vậy sáng sớm hôm nay, anh ta đã giám sát con thuyền chở hàng và bắt đầu vận chuyển, sau đó mới dám gác lại nỗi lòng đã mang về nhà trong suốt năm ngày. Nên khi nhìn thấy Hứa Bán Hạ, anh ta liền than thở: "Béo à, cô nói xem nếu ngày đó tôi cầm vào hai vạn nhân dân tệ, liệu hôm nay có thể giao hàng cho tôi sớm như vậy không?"

Hứa Bán Hạ vừa lái xe, vừa cười nói: "Chỉ sợ là sẽ mất thêm vài ngày nữa, nhưng Lão đại à, tôi nghĩ bốn vạn của anh vẫn đáng giá, chia đều bình quân cho hàng hóa của anh, mỗi tấn cũng thêm được hai mươi tệ, nhưng mấy hôm nay giá cả tăng từng ngày từng đêm, nếu xưởng thép kéo dài đến mười ngày nửa tháng, thì mức tăng cũng phải hơn hai mươi tệ, hai vạn mà anh từ chối bán cũng sẽ không đủ. Đợi vài hôm nữa anh sẽ thấy hai vạn nhân dân tệ gửi vào mà anh cũng không được giao hàng, nếu sốt ruột muốn gửi tiếp hai vạn nữa, còn phải xem thường bên kia, hậu quả còn tồi tệ hơn nhiều so với việc anh hành động dứt khoát, hào phóng đập xuống bốn vạn tệ. Muốn bắt sói thì đừng tiếc trẻ nhỏ, Lão đại anh nói đúng."

Phùng Ngộ thở dài, nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn hơi bảo thủ, nếu tôi nghe theo ý của cô trước tết nguyên đán thì tôi sẽ mua tất cả số tiền gửi vào xưởng thép, việc lớn là có không có chỗ đỗ xe, xe nâng vận chuyển đã bị hỏng, bây giờ cũng không cần tự đi một chuyến, chi ra bốn vạn nhân dân tệ mà không nói gì, giá cả cũng phải cao hơn rất nhiều so với trước đây."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Lão đại, so với bên trên thì không đủ, so với bên dưới thì lại thừa, anh có can đảm ném đi bốn vạn nhân dân tệ, cho dù hôm sau Quách Khải Đông có đi cùng anh, thì tiền vẫn không phải của anh ta, nhất định phải báo cáo xin chỉ thị của Cừu tổng, có lẽ phải đợi Cừu tổng tự tay gửi đi thì anh ta mới có thể yên tâm được. Không biết là cả đi và đến sẽ chậm bao nhiêu ngày nữa? Nếu không tin thì anh chờ xem, Cừu tổng nhất định sẽ tự tìm tới cửa bảo anh đi tìm hiểu giá cả thị trường, để xem anh có phải đầu tư tiền để mở đường hay không."

Phùng Ngộ cười nói: "Ha ha, làm sao tôi có thể gửi tiền ra ngoài chứ? Xưởng thép chịu chuyển hàng sớm là nhờ có mặt mũi của Phùng Ngộ tôi đây, tôi cần tiền mở đường để làm gì chứ? Tôi chưa nghe chuyện này bao giờ, ha ha ha."

Hứa Bán Hạ nghe xong cười nói: "Chuyện đã qua rồi, lần này Quách Khải Đông sẽ không giết anh sao? Nhất định Cầu tổng đã nghi ngờ anh ta có ý đồ xấu."

Phùng Ngộ mỉm cười nói: "Tại sao cả hai người họ lại cần chúng ta hãm hại? Vốn dĩ đã nghi ngờ lẫn nhau, ghét bỏ nhau, nhưng lại ỷ lại vào nhau, không thể làm gì nếu không có người kia mà thôi. Giống như hai người họ, nếu tôi nói với họ về chuyện gửi tiền vào, ai biết bọn họ sẽ nói gì khi cãi nhau, truyền tin đi, chẳng may có chuyện nguy hiểm, người khác sẽ không hại tôi sao? Mọi người trong ngành đều sẽ biết tôi to mồm, sau này còn ai dám tiếp cận tôi nữa? Không lẽ tôi phải đập nát thương hiệu của bản thân sao? Tôi sẽ không làm những việc có lợi cho người khác mà gây hại cho chính mình."

