Không Kiềm Chế Được

Chương 27



Chương 27:

Ráng chiều ửng đỏ chiếu rọi trên mặt đường nhựa bằng phẳng.

Gió rít gào bên tai.

Chân trời là tầng tầng lớp lớp mây xốp lững lờ tổi.

Bọn họ như muốn đuổi theo mặt trời hoàng hôn, đua đến tận chân trời.

Phóng khoáng không chịu gò bó, vô lo vô nghĩ, tự do tự tại.

Nam Hạ ngửa đầu, lần đầu tiên thể nghiệm loại cảm giác này, tâm tình kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô cùng.

Cố Thâm khẽ hạ người, đặt cằm lên vai cô, hỏi: "Thích?"

Rõ ràng là thanh âm từ trong tai nghe nhưng lại khiến cô cảm giác anh đang nhẹ giọng bên tai cô thì thầm.

Nam Hạ gật đầu: "Rất thích."

Anh chở cô đến ngoại ô, sai đó tăng tốc hơn 20 phút, cuối cùng dừng ở một công viên mới được xây dựng.

Sắc trời dần tối lại.

Đầu thu lá cây cũng đã bắt đầu úa vàng, gió nhẹ thổi qua, lá vàng khẽ run run bay lả tả nhưng một cơn mưa rào.

Hai người cùng nhau tản bộ quanh công viên.

Cố Thâm làm như lơ đãng chạm vào tay cô, lớn mật nắm lấy.

Nam Hạ cũng không tránh, chỉ cười nói: "Chỗ này đẹp quá."

Trời thu ở Nam thành là thời gian đẹp nhất trong năm.

Cố Thâm thuận miệng đáp một tiếng.

Cái gì mỹ cảnh, cái gì đầu thu anh chẳng quan tâm, trong mắt anh chỉ có một suối tóc dài mượt óng ả của mỹ nhân thanh thuần này thôi.

Anh nắm tay cô, nghiêng đầu nhìn gò má mềm mại kìa, không nhịn được muốn hôn lên đó nhưng lại sợ cô vì hành động này mà cuống quýt, cuối cùng cũng không dám làm ra hành động gì.

Qua một lút, hai người tìm một băng ghế ngồi xuống.

Nam Hạ nhìn anh: "Em có chút lạnh."

Đêm thu Nam thành nhiệt độ có chút thấp, Cố Thâm nghe vậy lập tức đem áo khoác của mình phủ lên vai cô, chính anh chỉ còn lại một thân y phục mỏng manh.

Nam Hạ hỏi: "Anh không lạnh sao?"

Cố Thâm: "Anh là đàn ông da dày thịt béo, không có chuyện gì."

Nam Hạ dạ một tiếng.

Hai người nói chuyện một lúc, Cố Thâm hỏi cô có đói không, phụ cận có một quán cá nướng rất ngon.

Nam Hạ đồng ý.

Lúc đúng dậy lại có chút không chú ý, cô hụt chân, suýt nữa ngã sấp xuống. Cố Thâm phản ứng rất nhanh, đỡ lấy hông cô.

Nam Hạ ổn định thân người, im lặng nhìn anh.

Cánh tay anh vẫn đang đặt trên eo cô.

Nam Hạ thản nhiên: "Đi thôi."

Cô vừa chuyên thẩn liền bị anh kéo vào lòng.

Anh nhẹ nhàng ôm cô, tay khẽ vuốt sống lưng mảnh khảnh trơn mượt kia, mỉm cười: "Nếu anh không ôm em thì đêm nay sẽ có người ngủ không yên đúng không?"

Tâm tư này của cô anh đã sớm nhìn thấu.

Tuy cách mấy tầng vải vóc, tấm lưng thon thả của Nam Hạ cũng cảm nhận được điện lưu, lực đạo của anh không nhẹ không nặng, vừa vặn quét qua đáy lòng cô.

Cô khẽ hô hấp, tận lực bình tĩnh: "Ngủ được."

Cố Thâm: "Sao?"

Nam Hạ thoải mái: "Tối nay có thể ngủ ngon là đằng khác."

*

Tô Điềm trở về cắt đứt hồi tưởng của Nam Hạ.

Cô trực tiếp hỏi: "Hạ Hạ, cậu thử nghĩ kĩ một chút, người đàn ông của cậu thích bộ phận nào nhất? Bởi vì Cố tổng nói chỉ là sεメy một chút thì cũng không quá rõ ràng."

