Không Kiềm Chế Được

Chương 471



Chương 47.1:

Hơi thở nam tính nóng bỏng của anh phả bên tai cô, nơi no đủ nào đó vẫn còn ẩn ẩn chút tê dại, khuôn mặt Nam Hạ nóng rực giống như vừa lên cơn sốt.

Phòng làm việc tối đen, ánh sáng le lói chiếu rọi lờ mờ không rõ bất cứ vật gì.

Cố Thâm ý vị nói: "Cái này cũng không biết có thành công không, có muốn bật đèn lên nhìn qua không?"

Nam Hạ đá anh một cái, hung hăng nói: "Đi về nhà."

Cố Thâm khẽ cười: "Làm sao vậy? Làm đau em sao? Thế nào ban nãy anh cảm thấy em rất thoải mái mà."

Nam Hạ ngại ngùng không chịu nổi: "Anh im miệng, đi về nhà."

Nếu như đây là ở nhà thì cô sẽ không lúng túng đến mức này.

Nhưng đây là nơi làm việc, cả người Nam Hạ khẩn trương đến không chịu được.

Cố Thâm đè hai chân cô lại, đưa cổ tới: "Gấp cái gì, em còn chưa hôn anh này."

Nam Hạ nhịn không được, dùng sức cắn anh.

Cố Thâm khẽ rên một tiếng: "Sao lại ác với anh như vậy?"

Anh đưa tay sờ sờ vết tích.

Nam Hạ cắn môi: "Em thật sự phải về."

Cố Thâm cuối cùng buông cô ra: "Được rồi, về nhà hôn lại."

"...."

Hiện tại Nam Hạ cảm thấy hối hận, vô cùng hối hận.

Sao cô lại ngốc nghếch nói đến chuyện dấu hôn chứ?

Cố Thâm lúc này đang vui vẻ thỏa mãn nhưng cô lại vô cùng xấu hổ.

Trên đường trở về Nam Hạ chỉ im lặng nhìn cảnh vật bên ngoài, không muốn nói chuyện với Cố Thâm.

Cố Thâm nhìn ra cô có điểm giận dỗi, cũng không trêu chọc cô nữa.

Ngược lại, anh cảm thấy tối nay là vô cùng mĩ mãn.

Xe dừng ở tầng hầm Phồn Duyệt.

Cố Thâm trong lúc chuyển xe vào chỗ đậu vô tình liếc nhìn dấu răng trên cổ mình, không nhịn được khẽ cười một chút.

Nam Hạ lúc này cũng thấy dấu răng lộ rõ dưới ánh đèn, hình như là có chút sâu.

Cô nhịn không được nhìn chăm chú,muốn hỏi anh có đau không.

Cô còn chưa mở miệng, Cố Thâm đã cười cười: "Xót anh sao?"

Nam Hạ mạnh miệng: "Không có."

Cố Thâm: "Không sao, em muốn cắn thế nào thì cứ việc, anh còn chịu được."

"..."

Ấn ký đến sáng hôm sau cũng không hề nhạt bớt, còn trở nên xanh tím đến dọa người.

Cố Thâm soi gương nhìn thấy, còn cao hứng không thôi.

Nam Hạ tìm trong tủ quần áo một lúc, lấy ra một chiếc khăn quàng cổ.

Cố Thâm: "Để làm gì?"

Nam Hạ chột dạ: "Anh có định che lại một chút không?"

Cố Thâm không nhận khăn quàng, dày mặt nói: "Có gì đâu mà phải che giấu. Anh còn muốn hẹn Bình Trác Vu Tiền nhìn cho kĩ, cho bọn họ biết bình thường em đối xử với anh thế nào."

"...."

Nam Hạ lộ ra vẻ bất đắc dĩ, không nhịn được bóp trán.

Buổi chiều, Cố Thâm tự mình lái xe đưa cô đến phòng làm việc của Chung Dịch Nho.

Lúc nào cần vui đùa thì vui đùa, khi cần nghiêm túc vẫn rất nghiêm túc. Cố Thâm cũng không rảnh rỗi chạy đến trước mặt Chung Dịch Nho khiêu khích, chỉ nghiêm chỉnh ở trong xe đợi cô.

*

Công ty này được đặt tên là Anh Túc, được thiết kế theo concept cổ điển, không tính là quá rộng lớn nhưng khắp nơi đều lộ ra hơi thở tinh xảo ưu nhã.

Vừa vào cửa liền gặp một tiểu cảnh hòn non bộ lớn, giống như đình viện cổ xưa, khói sương lượn quanh.

Bên cạnh còn đặt một chậu thủy tiên hồng nhạt, lá sen lấp loáng trên mặt nước.

Phòng làm việc của Chung Dịch Nho vô cùng sáng sủa, sau khi mang Nam Hạ đi dạo một vòng, anh liền để cô ngồi trên ghế sofa trong phòng, đưa một tách cà phê tới: "Là tự anh pha cho em."