Hứa Bán Hạ nghe xong cười hì hì, đúng vậy, ai lại thích làm những việc có lời cho người khác mà lại gây hại cho bản thân chứ. Lại còn là giúp đỡ những loại người thiếu hiểu biết: "Lão đại, mấy ngày qua lão Tống mang tới sáu nghìn tấn hàng, tôi thấy trong đơn hàng anh ta đưa, có vài loại anh dùng được, tôi kiến nghị anh nên quyên tiền để mua lại, nhìn xu hướng gia tăng này đi, trong vòng hai tháng không thể tiêu hóa được."

Phùng Ngộ cũng biết sự biết ơn của Hứa Bán Hạ, cô đã nói như vậy, mà bản thân cũng đã đoán thị trường theo cách tương tự, anh ta gần như không cân nhắc nữa, nói: "Đợi tới lúc về tôi sẽ liên hệ với mấy người bạn, để xem ai có dư tiền thì mượn dùng một chút. Béo à, lần này cô làm được việc lớn rồi."

Hứa Bán Hạ cười ha ha, một lúc sau mới nói: "Đến hôm qua, mới bắt đầu không lỗ nữa. Nhưng tôi đã liên lạc với Lão Tống để chuẩn bị bắt đầu kinh doanh nhập lô phế liệu tiếp theo. Sau thành công của đợt hàng lần này, tôi đã nói chuyện với ngân hàng, họ đã hứa là sẽ không thu toàn bộ tiền đặt cọc của tôi, nhưng cũng không khách sáo cho lắm, vẫn muốn thu tôi 80%. Tôi muốn đẩy nhanh tiến độ hoạt động, dồn hết sự phấn đấu để hoàn thành đợt kinh doanh lần thứ hai này trong thời điểm giá cả đang tăng lên." Điều mà Hứa Bán Hạ không nói là kết quả của cuộc bàn bạc của cô với Lão Tống, sau khi chuẩn bị dọn sạch toàn bộ sáu nghìn tấn thép mà Lão Tống mang về cô sẽ sử dụng khoản thanh toán này để ứng trước tiền của ngân hàng để mở thư tín dụng. Tổng Giám đốc Công ty Lão Tống đã phê chuẩn kế hoạch này. Mặc dù lúc này bảo Phùng Ngộ mua hàng là chuyện tốt đối với anh ta, nhưng Hứa Bán Hạ cảm thấy nếu cô nói ra cả kế hoạch của mình, không biết trong lòng Phùng Ngộ sẽ nghĩ như thế nào. Tốt hơn hết là nên cẩn thận một chút.

Phùng Ngộ cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Béo à, bây giờ cô đang làm việc lớn. Mặc dù bước ngoặt này khó hơn một chút, nhưng dù sao thì kết thúc cũng sẽ tốt đẹp thôi. Có tài chính của công ty Lão Tống ủng hộ, nếu cô chơi tốt gần như có thể bán sạch hàng trong tay rồi."

Hứa Bán Hạ vội vàng nói: "Nếu không nhờ có Lão đại giúp đỡ trước tết nguyên đán thì tôi cũng sẽ không được như ngày hôm nay. Lão đại nói đúng, chỉ cần tôi làm chặt tất cả khâu, thì việc buôn bán không có gì khó. Nên tôi dự định rút một phần tiền riêng của mình ra làm cái bến tàu mà anh đã từng nhắc đến với tôi trước đây. Mấy ngày nay tôi đang chạy đi mua đất, đất xung quanh sân của tôi không phải đất nông nghiệp, quản lý lỏng lẻo, chỗ đó lại không thích hợp cho nghề nuôi trồng thủy sản, chính quyền địa phương cũng đang ước có người nào quan tâm đến nó. Tôi muốn chờ đê biển được vây lại, lợi thế ở đó quá rõ ràng, nên phải sớm ra tay, không để người khác cướp mất được, kể cả khi có kẻ cướp nó để nâng giá lên một xu cũng không được."

Phùng Ngộ biết tính tình của Hứa Bán Hạ, cười hì hì nói: "Đúng vậy, mảnh đất họ Hứa, ai dám cắm vào?" Đang nói chuyện điện thoại của Phùng Ngộ reo lên, Phùng Ngộ ừ ừ à à một lúc, đặt điện thoại xuống và nói với Hứa Bán Hạ: "Tiểu Hứa, đưa tôi đến chỗ của Tiểu Lý, Tiểu Lý đang bị bệnh, bây giờ tôi không thể không đến thăm cô ấy được. Cô giúp tôi hẹn Cừu tổng ra ngoài, làm gì cũng được. Tôi đã nói với vợ rằng tôi bị Cừu tổng ngăn lại không thể về nhà được."