Nam Hạ phảng phất cảm thấy sống lưng cô đột nhiên nóng lên...

Cô khẽ cắn môi, thành thật đáp: "Anh ấy nói thích lưng tớ."

Tô Điềm: !!!

Tô Điềm: "Tớ hiểu rồi!"

Tô Điềm: "Vậy thì lộ lưng."

Cô nhìn Nam Hạ: "Hạ Hạ, làn da của cậu trắng như vậy, hiệu quả chắc chắn sẽ rất mỹ mãn."

Tô Điềm vui vẻ chạy đi sửa bản thiết kế.

Nam Hạ khẽ liếm môi khô, nhìn lướt qua phía phòng làm việc của Cố Thâm, nghe Tô Điềm nói anh đã đi họp rồi.

Vậy hôm nay anh hẳn là rất bận rộn?

Cuối tuần trước còn ngây ngốc ở Phồn Duyệt gần hết ngày nghỉ, căn hộ của cô cũng chưa dọn dẹp gì, Nam Hạ quyết định về trước.

*

Nam Hạ tùy tiện ăn một phần thức ăn nhanh chống đỡ qua bữa tối sau đó bắt đầu thu dọn nhà.

Cần mẫn dọn dẹp hơn hai giờ cả phòng mới ổn thỏa hơn, cô chuẩn bị đi tắm.

Vừa mới định vào phòng tắm thì điện thoại hiện lên thông báo WeChat.

Cố: "Về rồi sao?"

Đã hơn 10 giờ rồi.

Summer: "Đúng vậy"

Cô giải thích thêm: "Hôm nay em muốn về sớm dọn dẹp..."

Còn chưa gõ chữ xong, Cố Thâm đã gởi tin nhắn thoại qua.

Cô đang định bật lên thì lại có thêm 3 tin nhắn thoại gởi tới, thanh âm của anh bất mãn vô cùng.

"Vừa tan tầm em liền về nhà?"

"Anh nói em một chút nghiêm túc cũng không có là thế nào vậy?"

"Chưa từng thấy ai theo đuổi người ta mà qua loa lấy lệ như em."

"Tưởng anh là vật trong túi em, cần thì lấy, không cần thì vứt một xó sao?"

Nam Hạ vẫn chưa hiểu vì sao anh lại nói thế.

Summer: "Em là nghiêm túc cố gắng mà."

Nam Hạ vẫn không biết mình sai chỗ nào, mở tin nhắn thoại nghe lại mấy lần, cảm thấy mấu chốt chính là mấy chữ "vật trong túi" kia.

Chắc là anh cảm thấy chuyện cô theo đuổi anh không có thành ý.

Nam Hạ suy nghĩ một chút, cẩn thận trả lời:

"Không có, em cảm thấy theo đuổi anh là chuyện rất khó."

"Em cũng không biết em có thể theo đuổi thành công không nữa."

"Trong lòng có điểm hoảng sợ cùng lo lắng."

Cố Thâm ở phòng làm việc vừa mới gập laptop lại: ...

Cái này là dỗ trẻ ba tuổi à?

Trác Nhậm Vũ vì chương trình biểu diễn thời trang sắp tới đã sứt đầu mẻ trán không ít, thấy khóe môi Cố Thâm như có như không khẽ cười, tò mò hỏi: "Cố tổng có tình yêu đúng không? Có người trong lòng thật tốt, những lúc thế này liền có chút vui vẻ."

Cố Thâm liếc nhìn đối phương, hai chân bắt chéo: "Không có. Là người muốn theo đuổi tôi thôi. Tôi vẫn còn đang suy nghĩ."

Trác Nhậm Vũ: "Vậy hả? Hấp dẫn không?"

Cố Thâm không đáp, gõ gõ ngón tay lên bàn làm việc: "Muốn đổi phương án bố trí nữa sao?"

Trác Nhậm Vũ: "À, xe tới rồi, tôi đi trước, gặp lại sau."

Cuối cùng cũng an tĩnh.

Điện thoại lại vang lên âm thanh WeChat.

Summer: "Vậy anh thấy chỗ nào chưa tốt thì mau nói cho em biết đi, em sẽ thay đổi. *sticker khóc ròng*"

Còn biết tỏ ra đáng thương nữa đấy.

Cố Thâm đang muốn gọi điện thoại qua, suy nghĩ một chút, vẫn gởi một tin nhắn thoại: "Anh làm việc xong rồi."