Nam Hạ lễ phép: "Cám ơn."

Cô khẽ nhấp một ngụm nhỏ.

Chung Dịch Nho đi thẳng vào vấn đề: "Thế nào? Có hợp với em không?"

Lúc hai người hẹn hò, Nam Hạ đã từng nói, muốn đem truyền thống cổ điển phối hợp với hơi thở hiện đại tạo ra một công ty thiết kế thời trang, không nghĩ tới anh dĩ nhiên tưởng thật.

Nam Hạ tròn mắt, không trả lời.

Chung Dịch Nho nghiêm túc: "Khả năng của anh cũng có giới hạn. Trên phương diện thời trang nữ không có quán nhiều kinh nghiệm, chỉ cần em tới, cái này có thể xem là để em tùy ý an bài."

Nam Hạ hỏi: "William, anh cũng biết bản thân không phải người ba đầu sáu tay, sao lại còn muốn phát triển thời trang nữ?"

Chung Dịch Nho: "Bởi vì anh muốn tạo ra một thương hiệu, mà không chỉ có trang phục nam, còn phải đa dạng tất cả các lĩnh vực, thời trang nữ, thời trang trẻ em... Anh đều muốn. Chưa kể mảng thời trang nữ từ trước đến nay lợi nhuận rất cao."

Biểu tình của anh bình tĩnh tự nhiên, mấy lời nói ra cũng không chút giả dối, đơn giản chỉ là tự thuật lại mà thôi.

"Hơn nữa... Ở đây đều có sẵn cho em, phương hướng phát triển, nhân lực,... Cũng có thể dùng những tài nguyên của bá phụ cùng của anh. Đều tốt cho em."

Anh thẳng thắn nói, chỉ ra rất rõ tất cả những gì một nhà thiết kế cần để phát triển sự nghiệp của mình.

Tựa như chuyện này là Nam Khải tự tay sắp đặt để hỗ trợ cô.

Nam Hạ đã sớm quyết định xong, kiên nhẫn đợi Chung Dịch Nho kết thúc, lắc đầu nói: "Cám ơn anh, nhưng tôi cảm thấy vị trí này không thích hợp."

Đây hoàn toàn là kế hoạch của Nam Khải.

Công ty này không phải là của Chung Dịch Nho, mà là Nam Khải chuẩn bị cho cô.

Trở thành một nhà thiết kế độc lập, có thương hiệu riêng, công ty được thiết kế theo phong cách truyền thống, hết thảy đều là ước mơ của Nam Hạ.

Cho nên cô rất hiểu, chỉ cần bước vào liền không có cơ hội quay đầu lại.

Nếu như tới chỗ này, cô hoàn toàn có thể trở thành một nhà thiết kế độc lập nhưng ý nghĩa lại rất khác biệt. Sự nghiệp cùng đời sống của Nam Hạ lại quay về vạch xuất phát, bị Nam Khải nắm trong lòng bàn tay.

Cũng đồng nghĩa với việc, chỉ cần Nam Khải không đồng ý bất cứ chuyện gì, nhất là chuyện của cô và Cố Thâm, thì ông liền có thể chấm dứt sự nghiệp của cô.

Cô sẽ lại như bây giờ, chật vật bắt đầu lại mọi thứ.

Nam Hạ rất mỏi mệt rồi, cuộc đời của cô, cô phải tự mình làm chủ.

Cho dù là người ba yêu thương cô nhất cũng không thể cản lại được.

Chung Dịch Nho có chút bất ngờ, không nghĩ tới cô lại dứt khoát từ chối như thế.

Anh thậm chí đã tưởng rằng mình thuyết phục được cô.

Chung Dịch Nho hỏi: "Vì sao?"

Nam Hạ đứng lên: "Bởi vì còn chút chuyện khác quan trọng hơn cần em giải quyết."

Cô sớm muộn gì cũng sẽ chứng minh được thực lực của mình, hoạt động một cách độc lập, bất quá sẽ có nhiều khó khăn vất vả, thời gian cũng sẽ kéo dài hơn chút thôi.

"Cám ơn anh, William. Tôi đi trước."

Nam Hạ xách túi định rời đi, Chung Dịch Nho kéo tay cô.

"Nancy."

Nam Hạ rụt tay lại: "Buông tay."

Chung Dịch Nho không ép buộc cô, anh hỏi: "Người kia tốt đến vậy sao? Xứng đáng để em đánh đổi đến vậy sao? Cuộc sống của em, sự nghiệp của em, toàn bộ đều bị xáo trộn."

Nam Hạ: "Anh hiểu lầm rồi, tôi không chỉ vì anh ấy, mà còn là vì bản thân mình nữa."