Mặc dù Hứa Bán Hạ còn cảm thấy có lỗi với Phùng Thái Thái vì năm trước đã giúp Phùng Ngộ che giấu việc này, nhưng nước đến chân vẫn phải giúp Phùng Ngộ. Loại chuyện này, cô cảm thấy chỉ cần Phùng Ngộ có thể giữ chặt hai đầu, cô cần gì phải lo nữa: "Lão đại, anh không biết là bây giờ Cừu tổng đã rất chán nhìn thấy tôi à, làm sao có thể vì cho tôi chút mặt mũi mà lừa gạt tôi lâu như thế được? Trừ khi tôi giúp anh ta tiếp tục vạch trần lòng tham tiền của Quách Khải Đông. Nhưng nếu chuyện này bị bại lộ, tôi không biết bọn họ sẽ làm gì nữa, Lão đại, lúc đó anh phải lo chuyện cho tôi đấy."

Phùng Ngộ cười nói: "Tiểu Hứa, chỉ là đúng lúc để cứu vãn mối quan hệ của cô với lão Cừu thôi, sau này bọn họ xảy ra chuyện gì thì cứ mặc kệ đi, lo cho họ làm gì. Họ còn có thể làm gì khác sao? Cừu tổng không thể tìm được người có thể thay thế Quách Khải Đông, Quách Khải Đông cũng không tìm được người tốt hơn để ký sinh, bọn họ sẽ phải tiếp tục trộn lẫn với nhau. Đừng sợ, có chuyện gì mà tôi có thể để cô làm vật hy sinh được sao? Đừng lo lắng, tôi sẽ hẹn Cầu tổng ra ngoài cho cô, tôi sẽ đến trước, cô có thể lo phần còn lại."

Mặc dù nghĩ đến nếu hai người Cầu Quách làm ầm lên, có khả năng tiền của Triệu Lũy sẽ không thể rút ra dễ dàng được, nhưng cân nhắc rằng Triệu Lũy cũng đã hứa đầu tư, thì việc có tiền thật trong đó hay không là điều tốt nhất tiếp theo, huống chi số tiền đầu tư của anh ta cũng không quá lớn, chủ yếu là anh ta đã đồng ý hợp tác hết lòng. Về tiền bạc, chủ yếu vẫn phải dựa vào vào sự hợp tác của Công ty Lão Tống. Bây giờ Phùng Ngộ đã đề xuất, tốt hơn hết là giúp Phùng Ngộ trước, hơn nữa Phùng Ngộ đã đích thân gọi điện hẹn Cừu tổng ra ngoài, chẳng khác nào đang đổ trách nhiệm của anh ta lên cô rồi, bây giờ cô lại phải ra sức từ chối, điều đó thật khó coi.

Những lời Phùng Ngộ nói với Cừu Tất Chính rất thẳng thắn: "Cừu Tổng, tôi đã nghĩ vài điều về dịp tết nguyên đán, bây giờ tôi nghĩ rằng tôi cũng nên cho anh biết rồi. Về phương diện này tôi là một kẻ nghiệp dư, nên tôi đã yêu cầu Hứa Béo giải thích cho anh, hơn nữa hôm nay tôi mới về nhà cũng không có thời gian. Tốt nhất là anh nên đợi chúng tôi ở cổng khách sạn Trọng Sơn nhỏ ngay lập tức, tôi sẽ đưa Béo tới cho anh."

Không cần tưởng tượng cũng có thể đoán được Cừu Tất Chính sẽ nghĩ gì sau khi nhận được một cuộc gọi như vậy. Phùng Ngộ đặt điện thoại xuống liền nói: "Sớm muộn gì tôi cũng phải nói cho Cừu tổng rằng tôi ghét nhất hành vi này của Quách Khải Đông. Bây giờ tôi đang giấu chuyện đó giúp Quách Khải Đông, sau này những người khác cũng sẽ giấu giếm tôi giúp cấp dưới của tôi, cùng một lý do. Chi bằng bán cái tình cảm cá nhân cho Cừu tổng."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Đúng vậy, toàn nghe người ta kêu gọi những người vô sản trên toàn thế giới đoàn kết lại, khi nào thì tư sản chúng ta cũng đoàn kết lại." Nhưng trong lòng Hứa Bán Hạ nghĩ đến khoản kinh doanh vận chuyển mà Quách Khải Đông nắm giữ, chẳng may Quách Khải Đông biết được chính Hứa Bán Hạ cô đã gây rắc rối, chẳng biết anh ta có chơi chiêu chó tức nhảy tường*, phá đám việc kinh doanh của Đồng Kiêu Kỵ hay không? Xem ra hôm nay lúc nào cũng cần phải nói chuyện với Phùng Ngộ trong lúc chờ liên lạc với Cừu tổng mới được.