Sau đó liền cầm điện thoại xoay xoay vài vòng, nhẹ nhàng chơi đùa trong tay.

Nam Hạ nhìn nghe tin nhắn thoại kia xong liền hiểu ý, vội vàng gọi qua cho anh.

Trước đây đều là cô nói mình xong việc, sau đó Cố Thâm sẽ gọi tới, hiện tại là cô đang theo đuổi anh, vai trò của hai người cứ vậy mà đổi cho nhau.

Nhưng Nam Hạ cũng không thấy phiền lòng.

Điện thoại được kết nối, Nam Hạ mềm giọng hỏi: "Anh bận bịu có mệt lắm không?"

Thanh âm mềm nhũn kia còn mang theo cố ý lấy lòng cùng cẩn thận từng li từng tí.

Cố Thâm vừa nghe liền biết cô cố ý nhưng anh cũng rất hưởng thụ thái độ này của cô.

Anh nhàn nhạt ừ một tiếng.

Nam Hạ: "Vậy anh thấy em vẫn làm không được sao? Em thực sự nghiêm túc mà theo đuổi anh nha."

Cố Thâm hỏi lại: "Lúc trước anh theo đuổi em thế nào?"

Nam Hạ à một tiếng, vẫn chưa hiểu được ý anh.

Anh lúc đó theo đuổi cô thế nào hả?

Chính là đột nhiên chăm chỉ đi học, ở trước mặt cô lượn qua lượn lại.

Cố Thâm im lặng một chút, thấy cô vẫn chưa hiểu lại phát tâm từ bi chỉ điểm thêm: "Mỗi ngày nói chuyện một chút thì thế nào?"

Nam Hạ bừng tỉnh đại ngộ.

Thì ra là trách cô hôm nay tan việc ra về mà không nói với anh.

Nam Hạ nhớ tới thời gian đó anh đột nhiên đi học rất chăm chỉ, thường chọn ngồi sau lưng cô, nữ sinh trong lớp vì chuyện này mà hưng phấn không thôi.

Chẳng ai nghĩ tới anh lại đột nhiên vòng tính toán, mỗi sáng đều đến lớp đúng giờ, ngay cả lớp tự chọn cũng đi, dụng tâm mà nâng cao bảng điểm.

Anh cơ bản đều chọn chỗ ngồi gần cố, hoặc phía sau, hoặc cùng dãy, sau một thời gian liền trực tiếp ngồi cạnh cô.

Mọi người chỉ cần nhìn qua liền biết anh có ý tứ, tin đồn cũng bắt đầu lan truyền.

Ngày đó tan lớp anh đột nhiên nói với cô: "Hôm nay tôi không đến phòng tự học, cùng đội bóng đi huấn luyện."

Nam Hạ cũng không biết vì sao anh lại nói với mình chuyện này, lịch sự đáp: "Tốt."

Sau đó là thường xuyên nhắn WeChat, nội dung cũng rất đơn giản.

"Vừa trở về kí túc xá."

"Đi huấn luyện rồi."

"Chuẩn bị chơi bóng rổ."

....

"Sớm."

"Ngủ ngoan."

Nam Hạ cũng lờ mờ đoán được ý tứ của anh.

Trần Toàn lúc đó còn khuyên cô: "Cố Thâm là người không nên trêu vào, cậu phải rõ ràng với hắn ta đi."

Nhưng anh không giống như những người khác, anh chưa từng trực tiếp biểu lộ ý tứ của mình.

Nam Hạ cũng phiền não: "Nhưng người ta cũng đâu có nói là muốn theo đuổi tớ. Tớ không thể chủ động chạy tới nói người ta đừng theo đuổi nữa được. Nhỡ đâu không phải thì sao? Đó không phải là tự rước nhục vào thân à?"

Trần Toàn: "Cũng đúng."

Anh cứ vậy, chậm rãi tiến vào cuộc sống của cô, đến lúc cô phát hiện ra thì đã không còn cách nào cự tuyệt nữa rồi.

Nam Hạ ngoan ngoãn đáp: "Được, là hôm nay em không tốt, về sau sẽ không quên nói chuyện với anh."

Cố Thâm đáp: "Như vậy còn tạm được."

*

Sáng hôm sau, Nam Hạ rời giường liền nhớ tới cuộc điện thoại hôm qua, gởi một tin nhắn: "Sớm."