Chung Dịch Nho nhìn cô: "Em có nghĩ tới không? Nếu như bá phụ vĩnh viễn không đồng ý chuyện hai người ở cùng một chỗ, em định sẽ làm thế nào đây?"

Thanh âm Nam Hạ lãnh đạm: "Cái này không đến lượt anh nhọc lòng."

Chung Dịch Nho gọi tên cô: "Nam Hạ."

Nam Hạ nhìn anh.

Chung Dịch Nho chậm rãi nói: "Lúc gặp anh, bá phụ đã nói rất rõ ràng, cho dù ông ấy có chết cũng sẽ không đồng ý chuyện em ở cùng người kia."

Nam Hạ rùng mình một cái.

Trong đầu hiện ra thanh âm lạnh lùng của Nam Khải lúc cố chấp nói ra những lời này.

Hai tay cô siết chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, không nói gì.

Chung Dịch Nho lại nói thêm: "Còn có, bá phụ nói tết âm lịch này anh nhất định phải đem em trở về."

*

Rời khỏi công ty Anh Túc, một làn gió lạnh cắt da phả qua mặt Nam Hạ, luồn vào sâu trong cổ áo cô.

Lá khô bị gió cuốn bay lên không trung.

Nam Hạ rụt vai, xoa xoa hai tay sưởi ấm, thấy Cố Thâm ở phía xa xa.

Anh tựa vào xe, trên tay cầm điếu thuốc, chậm rãi thở ra một vòng khói, dáng dấp phóng khoáng bất khan không kiềm chế được mà lộ rõ.

Thấy cô đi ra, anh thả đầu thuốc xuống chân, dập tắt, đi về phía cô.

Mũi Nam Hạ ẩn ẩn đau xót, không nhịn được nhào vào ngực anh.

Cố Thâm lo lắng hỏi: "Sao đó?"

Thanh âm của anh lộ ra ấm áp tự nhiên.

Nam Hạ nhỏ giọng nói: "Nhớ anh."

Trên người anh mang theo hương thuốc lá quen thuộc, phiêu tán trong gió đông.

Cố Thâm nở nụ cười, khẽ nhéo má cô: "Mới tách ra mấy phút? Sao lại dính người thế này rồi?"

Nam Hạ tựa vào bờ vai anh, vừa vặn nhìn thấy vết cắn trên cổ anh.

Dấu răng vẫn rất rõ ràng.

Cô lúc này mới nhận ra mình xuống tay có chút ác, nhịn không được khẽ xoa xoa.

"Còn đau không?"

Cố Thâm: "Đau lòng sao?"

Nam Hạ không muốn cùng anh đấu võ mồm lúc này, rất nhẹ nhàng mà dạ một tiếng.

Cố Thâm lưu manh nói: "Không sao, em còn đau không?"

"...."

Anh nhắc tới là chuyện hôm qua anh lưu lại ấn kí trên người cô.

Nhắc tới chuyện này, Nam Hạ đương nhiên sẽ ngại ngùng, mặt cô bắt đầu nóng lên.

Cô càng xấu hổ lại càng khiến Cố Thâm muốn trêu chọc cô.

Anh hạ giọng, khẽ thở bên tai cô: "Nếu em còn như vậy thì anh lại càng muốn khi dễ em."

Nam Hạ nhìn anh.

Cố Thâm búng trán cô: "Được rồi, lên xe, đừng câu dẫn anh như vậy."

Sau khi lên xe, Nam Hạ đem chuyện mình từ chối Chung Dịch Nho kể cho Cố Thâm nghe.

Cự tuyệt liền thẳng thắn cự tuyệt.

Cố Thâm nhìn cô: "Có chuyện gì còn bận lòng?"

Từ lúc đi ra, biểu tình của cô liền không đúng, anh chỉ cần liếc nhìn liền nhận ra.

Nam Hạ sợ anh hiểu lầm, suy nghĩ một chút, vẫn đem chuyện Nam Khải nói ông không đồng ý chuyện của hai người ở bên nhau nói ra.

Cố Thâm nhíu mày nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt như thường, như hoàn toàn không đem chuyện này để trong lòng.

"Cũng không thể cứ vậy mà tin Chung Dịch Nho, em nên hỏi ba em một chút."

Nam Khải chắc chắn sẽ nói khó nghe hơn nhiều.

Nam Hạ khe khẽ thở dài.

Cố Thâm nhìn cô: "Em đổi quốc tịch rồi?"

Nam Hạ: "Không có."

Cố Thâm: "Hộ tịch ở chỗ ba em?"

Nam Hạ gật đầu một cái.

Cố Thâm bình tĩnh khởi động xe: "Được rồi, đừng vì chuyện này mà phiền lòng."

Anh lại nhéo cằm cô: "Có anh ở đây, em không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy. Mỗi ngày vui vẻ ở cạnh anh là được, biết không?"