*[Chó tức nhảy tường: Khi bị dồn điên lên thì chó cũng nhảy qua tường được, ý nói khi đi vào đường cùng rồi thì có thể không màng tới gì mà hành động cực đoan.]

Vì vậy, sau khi lên xe của Cừu Tất Chính tại khách sạn nhỏ Trọng Sơn, câu nói đầu tiên của Hứa Bán Hạ là: "Phùng tổng vốn định đích thân tháp tùng* cùng Cừu tổng một chuyến, nhưng thực sự không có thời gian nên đã nhờ tôi làm người tiếp chuyện giúp anh ấy. Có lẽ tôi không hiểu mọi chuyện toàn diện được như Phùng tổng, chờ lúc trở về chúng ta hỏi lại Phùng tổng một chút."

*[Tháp tùng: Là đi cùng một lãnh đạo cấp cao.]

Cừu Tất Chính nghi ngờ nói: "Tiểu Hứa, cô có thể nói sơ qua trước cho tôi nghe để tôi có cái manh mối được không."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Cừu tổng, chúng tôi chưa thu được bằng chứng xác thực về vấn đề này, đó chỉ là sự kết hợp những hiện tượng bất thường khác nhau và một số suy đoán, Phùng tổng nói không thể đánh lừa anh, đúng hay sai đều phải do Cừu tổng phán xét. Cừu tổng à, điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi là một nhà máy nhỏ ở thành phố lân cận, bên trong có một bộ thiết bị tương tự như dây chuyền sản xuất mới của Công ty của Cừu tổng, nhưng so với Công ty của Cừu tổng vẫn còn kém hơn nhiều. À anh đi xem một chút hoặc có thể xem nên gọi món gì ăn đi đã. Đến giữa trưa rồi, trên đường đi chúng ta ăn một chút, nếu không nửa ngày cũng sẽ đói."

Cừu Tất Chính suy nghĩ một chút, nói: "Phùng tổng sẽ không đi xem loại nhà máy đó, Tiểu Hứa là cô đã nói với Phùng tổng khi nhìn thấy nó sao?"

Hứa Bán Hạ mỉm cười nói: "Tôi có xem cũng vô ích, nếu không có Phùng tổng, tôi đã không nghĩ đến việc lên trên đó." Mặc dù Hứa Bán Hạ biết rằng Cừu Tất Chính không phải là một kẻ ngốc, làm sao có thể dễ dàng qua mặt anh ta như vậy, chỉ là cô không chịu thừa nhận điều đó, đây không phải vấn đề nguyên tắc, Cừu Tất Chính sẽ không tốn sức làm mấy chuyện này. Huống chi địa vị của Phùng Ngộ cao hơn một chút, Cừu Tất Chính cũng nợ Phùng Ngộ nhiều thể diện hơn một chút.

Quả nhiên Cừu Tất Chính không hỏi nữa, chỉ nói chuyện với Hứa Bán Hạ về tình hình thị trường. Hứa Bán Hạ không thèm nói chuyện với người không hiểu biết như anh ta, cũng phải kêu khổ, lần này Cừu Tất Chính không dám hỏi thêm, đành phải chuyển đề tài.

Chiếc xe Hứa Bán Hạ lái chạy rất nhanh, gần như chỉ trong vài câu nói, đã đến nhà máy mà Hứa Bán Hạ liên hệ trên đường đi, Cừu Tất Chính lạnh lùng nhìn lại, quả nhiên những người trong nhà máy đó rất quen thuộc với Hứa Bán Hạ, để mặc bọn họ tự do đi lại trong nhà máy. Có thể thấy rằng Hứa Bán Hạ thực sự hiểu được chuyện này, nhiều nhất thì Phùng Ngộ cũng chỉ học được từ miệng của Hứa Bán Hạ mà đưa ra một chút phán đoán của anh ta. Nhưng vì Hứa Bán Hạ đã từ chối công lao, Cừu Tất Chính không hỏi cô, có Phùng Ngộ ra mặt Cừu Tất Chính tin tưởng rằng Hứa Bán Hạ không động tay động chân. Mà anh ta sợ rằng Hứa Bán Hạ sẽ giành công nhờ anh ta vay tiền.