Anh không trả lời.

Đến công ty, Nam Hạ đem tập tài liệu đến chỗ Lâm Man Man.

Lâm Man Man nhìn cũng không nhìn, yêu cầu thêm 5 chủ đề khác, hẹn thời gian cũng rất sát sao.

Nam Hạ không nói gì.

7 giờ tối hôm đó, cô nhắn tin cho Cố Thâm: "Bây giờ em sẽ về nhà."

Lần này anh nhanh chóng trả lời: "Được, chú ý cẩn thận."

Liên tục mấy hôm Nam Hạ đều chủ động nhắn mấy chuyện lặt vặt hàng ngày cho Cố Thâm, không hiểu sao đáy lòng cũng có chút... ngọt ngào.

Thứ 5, bộ phận kinh doanh thông báo cho mọi người đăng ký danh sách nhân viên đi Phù Thành để chuẩn bị cho buổi trình diễn thời trang sắp tới.

Bởi vì có hợp tác với công ty du lịch cho nên quá trình đặt vé cũng vô cùng thuận lợi.

Nam Hạ, Tô Điềm cùng các trợ lý khác chủ nhật tuần này sẽ qua đó trước, hỗ trợ bộ phân kinh doanh dựng sàn diễn, sau đó dùng 3 ngày còn lại để chuẩn bị thật tốt trang phục cho buổi biểu diễn.

Các nhà thiết kế và bộ phận quản lý sẽ đi sau bọn họ 4 ngày.

Nam Hạ đăng ký xong liền nhắn tin cho Cố Thâm.

Cố: "Anh biết."

Phương án hoạt động đều là do anh quyết định, anh đương nhiên biết.

Nhưng điều này không cản được Nam Hạ vui vẻ khoe với anh, cô mơ hồ cảm thấy hình như Cố Thâm rất thích cô thế này.

Nam Hạ đem loạt tư liệu vừa mới chỉnh lý xong soạn lại một lần, quyết định đến tìm Lâm Man Man nói về chuyện vẽ thiết kế.

Lâm Man Man nghe xong liền châm chọc nói: "Đi còn không vững đã vội muốn bay. Chuẩn bị tư liệu còn không xong đã nghĩ mình có thể thiết kế được sao?"

"Có kinh nghiệm chưa? Biết bản thiết kế cùng trang phục thiết kế có bao nhiêu khác biệt chưa? Biết quy chuẩn phối màu là cái gì chưa? Lần đầu tiên tôi thấy một trợ lý không có chút kinh nghiệm gì, mới vào công ty được hai tháng đã muốn vẽ thiết kế đấy."

Thanh âm của Lâm Man Man vừa ầm ĩ vừa bén nhọn, người xung quanh đã sớm nhìn qua.

Nam Hạ biết chắc người này sẽ không giúp cô, chỉ định hỏi thử một chút, cũng không muốn tranh cãi làm gì.

Ngẩng đầu đã thấy Cố Thâm cùng Lâm Sâm đi tới, hai người chắc vừa từ phòng hút thuốc của tòa nhà trở lại.

Nam Hạ ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Cô khẽ chớp mắt, lại mất thể diện trước mặt anh lần nữa.

Trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương, sợ anh cũng nghĩ cô kém cỏi không ra gì.

Giọng Lâm Man Man công lực lớn như vậy, lại thêm thần sắc của Cố Thâm và Lâm Sâm, đoán chừng bọn họ đã nghe được toàn bộ câu chuyện.

Lâm Man Man thấy Cố Thâm như cầu được ước thấy, vội vàng đứng lên, giọng nói lại dùng lực thêm vài phần: "Cố tổng, lần này là vấn đề thiết kế."

Sợ Cố Thâm vì chuyện này mà làm khó cô.

Ánh mắt nhàn nhạt của anh đảo qua người Nam Hạ.

Cô hơi cúi đầu, khí thế có chút yếu ớt.

Cố Thâm lại nhìn về phía Lâm Man Man, không nói gì, chỉ gật đầu một cái.

Thấy anh không có ý tứ xen vào, Lâm Man Man thở phào một hơi.

Cố Thâm hất cằm, ý bảo Lâm Sâm đi tới phòng làm việc: "Đi thôi, giải quyết chuyện vừa bàn."

Lâm Sâm đi theo.

Bởi vì hai người họ đi tới, phòng làm việc lúc này phá lệ an tĩnh.