Hứa Bán Hạ bước vào xưởng, đưa Cừu Tất Chính tham quan từ đuôi máy, lần lượt kể cho anh ta nghe sự so sánh giữa trang thiết bị của hai nhà máy. Điều khiến Cừu Tất Chính tự hào chính là, từ miệng của Hứa Bán Hạ có vẻ như trang thiết bị của anh ta tốt hơn rất nhiều. Khi nhìn thấy đầu máy, ngay cả một người không hiểu biết như Cừu Tất Chính cũng có thể nhìn thấy một số vấn đề: "Tiểu Hứa, có vẻ như họ có một quy trình bổ sung nhiều hơn chúng tôi, chúng tôi không có loại thiết bị cắt một lần ở phía trước."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Chỗ nạp nhiên liệu ở đây rất ồn ào, chúng ta đến văn phòng phân xưởng của bọn họ nói chuyện." Cô dẫn Cừu Tất Chính đến văn phòng làm việc, Hứa Bán Hạ nói chuyện phiếm với mọi người rất lâu, có thể thấy rằng cô rất quen thuộc với họ. Cuối cùng cô mới nói với Cừu Tất Chính: "Cừu tổng, thiết bị rất đơn giản mà anh vừa nhìn thấy trên mũi của chiếc máy được gọi là máy làm phẳng, hẳn là anh đã nhìn thấy thép vừa được đưa vào từ nhà máy thép, mặt trước đều là những hình dạng khác nhau, phải cắt phần này đi mới có thể nạp vào được. Anh chỉ thiếu quy trình làm việc này, phải thuê một công ty khác bên ngoài để làm."

Cừu Tất Chính lờ mờ hiểu ra rằng, có lẽ hôm nay Hứa Bán Hạ đưa anh ta đến xem vấn đề khó khăn của trang thiết bị không đủ này, suy nghĩ một lúc, anh ta hỏi: "Tiểu Hứa, nếu quy trình làm phẳng này được kết nối với thiết bị, có phải là sẽ tiết kiệm hơn việc chia nhỏ ra không?"

Hứa Bán Hạ chưa kịp nói, một kỹ sư bên cạnh đã mỉm cười nói trước: "Tất nhiên, nếu chúng được kết nối với nhau, các quy trình cẩu tháo, cuộn xử lý và các quy trình khác được bỏ qua, đương nhiên là sẽ tiết kiệm rất nhiều tiền bạc và công sức, những người trong ngành này đều không cần nói, làm phẳng phải được đặt thật chắc chắn trên mũi."

Trong lòng Cừu Tất Chính run lên, nói như vậy, chẳng lẽ Quách Khải Đông cố tình không lắp thiết bị làm phẳng? Anh ta lập tức gọi cho cô nhân viên văn thư thường dạy máy tính cho anh ta, yêu cầu cô ta kiểm tra ngay cách tính phí xử lý máy làm phẳng thông thường. Đặt điện thoại xuống liền hỏi: "Tôi thấy làm phẳng có vẻ rất đơn giản, nếu giao cho công ty khác gia công thì khoảng bao nhiêu một tấn?"

Hứa Bán Hạ không nói gì, người kỹ sư kia nói: "Loại làm bằng này không tốn bao nhiêu, có thể chi vài đô la là được, nếu nối với mũi thì chi phí gần như bằng không. Những gì chúng tôi làm vốn là một quá trình thu lợi nhuận rất nhỏ, nếu không lên kế hoạch kỹ càng mà giao cho bên ngoài gia công thì ông chủ sẽ kiếm tiền kiểu gì?"

Cừu Tất Chính nghe, nhưng nhìn Hứa Bán Hạ bằng đôi mắt của anh ta, không ngừng lẩm bẩm: "Có vấn đề, có vấn đề, có vấn đề."