Thanh âm của Cố Thâm cũng phá lệ rõ ràng.

Anh như đùa một câu: "Lâm Sâm, xem chừng phải xét lại khả năng làm tổng giám đốc của cậu, tuyển trợ lý thiết kế cũng không nhìn ra được năng lực của người ta."

Cố Thâm vỗ bả vai đối phương, khen ngợi một câu: "Cũng may trình độ thiết kế của cậu rất tốt. Bằng không... Tôi phải suy nghĩ tìm người khác rồi."

Lâm Sâm vốn bị một câu kia làm tim đập thình thịch, giờ mới thở nhẹ một hơi: "Khả năng của Nam Hạ rất tốt, chỉ là hơi gấp gáp nóng vội. Lần này là tôi không chú ý, một lát nữa sẽ xem xét kĩ càng."

Cố Thâm nhàn nhạt đáp: "Sắp xếp rồi quản lý cho tốt nhân viên của cậu."

Anh nói sang chuyện khác, thanh âm cũng nhỏ dần, kết thúc bằng tiếng đóng cửa.

Nam Hạ lúc này mới dám ngẩng đầu.

Cố Thâm này, đúng là gϊếŧ người không thấy máu.

Mới đầu cô còn sợ anh không đánh giá cao năng lực của mình, sau lại sợ anh ra mặt nói thay cô thì sẽ rắc rối nhưng khi thấy anh không nói gì thì đáy lòng lại có chút thất lạc.

Không nghĩ tới anh lại dùng phương pháp như vậy mà bảo vệ cô.

Lâm Man Man điếng người, sắc mặt trắng bệch.

Cố Thâm mặc dù không trực tiếp ra mặt vì Nam Hạ nhưng phương pháp này còn làm cho Lâm Man Man khó chịu hơn.

Một câu kia mang nghĩa là cô có bất mãn với nhân viên mà Lâm Sâm tuyển vào, còn không biết điều mà chèn ép làm người ta không phát huy được năng lực để đóng góp cho lợi ích của công ty.

Lâm Man Man chòng chọc Nam Hạ, hoài nghi đối phương cùng Cố Thâm là có quan hệ không đứng đắn.

Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy nguyên tắc của Cố Thâm đã kiên trì nhiều năm như vậy, sẽ không có khả năng chỉ vì một nữ nhân nho nhỏ này mà phá vỡ.

Nam Hạ bị người ta nhìn chằm chằm, biểu tình cũng không đổi, thản nhiên nói: "Cám ơn cô đã chỉ giáo."

Lâm Man Man:...

Nam Hạ dưới ánh mắt của mọi người bình tĩnh trở về chỗ mình.

Tô Điềm cho cô một biểu cảm khen ngợi.

Cũng bởi vì chuyện này, Lâm Man Man không giao việc tìm tư liệu cho Nam Hạ nữa, Nam Hạ chỉ phải xử lý chút việc vặt, làm xong thì cũng đã đến giờ tan tầm.

Nam Hạ mở điện thoại di động lên, suy nghĩ một chút, gởi cho Cố Thâm một tin nhắn: "Hôm nay anh có tăng ca không?"

Đã mấy ngày không ở cùng nhau, Nam Hạ có chút nhớ anh.

Nếu anh nói anh không bận thì cô sẽ mời anh đi ăn cơm.

Cố Thâm rất nhanh trả lời: "Hôm nay phải tăng ca, em về trước đi."

Nam Hạ có chút mất mát, bất quá đây là chuyện công việc, cũng không có cách nào khác.

Cô nhắn lại: "Anh nhớ phải chú ý ăn tối.", sau đó chào Tô Điềm, đeo balo nhỏ lên chuẩn bị rời đi.

Lúc này Trịnh Viễn đã tới: "Nam Hạ, tan việc chưa?"

Nam Hạ gật đầu: "Có chuyện gì không?"

Trịnh Viễn mỉm cười: "Hôm nay tôi lái xe đi làm. Nhà cô ở phía Tây đúng không? Tôi tiện đường, tiễn cô một đoạn có được không?"

Mục đích của người này quá mức rõ ràng, Nam Hạ cũng đã quen xử lý những loại chuyện này, cô đang định cự tuyệt thì đột nhiên nhìn thấy Cố Thâm xuất hiện ở đằng xa.

Anh cùng Lâm Sâm ra khỏi phòng làm việc, hai người đang chầm chậm đi qua.

Ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn về phía cô.