Hứa Bán Hạ không giải thích với anh ta, vì sợ rằng Cừu Tất Chính đang nhìn cô chằm chằm như vậy, ngược lại lại nghi ngờ cô có ý đồ gì. Đợi một lúc, nhân viên văn thư của Cừu Tất Chính gọi tới, lập tức báo cáo với Cừu Tất Chính rằng phí xử lý là 50 nhân dân tệ mỗi tấn. Cừu Tất Chính chỉ vừa nói một tiếng "cái gì", sắc mặt liền tái xanh, chiếc điện thoại di động bị anh ta đập vào bàn dụng cụ bê tông, một âm thanh bị bóp nghẹt vang lên, không cần phải nói, một chiếc điện thoại di động đẹp đẽ tinh xảo trên thế giới đã bị hỏng.

Không quan tâm đến của chiếc ghế văn phòng màu đen bẩn thỉu trong xưởng, Cừu Tất Chính ngồi xuống và rút ra một điếu thuốc hút đến ngạt thở, nhưng anh ta không nói một lời, tiếng ồn ào của xưởng không thể ngăn được tiếng rít của Cừu Tất Chính. Chỉ là không ngờ lúc này Phùng Thái Thái lại gọi tới, câu đầu tiên hóa ra là hỏi tại sao số điện thoại của Cừu Tất Chính không nằm trong vùng dịch vụ. Hứa Bán Hạ vội vàng đi ra ngoài, cười hì hì giải thích với Phùng Thái Thái, nói rằng Cừu Tất Chính vừa tức giận ném vỡ điện thoại di động. Lại hỏi đến Phùng Ngộ, đương nhiên là Hứa Bán Hạ sẽ có cách trả lời được. Lúc đó Phùng Thái Thái mới yên tâm tắt máy. Hứa Bán Hạ thầm kêu may mắn, nếu gọi sớm hơn một phút, lần này Phùng Thái Thái sẽ tinh ranh, gọi cho Cừu Tất Chính trước, không biết được Cừu Tất Chính sẽ tiết lộ bất cứ điều gì trong lời nói của anh ta nữa. Cảm thấy rằng Phùng Ngộ làm như vậy cũng không phải là một biện pháp lâu dài.

Hứa Bán Hạ đi loanh quanh, chào hỏi người quen, đợi đến khi Cừu Tất Chính gần hút xong một điếu thuốc, mới trở lại nói với anh ta: "Cừu tổng, chúng ta về đi, tôi dẫn anh đi xem công trường gia công làm phẳng."

Cừu tổng nhìn thẳng, mắt miệng khép mở một lúc, sau đó mới lẩm bẩm hai tiếng "Được rồi" từ đáy họng của anh, nhưng cũng không quên chào hỏi mọi người khi rời đi, phép lịch sự xã giao là không thể thiếu được. Nhưng Hứa Bán Hạ nhìn anh ta luôn cảm thấy mình chưa đến mức với những biểu hiện phô trương này, không đủ lợi ích thực tế.

Tết nguyên đán vừa qua nên đi qua những cánh đồng đã có một chút hơi thở của mùa xuân, cỏ xanh điểm xuyết trên cánh đồng, thỉnh thoảng có một hai chú chim sẻ bay ngang qua, không còn sự tiêu điều của mùa đông nữa. Nhưng trong xe lại đầy sự im lặng, sau khi Cừu Tất Chính lên xe, buồn chán hồi lâu mới hỏi: "Tiểu Hứa, cô phát hiện ra từ lúc nào vậy?"

Hứa Bán Hạ chỉ đẩy vấn đề cho Phùng Ngộ: "Cừu tổng, tôi nhìn thấy thì không tính, tôi nghĩ vấn đề là ở Phùng tổng. Còn về việc thời gian bao lâu, tôi nghĩ anh cũng không nên kiểm tra lại, vì nếu Quách tổng đã đặc biệt sắp xếp, anh nói xem anh ta sẽ thực hiện thủ thuật này trong bao lâu? Mà đây mới là chúng tôi phát hiện ra, cộng với những vấn đề anh phát hiện trong lần kiểm toán trước, cũng không biết Quách tổng có bao nhiêu tay chân ở chỗ anh."

Đôi mắt của Cừu Tất Chính lại nhìn thẳng, thật lâu sau mới nói: "Tiểu Hứa, cô giúp tôi một chút, cô có thể đến công ty chúng tôi để xem xét kỹ hơn, xem còn thiết bị nào khác được làm cho Quách Khải Đông không? Nếu phát hiện ra vấn đề hãy bí mật nói với tôi, tôi sẽ tìm cách."

Hứa Bán Hạ sửng sốt, làm thế nào mà Cừu Tất Chính có thể đưa ra một ý tưởng như vậy? Công ty này là của anh ta, không phải của Quách Khải Đông, tại sao anh ta lại không thể tự điều tra công khai, mà lại nhờ một người ngoài cuộc như cô bí mật điều tra? Chẳng lẽ Cừu Tất Chính có nhược điểm gì bị Quách Khải Đông nắm trong tay? Không phải là không thể, Quách Khải Đông là một kẻ tiểu nhân, anh ta có thể làm mọi thứ, trừ khi Cừu Tất Chính buộc phải nhảy tường, không thèm đếm xỉa, Quách Khải Đông mới có thể sợ anh ta. "Cừu Tổng, tôi đã nhìn thấy thiết bị của công ty anh cách đây rất lâu, ngoài những gì đã nói với anh hôm nay, bằng khả năng tam chân miêu của mình, cũng không thấy có vấn đề gì, tốt hơn hết anh hãy tìm một chuyên gia thực sự. Anh cũng có thể nhìn thấy vấn đề của mình trong nháy mắt giống như Phùng tổng."

Cừu Tất Chính chỉ thở dài, không ngừng nói rằng anh ta đối xử tốt với Quách Khải Đông như thế nào, sao Quách Khải Đông có thể vô ơn như vậy. Nhưng anh ta không thể nghĩ ra được biện pháp nào có thể thực hiện được, thậm chí nếu tức giận cũng sẽ tự làm hỏng một chiếc điện thoại di động của anh ta, sẽ không làm ầm ĩ. Hứa Bán Hạ không hiểu tại sao người này lại không hề có tính nóng nảy, thậm chí còn không nói được một lời tàn nhẫn. Mấy câu đầu tiên của Cừu Tất Chính còn có thể nghe như là vài câu chuyện phiếm, nhưng nghe quá nhiều lại cảm thấy nhàm chán, nhưng đó chỉ là những lời đã nói trong lúc hung hăng lần trước, hôm nay lại ấy ra nói đi nói lại, mọi người chỉ có thể tiếp tục coi anh ta là vợ của Tường Lâm.

Khi chiếc xe đang đến gần công trường gia công đầu phẳng của Quách Khải Đông, Hứa Bán Hạ nhận được cuộc gọi từ mèo hoang Cao Tân Di: "Béo, không ổn rồi, Tiểu Trần ngất rồi, tôi phải làm gì đây?"

Hứa Bán Hạ nghe xong, liền cảm thấy sởn cả tóc gáy: "Mèo hoang, đừng căng thẳng, cô lập tức lái xe đưa Tiểu Trần đến bệnh viện số hai, tôi sẽ nhờ bạn ở đó đón cô, tôi cũng sẽ tới ngay." Lập tức gọi điện thoại cho Lão Tô, nhờ anh ta ra cửa đón chiếc Santana màu trắng trong vài phút nữa, sau đó gọi điện cho Chu Thiến, nhờ cô ấy đến bệnh viện chăm sóc. Sau vài cuộc điện thoại, công trường của Quách Khải Đông đã ở phía trước. Xe của Hứa Bán Hạ quay đầu và dừng lại ở phía đối diện ven đường, nói với Cừu Tất Chính: "Cừu Tổng, ở chỗ này. Người anh em Tiểu Trần của tôi đã bất tỉnh phải vào bệnh viện, tôi phải qua đó gấp, không tiếp anh được. Anh tự mình tham quan hoặc đưa tôi đến bệnh viện rồi quay trở lại?"

Cừu Tất Chính thích làm Lão đại, trong lúc thế này cũng đứng đắn, lập tức hào phóng nói: "Chỗ này hẻo lánh, không đón được xe, cô nên lái xe của tôi đến bệnh viện. Tôi sẽ ghi lại địa chỉ ở đây, sau này sẽ tự mình đến xem."

Hứa Bán Hạ gần như không đợi giọng nói của Cừu Tất Chính rơi xuống, lập tức khởi động xe, vội vàng đến bệnh viện. Trong lòng luôn mơ hồ cảm thấy, trước đó Tiểu Trần đã bị sốt, bây giờ lại ngất xỉu trong sân kho, đó không phải là một chuyện bình thường, cũng không phải là một phụ nữ mang thai. Nói thế nào thì lần này cũng phải điều tra rõ ngọn ngành.